Hai năm sau, tòa nhà trụ sở của Tập đoàn Ngụy thị.
Một buổi sáng bận rộn bắt đầu bằng sự tất bật. Bành Viện Viện băng qua đám đông đang hối hả vội vã, đi lên lầu với tâm trạng thấp thỏm. Thời gian trở nên chậm chạp và lặng hẳn đi khi cô ấy lên đến tầng này. Cả không gian rộng lớn tràn ngập bầu không khí khó tả. Cô ấy nghĩ, đây chắc hẳn là hơi thở của những con người thành đạt khác nhau.
Tầng này là khu văn phòng cao cấp của Tập đoàn Ngụy thị, cuối hành lang là phòng làm việc của người phụ trách Ngụy thị. Bành Viện Viện thầm cổ vũ cho bản thân, sau khi chắc chắn rằng bề ngoài của mình đã chỉn chu, cô ấy đi đến trước quầy lễ tân và báo tên. Kể từ hôm nay, cô ấy sẽ làm việc ở tầng này.
Chị Hà ở quầy lễ tân đã làm việc tại Ngụy thị nhiều năm, hiện giờ đang mang thai đứa con thứ hai ở tuổi ngoài ba mươi và sắp nghỉ sinh. Bành Viện Viện, người vẫn luôn biểu hiện xuất sắc trong công việc đã được điều chuyển từ dưới lên đây để tạm thời tiếp quản công việc của chị Hà. Chị Hà là một người rất dễ gần, cô ấy kiên nhẫn bàn giao công việc cho Bành Viện Viện: “Công việc ở đây rất đơn giản, chủ yếu là đón tiếp khách đến thăm. Đây là lịch trình của sếp Ngụy, em hãy làm quen đi. Những cái khác, chị sẽ từ từ nói với em.”
Lịch trình dày đặc khiến Bành Viện Viện đọc mà hoa cả mắt. Hóa ra, làm người thành công cũng chẳng dễ dàng.
10 giờ, cuộc họp thường kỳ của ban lãnh đạo cao cấp kết thúc.
Trợ lí Trần theo sau một người đàn ông khí chất mạnh mẽ đi ngang qua quầy lễ tân. Bành Viện Viện nhìn thấy khuôn mặt với góc nghiêng lạnh như băng của anh. Anh đi thẳng qua trước quầy, hơi thở lạnh lẽo vương lại trong không khí. Bành Viện Viện run lên trong lòng, rồi e dè chào theo chị Hà: “Chào sếp Ngụy ạ.”
Người đàn ông chỉ đáp “ừ” một tiếng, sau đó để lại một bóng lưng xa cách.
Trợ lí Trần dừng lại trước quầy lễ tân, đưa cho chị Hà một phần tài liệu, đoạn hỏi: “Luật sư Trâu đã đến chưa.”
“Dạ chưa ạ.”
“Ừ. Nếu ông ấy đến thì mời luôn ông ấy vào văn phòng của sếp Ngụy nhé.” Dặn dò xong, anh ta lại tất tả rời đi.
Bành Viện Viện cảm thấy hoảng hốt, sếp Ngụy trong truyền thuyết quả là lạnh lùng đến đáng sợ. Cô ấy không khỏi lo lắng cho công việc sau này của mình. Lỡ như có làm sai ở đâu, thì chẳng cần bị mắng, chỉ cần một cái liếc mắt của anh cũng đủ khiến cô ấy chết cóng.
Bành Viện Viện thật lòng khâm phục nghị lực của chị Hà khi có thể làm việc dưới trướng một người như sếp Ngụy lâu như vậy. Cánh cửa căn phòng cuối hành lang đã đóng kín, song vẫn không ngăn được hơi thở lạnh lẽo bên trong. Bành Viện Viện nhìn thêm hai lần, không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Luật sư Trâu đến muộn, vừa vào tới cửa liền ngại ngùng xin lỗi: “Tôi thật sự xin lỗi, xe gặp trục trặc trên đường nên đã làm lỡ thời gian của anh.”
Người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh tanh: “Không sao, vất vả cho anh rồi.”
Luật sư Trâu nghiễm nhiên ngồi xuống ghế sô pha, rồi lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra, đặt lên mặt bàn. Bành Viện Viện pha trà theo hướng dẫn của chị Hà và mang vào văn phòng, cẩn thận để lên bàn, lịch sự nói: “Mời ông dùng trà ạ.”
Cô ấy dám thề rằng mình không hề cố ý, mà chỉ vô tình liếc một cái thì bắt gặp dòng chữ “Thỏa thuận li hôn” đập vào mắt.
Hai năm kinh nghiệm làm việc khiến cô ấy buộc bản thân phải bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng, giả vờ như không có chuyện gì. Hồi mới vào làm ở Ngụy thị, cô ấy đã làm một loạt các bài tập tìm hiểu về tập đoàn. Việc sếp Ngụy vẫn độc thân là điều mà toàn thể nhân viên đều biết.
Tuy nhiên hôm nay, ngay ngày đầu tiên mới nhận chức vụ mới, cô ấy đã phát hiện bí mật động trời vậy sao?
Luật sư Trâu đã có nhiều năm kinh nghiệm trong việc xử lí các vụ li hôn, đây chắc chắn không phải là vụ phức tạp nhất, thậm chí còn quá đơn giản đối với ông ta. Vụ này không cần phân chia tài sản, không cần phải tranh giành quyền nuôi con, chỉ đơn thuần là sự đổ vỡ trong tình cảm, nhưng thù lao lại hậu hĩnh nhất, yêu cầu của người ủy thác rất đơn giản, cũng rất đặc biệt.
“Lần này tôi tới đây vẫn với vấn đề cũ. Cô Lí vẫn hi vọng rằng anh sẽ kí tên vào bản thỏa thuận li hôn này. Dù sao hai người cũng có một quãng thời gian quen biết nhau, cần gì phải ầm ĩ lên tận tòa án. Anh thấy có phải không?”
Hàng tháng, ông ta sẽ thay mặt khách hàng đến gặp đằng trai để đàm phán, suốt hai năm nay chưa hề gián đoạn.
Ngặt nỗi, người đàn ông này lần nào cũng chỉ lặp lại một câu: “Tôi muốn gặp cô ấy, nói chuyện trực tiếp với cô ấy.”
Điều này có nghĩa là cuộc nói chuyện giữa họ sẽ nhanh chóng kết thúc, luật sư Trâu trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Xin lỗi anh Ngụy, hiện tại cô Lí không muốn gặp anh, mà ủy thác toàn quyền cho tôi xử lí thay cô ấy. Nhưng chỉ cần anh kí tên vào đây là có thể gặp cô Lí.”
Ngụy Tuần vẫn thờ ơ nói: “Vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi luật sư Trâu thôi.”
“Anh Ngụy à, anh cứ khăng khăng như thế cũng vô nghĩa. Tháng sau là hai người li thân đã được hai năm. Đến lúc đó, cô Lí sẽ ủy thác cho tôi nộp đơn lên tòa án. Xét theo tình hình thực tế, nếu hòa giải tại tòa không thành thì khả năng phán quyết li hôn là rất cao. Việc anh kéo dài thêm chút thời gian này quả thực là không cần thiết.”
“Cảm ơn luật sư Trâu. Nhưng trừ khi cô ấy trở lại giáp mặt nói chuyện với tôi ngay bây giờ, nếu không sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào hết.”
Đã nói đến nước này, luật sư Trâu không thể tiếp tục đàm phán nữa, đành cất tài liệu vào cặp và đứng dậy chào tạm biệt.
Trước khi đi, ông ta vẫn khuyên anh: “Nếu anh thật sự muốn gặp cô ấy thì hãy kí tên đi, làm xong thủ tục là có thể gặp cô ấy thôi. Hà tất phải kéo dài thời gian làm gì.”
“Ông không hiểu đâu. Khi đó thì mọi thứ đã khác.”
Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, quay trở lại bàn làm việc.
Sau khi luật sư Trâu rời đi, trợ lí Trần đến báo cáo công việc với anh và xác nhận lịch trình.
“Sếp Ngụy, nhân viên bên Hội nghị Thượng đỉnh Kinh doanh Khoa học và Công nghệ đã gọi điện hỏi về danh sách những người tham gia của chúng ta, anh sẽ đích thân tham dự chứ?”
“Thời gian chính xác là khi nào?”
“Ngày 15 tháng này ạ.”
“Tôi không đi, anh và Ngụy Diễn dẫn mọi người đi là được. Tiện thể giúp tôi sắp xếp, dời lịch trình của ngày hôm đó trống ra nửa ngày. Tôi có chút việc riêng cần làm.”
“Vâng.”
Hoàn thành xong công việc của mình, trợ lí Trần đóng cửa rời đi. Văn phòng rộng lớn toát lên sự trống trải, vắng lặng. Ngón tay cái của anh khẽ vuốt v3 chiếc bút máy trong tay, đôi mắt đượm buồn.
Hơn bảy trăm ngày đêm là một quãng thời gian xa cách không nhìn thấy được điểm cuối. Anh sống trong bóng tối, nơi có thể nhìn thấy tia nắng le lói, và ràng buộc cô bằng cuộc hôn nhân tan vỡ. Nhưng sau đó anh còn có thể giữ cô lại bằng cách nào đây?
Cô đang ở đâu?
Cô sống có ổn không?
Tuy nhiên, trả lời anh chỉ có sự im lặng của căn phòng.
Buổi tối, bàn ăn của nhà họ Ngụy rất yên tĩnh.
Ăn cơm xong, Ngụy Tuần và Ngụy Diễn đều phải rời đi, chỉ còn lại Ngụy Vi ở nhà. Hai năm nay, trong gia đình có gì đó đang lặng lẽ thay đổi, chẳng còn tìm lại được hạnh phúc bình dị của trước kia nữa.
Từ Nhược Chi thở dài: “Người thì ở đây, nhưng lòng dạ thì đi đâu mất rồi.”
Ngụy Vi cũng bùi ngùi, người anh Cả hiền lành và ấm áp của cô ấy đã không còn thực sự mỉm cười nữa.
Cô ấy ngồi trò chuyện với Từ Nhược Chi một lát rồi về phòng ngủ. Khi Hứa Thiên Nhất gọi điện thoại đến, tâm trạng của cô ấy mới khá hơn đôi chút. Cô ấy đắn đo một lúc, rồi thử dò hỏi: “Thiên Nhất, chị Tiểu Mộ…”
Cậu lập tức ngắt lời cô ấy: “Ngụy Vi, chúng ta nên đổi chủ đề thì hơn.”
Ngụy Vi sợ cậu lại ngắt lời, bèn nói liền một mạch: “Không phải là mình muốn hỏi hộ anh mình chỗ ở của chị ấy bây giờ. Mình chỉ muốn hỏi chị ấy sống có ổn không thôi.”
Người ở đầu dây bên kia trầm lặng chốc lát mới trả lời: “Chị ấy sống rất ổn. Mình hi vọng cậu cũng hãy khuyên anh của cậu, bảo anh ta đừng tìm chị ấy, rồi quấy rầy đến cuộc sống của chị ấy nữa.”
Ngụy Vi cụp mắt, nhưng Hứa Thiên Nhất không thể nhìn thấy nỗi buồn của cô ấy: “Nếu khuyên anh ấy mà có tác dụng thì đã tốt.”
***
Nhà hát Nhân dân thành phố C.
Màn biểu diễn ca múa nhạc của đoàn nghệ thuật đến từ vùng núi hẻo lánh phía Tây Nam mang đậm màu sắc khác lạ. Có điều, hiện nay văn hóa nước ngoài đang du nhập vào, thế nên dưới khán đài có rất ít khán giả. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hậu trường hết sức ồn ã. Một giọng nói rất to vang lên: “Đại La, Đại La, có người tìm cô đấy.”
Đại la đang nói cười với mọi người liền đứng dậy, vừa đi vừa hỏi: “Ai tìm tôi thế?”
Một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa phòng hóa trang. Ngụy Tuần cầm một bó hoa trên tay, đang đứng đợi cô ấy. Nhân viên đoàn ca múa cười trêu: “Fan của cô thì phải!”
“Màn trình diễn của cô rất tuyệt vời.”
Anh đưa bó hoa cho Đại La. Cô ấy không muốn nhận, nhưng xung quanh còn có rất nhiều người, cô ấy không muốn thu hút sự chú ý, bèn đưa tay cầm lấy và khẽ nói: “Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói.”
Trong hành lang vắng tanh, hai người đứng cách nhau một khoảng khá xa. Đại La lạnh lùng nói: “Anh Ngụy, anh đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa. Tôi sẽ không nói cho anh biết Tiểu Mộ đang ở nơi nào đâu.”
Ngụy Tuần không ngạc nhiên trước câu trả lời này, nhưng anh không muốn từ bỏ hi vọng.
“Một tháng nữa cô ấy sẽ trở lại và đệ đơn li hôn với tôi. Tôi chỉ muốn gặp cô ấy trước lúc đó.”
“Cô ấy không muốn gặp anh bây giờ.” Đại La đã lặp lại câu này rất nhiều lần, nhiều đến độ cô ấy cảm thấy phát mệt.
“Tôi không bắt ép cô, tôi chỉ mong cô có thể giúp tôi chuyển lời đến cô ấy, rằng tôi muốn gặp cô ấy.”
Đại La bó tay hết cách trước sự quấy rầy của anh: “Tôi có thể giúp anh chuyển lời, nhưng chẳng phải anh cũng đã biết kết quả rồi sao? Ngoại trừ kí vào đơn li hôn, cô ấy không muốn dính dáng gì đến anh nữa. Tôi biết anh cảm thấy day dứt, nhưng Tiểu Mộ không cần điều đó. Anh buông tha cho cô ấy cũng là buông tha cho chính mình. Mọi ân oán đều đã qua, cô ấy không muốn hận anh nữa, huống hồ cô ấy đang sống rất ổn. Mọi người ai có cuộc sống của người nấy, như vậy không tốt sao?”
“Không phải là vì day dứt.” Anh nói: “Mà là tôi rất ích kỷ, tôi không muốn mất đi cô ấy.”
Đại La cảm thấy buồn cười trước những lời đó: “Anh có biết mình đang nói gì không? Anh nghĩ Tiểu Mộ ngu ngốc đến mức nào mới phạm phải cùng một sai lầm tới lần thứ hai chứ? Cô ấy tha thứ cho anh là đã quá đủ rồi, anh còn mong đợi cô ấy bên anh lần nữa sao? Anh đừng khinh người quá đáng!”
Ngụy Tuần không giải thích, chỉ nói: “Cảm ơn cô giúp tôi chuyển lời. Nếu Tiểu Mộ chịu gặp tôi, mong cô báo cho tôi càng sớm càng tốt.”
***
Hội nghị Thượng đỉnh Kinh doanh Khoa học và Công nghệ lần thứ 5 được tổ chức tại thành phố H quy tụ rất nhiều những doanh nghiệp nổi tiếng trên khắp nước. Lần này, ban tổ chức đã thật tinh tế khi cố tình đặt địa điểm tổ chức tại thị trấn cổ Tùng An mang đậm phong cách cổ kính lâu đời, sự giao thoa giữa tương lai và lịch sử có một ý nghĩa rất đặc biệt.
Ngụy Diễn và trợ lí Trần đã dẫn các kỹ thuật viên của đội trí tuệ nhân tạo dưới trướng Ngụy thị đến tham gia hội nghị lần này. Vừa đặt chân đến khách sạn, họ đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt và trọng thể.
“Anh Ngụy nhỏ đi đường mệt nhọc rồi. Chúng tôi vô cùng cảm ơn quý công ty đã tham gia hội nghị lần này để chia sẻ kỹ thuật và kinh nghiệm của mình. Hi vọng có thể hợp tác với quý công ty nhiều hơn nữa trong tương lai.”
“Sếp Tống khách khí quá. Đáp máy bay từ thành phố C đến đây thì có tốn công gì, sao gọi là mệt nhọc được.”
Ngụy Diễn trong bộ âu phục và giày da, đã không còn vẻ phớt đời như trước đây. Anh ta nở nụ cười đúng mực, trông thật tự tin và phóng khoáng, vừa thoải mái chuyện trò với mọi người vừa đi tới sảnh tiệc.
Bữa tiệc tối trước thềm hội nghị là cơ hội phát triển hợp tác và tạo thêm các cơ hội làm ăn của các doanh nghiệp.
Ngụy Diễn tuy còn khá trẻ nhưng không ai dám lạnh nhạt với anh ta. Mặc dù có phần không chống đỡ nổi với hết đợt xã giao này đến đợt xã giao khác, song anh ta vẫn kiên nhẫn tiếp chuyện từng người.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới rảnh rang được một lúc, trợ lí Trần ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc anh ta: “Sếp Ngụy, kia là sếp Thẩm của Thẩm thị, đối tác lâu năm của công ty chúng ta. Anh nên đến chào hỏi anh ta một tiếng.”
Ngụy Diễn âm thầm trợn mắt: “Anh tôi bảo anh đi theo tôi là để tra tấn tôi đấy hả.”
Ca thán thì ca thán, nhưng anh ta vẫn chủ động đến chào hỏi: “Xin chào sếp Thẩm, tôi là Ngụy Diễn của Ngụy thị. Lần đầu gặp mặt, mong được quan tâm nhiều hơn.”
Thẩm Trực là một người đàn ông xuất chúng mà lãnh đạm. Anh đưa tay ra với Ngụy Diễn, nói năng đơn giản, ngắn gọn và mạch lạc, không thừa một từ.