Sợ Thẳng

Chương 14



Tôi lại bị một giấc mơ dọa cho tỉnh giấc, tôi sai rồi, tôi suy nghĩ lại, tôi rút kinh nghiệm xương máu quyết định cho Ngũ Hòa Lục một liều thuốc mạnh.

Đấy là —— bò lên giường!

Ở ký túc xá chúng tôi vẫn chưa ngủ chung lần nào, chắc chắn có thể dọa hắn giật thót.

Quả nhiên, sau khi tôi đưa ra yêu cầu muốn ngủ chung, hắn hết sức ngạc nhiên trừng tôi, thẳng thừng lắc đầu: "Không... Không được."

“Vì sao chứ?”

“Tướng ngủ cậu xấu lắm.” Hắn từ chối không nhập nhằng.

Ha ha, bịa, bịa tiếp đi, tôi mới không tin!

“Không phải chúng ta là anh em ư? Anh em gặp khó khăn cậu không giúp, đáng là đàn ông sao!”

“Cậu khó khăn cái gì?”

“Tối hôm qua tôi mơ thấy ác mộng, một mình... Sợ lắm.” Tôi cũng biết cớ này vô nghĩa nên có hơi xấu hổ.

Nhưng mà! Vô nghĩa mới là mấu chốt, bằng không sao hắn có thể nghi ngờ.

Hắn lại từ chối tôi lần nữa, nhưng vẫn để lại một câu: "Cậu ngủ trước, thật sự sợ thì lại qua đây."

Đây chẳng phải đã thành công ư?!

Tôi lăn qua lộn lại trên giường nửa tiếng đồng hồ, sau đó ôm gối bò đến bên người Ngũ Hòa Lục.

Hắn đã ngáy o o từ lâu, hơn nữa còn ngủ hình chữ X, tôi bóp mũi Ngũ Hòa Lục, đâu khoảng mười giây hắn mới mở to mắt ra "Hừ" một tiếng.

"Ngủ sát vô chút."

Ngũ Hòa Lục không tình nguyện trở mình vào trong.

Tôi thuận thế ôm eo Ngũ Hòa Lục, rồi cảm giác cả người hắn giật thót một cái, quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi hỏi hắn: “Sao? Làm vậy có cảm giác an toàn, chớ nghĩ nhiều quá.”

Hắn không nói năng gì, xoa qua kia lần nữa.

Mấy người đừng nghĩ tôi không có cảm giác gì khi làm như thế, tôi khẩn trương muốn chết luôn được không? Hoàn toàn nhờ vào chút dục vọng trả thù chết tiệt để gắng gượng giở mấy trò lưu manh này.

Ngày hôm sau bị tiếng kinh hô của bạn cùng phòng đánh thức.

"Sao hai đứa mi càng ngày càng gay vậy?"

Vẻ mặt Ngũ Hòa Lục ngu ngơ, hiếm khi ngồi ngơ ngác trên giường với đôi mắt thâm quầng.

Tôi cười haha, đi xuống giường rửa mặt.

Nét mặt Ngũ Hòa Lục dại ra, trước khi ra khỏi lớp học vẫn không nói lời nào.

Chắc không phải thằng bé này bị tôi làm đến ngu luôn chứ?

Quá đáng nhỉ?

Bỗng dưng đáy lòng dâng lên một chút cảm giác hối hận và áy náy.

Chỉ là chút áy náy này không kéo dài đến chiều, Ngũ Hòa Lục đã công kích mông tôi lần nữa, cũng khôi phục dáng vẻ cún đần cười hì hì.

Lần này tôi không chọn cách đi đường quyền với hắn, mà là giả vờ nhớ thương ngực của hắn: "Mông tôi cũng đã bị cậu bóp rồi, vậy cậu cũng cho tôi bóp ngực cậu đi. Chả phải cậu tập luyện lắm à? Cho tôi bóp thử xem cảm giác như nào."

Không nghĩ đến thế mà hắn là đồ chó tiêu chuẩn kép, nói gì mà chỉ để cho vợ tương lai sờ thôi.

Tao đệch!

Tôi tức đến cho một chưởng rồi giận dữ trở về chỗ ngồi.

Tôi thật sự bị chọc giận rồi, dựa vào gì chứ?! Tôi phải bấm bụng chịu, một câu của hắn có thể làm tôi cứng họng luôn.(?)

Là tôi ngu, là tôi ti tiện, còn nghĩ hắn là người tốt lành gì chứ, tôi còn cho rằng hắn là bạn đại học tốt nhất của tôi, kết quả thì sao? Gì cũng không phải!

Tôi im re bò về giường, gửi tin nhắn cho hắn: 【Về sau mông này tôi cũng muốn để lại cho đối tượng tương lai bóp, cậu còn muốn đụng vào nó, tôi sẽ liều mạng với cậu!】

Gửi tin nhắn xong lập tức buông điện thoại xuống, nhắm mắt lại tiêu hóa cảm xúc.

Vừa tức giận mà vừa lại lo lắng mình như thế quá đạo đức giả.

Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, thì Ngũ Hòa Lục đã đứng dưới giường, đầu chui vào màn giường, cười nhìn tôi: "Dỗi à?"

Tôi phiền quá chừng, xoay người, không nhìn hắn.

Hắn chọc chọc lưng tôi: "Cho cậu sờ nhé, đừng giận."

“Cút ngay.”

Sau đó hắn cút ngay.

Ha ha, cũng chỉ được vậy thôi.

Lần này tôi hoàn toàn không nhìn điện thoại, nằm trên giường ngủ lúc nào không hay, lúc rời giường trời đã tối mịt đến không nhìn thấy ai.

Tôi cụp mắt* xuống giường, mới xuống một nửa thì "bang" một tiếng đèn sáng lên.

抹黑: gốc là bôi đen mà ghép vô mình lại thấy nó vô nghĩa, nên đổi thành cụp mắt (抹搭).

Tiếng của Ngũ Hòa Lục vọng ra từ dưới giường: "Cậu thức rồi?"

Tôi không trả lời hắn.

"Tôi mua cơm bò Gyūdon ở phố sinh viên cho cậ, mới đến còn nóng, còn cả trà sữa bobo nhân khoai môn nữa, để trên bàn ấy."

Lòng tôi lập tức thoải mái, nhảy từ thang dây xuống: "Hahahaha, xem như cậu biết điều."

Tôi ngồi vào ghế, bắt đầu mở túi đồ ăn.

Ngũ Hòa Lục cực kỳ cẩn thận hỏi tôi: "Không giận ha?"

Tôi hút một mồm to khoai nghiền, hưởng thụ xong mới nói: "Tự đưa ngực lại đây cho tôi sờ, tôi sẽ hoàn toàn tha thứ cho cậu."

Ngũ Hòa Lục thật sự nghe lời đưa ngực đến trước mặt tôi, vẻ mặt ngượng ngùng: "Cậu... Nhẹ chút."

Đương nhiên tôi không hề khách sáo, duỗi hai tay ra vò nắn, xúc cảm vẫn không hề tồi.

"Sao đây? Không để lại cho vợ tương lai của cậu à?" Tôi vẫn phải bỏ đá xuống giếng.

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy mỗi ngày đều chiếm tiện nghi của cậu, có hơi áy náy..."

Tôi kích động: “Cậu cũng áy náy? Ngũ Hòa Lục! Anh Đông! Cậu cũng áy náy? Cậu đổi tính rồi?”

"Không thì, mỗi tuần tôi sẽ đãi cậu một cốc trà sữa."

“Cậu bị điên ư! Tôi mẹ kiếp lại không phải bán mông!” Tôi chả biết nói gì, đậu má, tôi là loại người vậy ư?

“Hai ly?”

“Cút.”

“Không thì tôi cho cậu sờ ngực?”

“Cậu... Không thể sửa ư?” Tôi không có đam mê ngực đâu.

“Không sửa được.”

Sao lại vàng thật không sợ lửa như vậy chứ!

"Không thì cậu hãy... Đi tìm người khác đi.”

“Tìm không thấy.”

“?”

“Yêu cầu của tôi rất cao.”

"Yêu cầu gì?”

“Mông...”

“... Biến thái!”

“Tôi không có.”

“Chắc chắn có.”

“Tôi không có!”

“Có!”

“Trả tôi trà sữa đây.”

“Cút!”

“Trả Gyūdon cho tôi!”

“Cút!!!”