Đường Tinh vội chạy về phía Đường Như Họa, nhảy bổ lên người cô gái.
Đường Như Họa hơi loạng choạng nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng.
"A Họa a~, em nhớ chị chết mất." Đường Tinh lúc này đã dính chặt trêи người Đường Như Họa.
Đường Hy Hình nhìn thấy một màn này không tránh khỏi ngạc nhiên "Em đang ở nước ngoài mà, sao về sớm thế? "
Anh nhớ không nhầm thì Đường Như Họa có một vụ kiện ở nước ngoài, trong tháng này tạm thời không thể về được mà.
"Vụ kiện kết thúc sớm hơn dự tính một chút nên em về luôn."
"Đưa vali anh xách cho."Đường Hy Hình đón lấy cái vali từ trong tay Đường Như Họa.
Đường Như Họa cùng Đường Tinh bước vài trong nhà. Đường Hy Hình nấu cả mỳ cho Đường Như Họa.
"Anh hai, tay nghề anh càng ngày càng giỏi nha." Đường Tinh giơ ngón cái khen thưởng.
"Em thật sự muốn để A Phong lộng hành như vậy sao?" Đang ăn, Đường Như Họa bông buông đũa xuống, hỏi.
Tuy Đường Như Họa không trực tiếp tham gia vào loại chuyện này nhưng Đường Hy Hình vẫn luôn kể cho cô.
"Còn cách khác sao?" Đường Tinh khẽ thở dài.
"Nhưng rõ ràng chuyện đó đâu phải do em làm? Chuyện do ba làm sao em lại phải gánh chứ, em đâu làm gì sai... "
"A Họa, chị dám sao? " Đường Tinh cắt ngang.
"Dám gì? ."
"Chị dám để cho anh ấy chống lại cả gia tộc chỉ vì một người đàn bà? Chị nỡ nhìn cảnh anh ấy đấu đá với ba sao? Thà cứ để một mình em chịu, mọi chuyện... có lẽ sẽ tốt hơn."Ánh mắt Đường Tinh lộ ra vẻ buồn rầu khôn tả.
Câu nói này của Đường Tinh làm bầu không khí trở nên nặng nề.
Cả ba người đều rơi vào im lặng. Lúc này, ai cũng có một suy nghĩ riêng.
Tại sao... tại sao họ lại sinh ra trong gia đình thế gia chứ? Đấu đá gia trạch, anh em trong nhà hãm hại nhau không thương tiếc. Chém giết nhau chỉ vì quyền lực, đánh chém nhau chỉ vì chút lòng tham của bản thân.
Người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy họ rát tài giỏi, rất thông minh, rất thành đạt. Nhưng sau ánh hào quang ấy là những khung cảnh mà họ không thể ngờ tới. Đúng như câu nói"Muốn ngồi lên vị trí không ai ngồi được thì phải chịu đựng những thứ không ai chịu được."
Đường Hy Hình năm tuổi đã bị đưa lên đảo hoang tự sinh tự diệt. Đường Như Họa bảy tuổi đã phải học lượng kiến thức ngang bằng với sinh viên đại học. Đường Phong bảy tuổi bị đưa vào trường quân sự, học tập ở đó từ bé đến lớn, thành thục tất cả các quy định, lập biết bao công lao, 20 tuổi đã leo đến vị trí thiếu tá. Còn Đường Tinh, ba tuổi đã bị đưa vào "lò đúc búp bê", bị đào tạo thành tiểu thư danh viện bậc nhất kinh thành.
Đương nhiên, một tập đoàn lớn như Đường thị đâu thể nào chỉ mỗi hoạt động ngoài sáng. Nói một cách chính xác, nếu không có hắc đạo chống đỡ thì Đường thị không thể tồn tại. Đó chính là lý do tại sao mỗi thành viên trong gia tộc đều phải huấn luyện kĩ lưỡng như vậy.
...
Tờ mờ sáng, mọi người đều đã trở về phòng, mang theo những suy nghĩ của riêng mình.
Đường Hy Hình trở về phòng, anh không ngủ mà ngồi vào bàn làm việc, cầm một xấp tài liệu trêи tay, anh trầm ngâm nhìn chằm chằm vào chúng.
Đây là tài liệu của Đường Tinh khi ở nước ngoài. Không một kẽ hở, tất cả đều hoàn hảo. Ai nhìn vào đều chỉ nghĩ Đường Tinh đơn thuần là đi học. Thậm chí, thành tích của cô cũng giảm xuống một phần nhỏ. Anh không thể hiểu nổi, học viện Đường Tinh theo học là học viện bậc nhất nước A, không thể nào làm giả được, trừ khi có quan hệ với hoàng gia.
Nghĩ đến đây, Đường Hy Hình khẽ rùng mình. Rối cuộc Đường Tinh còn bao nhiêu điều giấu anh nữa đây, liệu... cô có còn là em gái anh hay không đây...