Đường Tinh nhắc nhở: "Là lần anh bị em đè ra cưỡng ép đấy..."
Một bên, Tinh Thần u mê đến mức đầu cũng muốn méo đi một chút. Nhóc là sản phẩm của một lần cha bị mẹ đè ra cưỡng ép mà có?
Trong nháy mắt khi Đường Tinh dứt tiếng, những thứ hồi ức phủ đầy bụi xưa rất xưa kia, chợt toàn bộ điên cuồng tràn vào trong mắt anh...
Nghe cô gái nói gằn từng chữ, nghe nàng đếm kỹ những thứ hồi ức kia, Sở Diệc Thần chợt cảm thấy giống như có vô vàn thứ đã mất đi không ngừng quay ngược trở về trong lồng ngực anh, căng tràn và nóng hổi.
Sở Diệc Thần khẽ nói "Làm sao sẽ là cưỡng ép... Từ đầu tới cuối... Đều là anh đang trăm phương ngàn kế giữ em lại. Là anh... không thể rời bỏ em..."
Thanh âm khàn khàn của chàng trai từ trong điện thoại truyền tới, khiến cả người Đường Tinh nhất thời rùng mình.
Trời má! Lại phạm quy nữa sao!
"Đang êm đang đẹp, ai cho phép anh đột nhiên nói lời tỏ tình...!! Nói cho anh biết... Em cũng không dính chiêu này..." Đường Tinh lầu bầu.
"Tiểu Tinh, anh muốn gặp em."
Âm thanh đè nén của chàng trai, khiến cho một chút tro bụi còn sót lại trong lòng Đường Tinh nhất thời đều tan biến sạch, vù vù vù trong lòng liền ngập tràn những bông hoa xinh tươi nở rộ, "Anh nghĩ rằng em không muốn sao? Ông bà em hiện tại đang song song tiến hành giám sát em nghiêm nghiêm cẩn cẩn. Có thể đem Tinh Thần đưa qua chỗ anh đã là kì tích rồi..."
Sở Diệc Thần nhíu mày một cái, biết lần này là chính mình đã xúc động rồi, "Anh sẽ nghĩ biện pháp."
...
Một nơi cũ nát, hơi có chút tối tăm, bên trong khắp phòng giam tản ra mùi ẩm mốc.
Trêи khuôn mặt đẹp mắt của chàng trai, mang theo một vẻ tái nhợt không có tí máu nào.
Cô gái nhìn chàng trai chằm chằm, chân mày nhíu lại thật chặt.
"Lý đại sư, thân thể của Hạ Mộc..."
Thủ lĩnh Thiên Kiêu Hải Đường nhìn chằm chằm ông lão tóc trắng đang giúp chàng trai kiểm tra thân thể.
"Nơi này không có bất kỳ thiết bị y tế nào, không cách nào kiểm tra kỹ càng được. Nhưng suy tính sơ bộ, sợ rằng thời gian còn lại nhiều nhất chỉ còn có mấy tháng." Lý đại sư lắc đầu một cái, thở dài nói.
"Chuyện này..." Hải Đường nhìn chằm chằm Hạ Mộc. Thật khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này, sắp qua đời.
"Không sao." Chàng trai mặt mũi tái nhợt nở một nụ cười thản nhiên: "Đã có lời rồi."
"Thật ra thì, Hải Đường cô hẳn phải biết, loại tình huống này của Hạ Mộc, đã coi như là kỳ tích." Lý đại sư lắc đầu một cái.
"Năm đó, Hạ Mộc mắc bệnh nan y, là tôi tự tay chẩn đoán. Nhiều nhất còn có thời gian 2-3 năm. Cậu ấy có thể duy trì tới nay, hoàn toàn là dựa vào ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng được mà sinh tồn. Cái giá của loại ý chí này, là mỗi một ngày, đều phải thừa nhận sự đau đớn mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi." Lý đại sư thở dài.
"A, thật không nghĩ tới, Lý đại sư ngài cũng đi theo Hải Đường đến nơi này." Hạ Mộc khẽ mỉm cười.
"Ngày đó Lý đại sư và tôi cùng nhau thưởng thức trà, nhân tiện nói về bệnh tình của anh." Hải Đường nhìn về phía Lý đại sư.
"Hải Đường, cô nói gì vậy? Với tôi mà nói, không hề khác nhau chút nào. Bộ xương già này của tôi, còn có thể tiêu dao ở trêи đời này bao lâu, sớm muộn cũng hóa thành một đống xương trắng. Nói chung là cũng không có vấn đề gì đâu." Lý đại sư nói.
"Lý đại sư... Vậy thì bệnh của Hạ Mộc, thật sự không có biện pháp gì sao?" Hải Đường cau mày hỏi.
Nghe tiếng, Lý đại sư yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái: "Đối với Hạ Mộc mà nói, bây giờ mỗi một ngày trôi qua, có khả năng đều là sự hành hạ."
"Có thể chịu đựng được, không cần lo âu." Hạ Mộc hướng về Hải Đường nhẹ giọng cười một tiếng.
"Hạ Mộc, Hải Đường, tôi đi ra trước."
Lý đại sư giúp Hạ Mộc mặc quần áo xong, chợt đứng dậy rời khỏi.
"Ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng nổi! Hạ Mộc, là bởi vì Bạch Phong sao?"
Chờ sau khi Lý đại sư rời đi, Hải Đường nhìn về phía gương mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn luôn nở nụ cười hiền hòa của chàng trai.
Cho dù, biết thời gian còn lại của mình không nhiều, mỗi ngày cần uống rất nhiều loại thuốc, lại phải chịu đựng sự đau khổ người thường căn bản là không có cách tưởng tượng nổi. Vậy mà khuôn mặt của anh, vẫn luôn là một nụ cười dịu nhẹ như gió xuân, vẫn luôn đầy sức hút như vậy.
"Là bởi vì Bạch Phong, để cho anh kiên trì tới bây giờ. Không nỡ để cô ấy một mình, cho nên không cam lòng sao?" Hải Đường thở dài.