Theo từng tiếng khụt khịt của cô gái, Tần Tu đem dương v*t đã mềm xuống rút ra ngoài, tinh dịch cùng thủy dịch tất cả đều theo tiểu huyệt đang khép không được chảy ra.
Miệng huyệt kiều nộn co rụt muốn khép lại, phun tinh dịch màu trắng đục ra ngoài, cảnh tượng dâm mĩ mà lại diễm lệ này khiến Tần Tu không khỏi nheo mắt.
Tô Ánh Hàm còn đang khóc, như là nhận ra Tần Tu nhìn mình chăm chú, cô vội vàng khép hai chân lại, nhưng mà Tần Tu lại nhanh tay nắm lấy đầy gối của của cô.
Dùng sức nắm chặt, lại tách ra một lần nữa.
Mục đích của Tần Tu rất rõ ràng, anh muốn xem hạ thể vừa kiều diễm mà lại dâm đãng của cô, muốn xem cánh hoa ướt át bị mình làm đến hồng lên phun ra tinh dịch.
Tô Ánh Hàm như là không dám tin Tần Tu lại dám nói như vậy, cô cũng không thèm giãy giụa nữa, chỉ giương mắt ngơ ngác mà nhìn về phía Tần Tu. . ngôn tình tổng tài
Tần Tu thu tay, lấy ra bật lửa cùng thuốc lá, hút một điếu thuốc.
"Không phải sợ mang thai sao?" Tần Tu phun ra một ngụm khói lượn lờ, một nửa khuôn mặt rũ xuống, "Từ hôn với Tần Nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Trong lòng Tô Ánh Hàm lộp bộp một chút.
Đây là tình huống như thế nào? Tần Tu sẽ không phải nghiêm túc với cô đi? Nhưng cô chỉ muốn làm tình với anh thôi.
Tô Ánh Hàm nỗ lực áp xuống sự kinh ngạc, tiếp tục khóc: "Anh đang nói gì vậy? Tôi sao lại có thể có thể từ hôn với anh Tần Nhiên? Không có khả năng..."
Tần Tu bỗng nhiên đổi tay kẹp thuốc lá, sau đó đem hai ngón tay thọc vào tiểu huyệt còn đang khép mở của Tô Ánh Hàm.
"Nơi này đã bị tôi thao không khép lại được, em xác định muốn như vậy gả cho Tần Nhiên?"
Tô Ánh Hàm khóc càng dữ hơn: "Nhưng rõ ràng là anh cưỡng bách tôi, tôi thích anh Tần Nhiên như vậy... A ~"
Tần Tu câu nhẹ ngón tay, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng ấn vào mị thịt của cô, Tô Ánh Hàm nói chưa xong nháy mắt đã biến thành tiếng rên rỉ.
"Ân... A ~"
Bên môi Tần Tu hiện ra một nụ cười lạnh lẽo, lời nói ra cũng không có lấy một chút tình cảm nào: "Nơi này của em muốn tôi, lúc tôi không thao em thì tự em sẽ làm cho nơi này ẩm ướt, Tô Ánh Hàm, em xác định Tần Nhiên có thể thỏa mãn được em?"
"Anh câm miệng! Câm miệng..." Tô Ánh Hàm như là bị nhục nhã rất lớn, xoay người ghé vào lưng ghế dựa khóc rống lên.
Ngón tay kẹp thuốc của Tần Tu căng thẳng, anh ý thức được chính mình đã nói hơi quá, lại không biết nên an ủi cô như thế nào. Chỉ có thể lặp lại lời nói phía trước, biểu thị thái độ của mình: "Từ hôn với Tần Nhiên, tôi cưới em."
Tô Ánh Hàm ngồi dậy cho anh một cái tát.
Lực đạo của cô không lớn, khí thế lại rất hung dữ, nhưng điểm hung dữ này kết hợp với nước mắt không ngừng rơi từ trong khóe mắt, lại khiến người khác đau lòng không thôi.
"Chúng ta mới biết nhau bao lâu, anh đã nói muốn cưới tôi? Anh biết tôi thích ăn cái gì yêu thích cái gì ngày thường có thói quen như thế nào sao? Anh bất quá chính là ngủ với tôi vài lần... Tôi thấy anh căn bản không phải muốn cưới tôi, anh chính là muốn nhục nhã tôi, muốn gạt tôi tiếp tục cùng anh lên giường..."
Tần Tu nhíu mày: "Tôi không có ý đó."
Tô Ánh Hàm lại tiếp tục càn quấy: "Anh muốn ngủ với tôi thì cứ việc nói thẳng nha, cùng lắm thì tôi tiếp tục cho anh ngủ, ngủ đến khi anh vừa lòng thì thôi, như vậy còn không được sao? Anh tại sao một hai phải bức tôi từ hôn với anh Từ Nhiên chứ? Anh có biết hay không mộng tưởng từ nhỏ của tôi chính là được gả cho anh ấy..."
Tần Tu muốn nói gì đó, nhưng Tô Ánh Hàm đã quỳ trước người anh, bày ra thái độ cầu xin: "Cầu xin anh... Đừng đem việc này nói cho anh Tần Nhiên biết, cũng không cần nói cái gì mà muốn tôi từ hôn nữa... Nếu, nếu anh vẫn còn muốn thân thể của tôi, tôi đây cho anh, chỉ cần anh..."
Tần Tu bắt lấy cằm cô, nâng lên, biểu tình cũng trở nên lãnh lệ: "Em có ý tứ gì? Không muốn gả cho tôi nhưng lại muốn tiếp tục duy trì quan hệ bạn giường với tôi? Tôi lý giải không sai đi?"
Trong lòng Tô Ánh Hàm lộp bộp một chút.
Chẳng lẽ Tần Tu nhìn ra cái gì sao.
"Xuống xe đi." Tần Tu rít một hơi thuốc, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đây Tô Ánh Hàm thật sự có chút ngốc, cô cảm thấy lời nói vừa rồi không có vấn đề, chẳng lẽ Tần Tu thích cường thủ hào đoạt chứ không thích chủ động đưa lên? Bây giờ bởi vì cô tự mình dâng lên, nên anh không muốn nữa?
Cái gì vậy a.
Tuy rằng có điểm không cam lòng, có điểm không vui, nhưng động tác trên tay Tô Ánh Hàm không hề dừng lại, cô mặc quần xong, mở cửa xe, sau đó liền nức nở chạy về hướng chung cư.
Cho dù đề nghị làm bạn giường bị cự tuyệt, vở kịch của cô cũng không thể hỏng được!
Đây là sự quật cường cuối cùng của cô!
Nhưng mà còn không đợi Tô Ánh Hàm đi vào trong, phía sau đã có người vội vàng sải bước tới.
"A!"
Tay bị cầm, vòng eo bị nâng lên, cô bị anh chặn ngang bế lên, một lần nữa ném vào trong chiếc xe hơi màu đen kia.
Chẳng qua lúc này đây là ghế phụ, không phải ghế sau.
"Tần Tu..."
Tần Tu không nói gì, anh thắt dây an toàn cẩn thận cho Tô Ánh Hàm, khởi động động cơ, sau đó nhanh như chớp lái xe rời đi.
Tô Ánh Hàm là thật sự ngốc luôn rồi. Tuy rằng cô vẫn luôn tính kế Tần Tu, cảm thấy hết thảy đều đang được khống chế, lúc này cũng không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Thẳng đến xe đã tiến vào trong gara, cửa xe bị mở ra, quần của cô lại một lần nữa bị Tần Tu kéo xuống dưới.
Tô Ánh Hàm thật sự bị khí thế của Tần Tu dọa đến luống cuống. Bất quá bộ dáng hung này của anh lại thập phần có mùi vị đàn ông, rất man, cô rất thích a.
Ngay sau đó, dương v*t Tần Tu lại lần nữa cắm vào tiểu huyệt của cô. Nước mắt Tô Ánh Hàm cũng bị cắm ra ngoài.
"Ngô... Anh..." Tô Ánh Hàm tiếp tục diễn kịch, bày ra vẻ tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương, "Anh rõ ràng nói muốn thả tôi đi..."
"Thả em đi?" Tần Tu cười lạnh một tiếng, đem dương v*t to lớn cắm càng sâu hơn, "Cái nộn huyệt này của Tô tiểu thư tôi còn chưa cắm đủ, em cảm thấy tôi sao có thể thả em đi?"
______
hmm thật sự là Hàm Hàm chỉ muốn ngủ với Tần Tu thôi, nhưng Tần Tu lại thích ẻm thật...