Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 107



Trần tổng của Hao"ertai hôm nay mời những người này của Nguyên Xuyên tới với mục đích rõ ràng: mới 1 năm, ông ta cũng dự tính làm kênh phân phối Đoàn mua.

Kênh phân phối Đoàn mua là một kênh phân phối rất đặc thù.

Nó không có phân chia rõ rệt với các kênh phân phối khác, xuất hàng từ cửa hàng ăn uống thuộc về kênh phân phối Nhà hàng, khách hàng mang mấy hộp rượu tới cửa hàng ăn uống dùng cơm, vậy miễn cưỡng coi như thuộc kênh phân phối Đoàn mua.

Trước đây kỳ thực công ty rượu Hao"ertai cũng từng lấy rượu từ kênh phân phối Đoàn mua, giống như Phan Toa Toa lặng lẽ giới thiệu khách hàng rượu Kinh Điển Đoàn mua trong nội thành cho Lão Phan.

Lúc đó Phi Tường còn chưa ký mọi kênh phân phối trong nội thành với văn phòng thành phố Hải Lâm, bọn họ làm vậy, văn phòng coi như không biết.

Nhưng trước khác nay khác, Phi Tường trái nghề làm rượu khí thế quá mạnh, chiếm cứ thị trường.

Trần tổng của Hao"ertai trước đây quả thật chủ yếu đặt tinh lực vào rượu vang, nhưng không có nghĩa là ông ta không để ý hợp đồng 1 triệu này với Nguyên Xuyên.

Ai lại ngại con đường kiếm tiền nhiều đâu?

...

Vương Hưng Long vừa mới đầu quả thật không đoán ra dụng ý của Trần tổng, anh ta cho rằng Trần tổng cảm nhận được áp lực từ Phi Tường, muốn liên lạc cảm tình với mình, thuận tiện kêu khổ với văn phòng thành phố, nhiều đòi thêm một ít chi phí hỗ trợ.

Đâu ngờ, rượu quá ba tuần, Trần tổng lại chủ động đề cập tới tăng mức hợp đồng.

Đàm phán trên bàn rượu mới là sở trường của Vương Hưng Long!

Lão Vương và Trần tổng uống rượu Kinh Điển 20 năm rất vui vẻ, lẫn nhau xưng huynh gọi đệ.

Lộ Nam thầm nghĩ: may mà Trần tổng không hút thuốc lá, cũng có thể suy xét tới xung quanh toàn bộ đều là rượu, cho nên mới không hút, bằng không hiện giờ nơi này nhất định sương khói nghi ngút.

Cô không phủ nhận, phương thức đàm phán nghiệp vụ của Vương Hưng Long trên bàn tiệc là có hiệu quả, nhưng phương thức này không thích hợp với giám đốc thành phố là con gái, hơn nữa kiểu xưng huynh gọi đệ đàm phán trên bàn ăn này sớm muộn sẽ dần bị loại trừ.

Nhà tiêu thụ đâu phải thằng ngốc, bọn họ sẵn sàng ký hợp đồng, sẵn sàng trả tiền hàng, nguyên nhân quan trọng nhất còn không phải vì sản phẩm hấp dẫn khách hàng, đạt được lợi nhuận ư.

Hiển nhiên, Trần tổng trước đây không tin tưởng vào rượu Nguyên Xuyên, bây giờ có Phi Tường làm tham khảo, thay đổi nhận thức, cũng muốn kiếm một miếng bánh.

Làm người sắp rời khỏi văn phòng Hải Lâm, Lộ Nam cho rằng, bữa cơm này cô tới chỉ để góp đủ số, nào ngờ...

Nào ngờ Trần tổng mở miệng hỏi: "Vị giám đốc Đoàn mua này tôi trông có vẻ quen mắt?"

Phu nhân của ông ta, cũng chính là "chị Anh" nói: "Đúng vậy, chập tối mấy hôm trước, từng gặp phải trong thang máy."

Vương Hưng Long giới thiệu: "À, đây là Lộ Nam, là người phụ trách Phi Tường của Dương tổng."

"Không phải, mấy hôm trước ở gần văn phòng tôi, tôi từng nhìn thấy quản lý Lộ. À, tôi nhớ lúc đó cô ấy đi cùng Uy Cấu ở cùng tầng với công ty tôi, chính là Nhà tiêu thụ mới của văn phòng thành phố, đúng không?" Trần tổng ra vẻ không rõ lắm: "Quản lý Lộ người tài giỏi thường vất vả, đã phải phụ trách Nhà tiêu thụ rượu Kinh Điển, còn phải bận tâm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa, cũng không biết bao giờ mới tới hỗ trợ cho công ty Hao"ertai của chúng tôi - tôi nghe danh quản lý Lộ đã lâu."

"À, Trần tổng chắc hiểu lầm. Uy Cấu vốn dĩ là khách hàng của Lộ Nam, cô ấy tiến cử khách hàng cho công ty, kế tiếp do Trần Lộ phụ trách." Giám đốc Vương uống khá nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không nói ra quan hệ giữa Lộ Nam và Hoàng Lệ nữ sĩ.

Trần tổng gật đầu: "Vậy tôi nói đâu có sai, trẻ tuổi, vào làm trong thời gian ngắn như vậy đã có thể thành công tìm kiếm Nhà tiêu thụ, quản lý Lộ thật là tân nhân ưu tú của Đoàn mua. Không biết hợp đồng mới của chúng tôi tăng thêm kênh phân phối Đoàn mua, quản lý Lộ có rảnh lại đây chỉ giáo không."

Vương Hưng Long thoáng nhìn Lộ Nam, lại nhìn Hạng Phỉ Phỉ.

Hạng Phỉ Phỉ hiện tại mới là người liên lạc với Hao"ertai, chỉ vì trước giờ bọn họ đều xuất hàng từ kênh phân phối Nhà hàng, cho nên Hạng Phỉ Phỉ mỗi tháng nhiệm vụ chính là tham dự một chút buổi Phẩm rượu nhỏ của họ, xác nhận chi phí tiêu đúng chỗ, trợ giúp đối phương giữ gìn một chút tình cảm với cố vấn nhãn hiệu. Mỗi Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên đều có danh ngạch cố vấn nhãn hiệu, ngày lễ ngày tết còn được tặng rượu, đây là một trong những chi phí ủng hộ của hợp đồng tiêu thụ. Thân phận của cố vấn nhãn hiệu đa phần đều phi phú tức quý.

Hiển nhiên, Trần tổng không quá hài lòng với Hạng Phỉ Phỉ.

Trần tổng nói khiến Hạng Phỉ Phỉ hơi khó xử, cho dù cô ấy có tố chất tâm lý mạnh mẽ, cũng cảm nhận được sự thất bại.

Lộ Nam nhẹ nhàng vỗ tay trái lên đầu gối cô ấy.

Hạng Phỉ Phỉ đáp lại một nụ cười miễn cưỡng.

Giám đốc Vương lên tiếng pha trò.

Anh ta phải làm thế nào đây, anh ta không thể trực tiếp nói thẳng với Nhà tiêu thụ rằng Lộ Nam sắp thăng chức chuyển đi chứ, mặc dù còn chưa công bố - nhưng văn phòng thành phố, văn phòng tỉnh đều biết rõ, nhờ vào công lao chiêu thương, chuyện này chắc chắn thành công.

Trần tổng hiển nhiên nghe hiểu ý từ chối trong lời nói của Vương Hưng Long.

Ông ta cho rằng Vương Hưng Long e dè Phi Tường bên kia, cho nên không muốn nhả Lộ Nam sang bên này.

Vương Hưng Long phản ứng như vậy cũng nằm trong dự liệu của Trần tổng, cho dù ông ta tăng giá trị hợp đồng, nhiều nhất cũng chỉ ký 2 triệu.

Vẫn không thể so sánh với Phi Tường.

Cho nên Trần tổng cũng chỉ hét giá đầy trời mà thôi, nguyên nhân căn bản là ông ta không hài lòng với Hạng Phỉ Phỉ.

Trước từng đề cập, Hạng Phỉ Phỉ màu da không trắng, lại có thể chất dễ béo... Công ty rượu Hao"ertai làm kênh phân phối Nhà hàng, quả thật không có ý kiến gì với cô ấy, nhưng bây giờ muốn làm Đoàn mua, liền cảm thấy Hạng Phỉ Phỉ có vẻ không được dễ nhìn.

Lộ Nam ung dung xem xét vẻ mặt giữa Trần tổng và Vương Hưng Long, thầm nhủ: khó trách Phi Tường là Nhà tiêu thụ mới vào nghề đã có thể dẫn trước Hao"ertai. Vị Trần tổng này, tính toán quá chi li, đã muốn làm Đoàn mua thì nên tuyển dụng giám đốc Khách hàng lớn. Vì tiết kiệm giá thành mà muốn người bên xưởng thay ông ta ra sức, không đủ hào phóng.

Vương Hưng Long có năng lực giảng hòa là hạng nhất, anh ta giả vờ say, nói năng mơ hồ bảo sau này sẽ đổi cho Trần tổng một nhân viên kết nối khác, v.v...

Mọi người trên bàn tiệc đều vô tình hữu ý mà xem Hạng Phỉ Phỉ phản ứng thế nào.

Cô gái này cũng không chịu thua kém, mau chóng tươi tỉnh lên, cười tủm tỉm kính một chén rượu cho Trần tổng và chị Anh, thản nhiên nói năng lực làm việc của mình không đủ, không phục vụ tốt Nhà tiêu thụ.

Trần tổng uống chén rượu này, đại để là vẫn chưa từ bỏ ý định với Lộ Nam, liền nâng chén nói: "Mặc dù không có duyên phận cộng tác với quản lý Lộ, nhưng hôm nay có thể ngồi chung một bàn tiệc, cũng là khó được. Tôi nhất định phải kính quản lý Lộ vài chén mới được."

Lộ Nam lái xe tới đây, này vốn là một lý do cản rượu rất tốt.

Nhưng Vương Hưng Long nghĩ ban nãy đã từ chối đề nghị đòi Lộ Nam của Trần tổng, bây giờ nếu cô ấy không uống rượu, vậy Trần tổng sẽ mất thể diện, bèn liếc Lộ Nam một cái: "Lái xe không sao đâu, đợi lát nữa gọi lái hộ là được."

Có bàn tay vàng, Lộ Nam không quan tâm uống nhiều uống thiếu, nhưng Trần tổng người này quá được voi đòi tiên.

Lộ Nam nghĩ thế không phải vì lo lắng cho Hạng Phỉ Phỉ.

Bởi vì cô sớm đã có dự định nói với Vương Hưng Long, Dương tổng, đề nghị sau khi mình rời đi để Hạng Phỉ Phỉ thay thế công việc kết nối với Phi Tường, hành động này mới chính là vì bận tâm tới Hạng Phỉ Phỉ: hiện giờ ban Đoàn mua rượu Kinh Điển ở văn phòng Hải Lâm chỉ còn có Lâm Yến là không có Nhà tiêu thụ trong tay.

Lâm Yến là người có tính cách hơi bướng bỉnh, hôm nay trên bàn ăn một câu đều chưa nói, không biết giải quyết vấn đề, Trần tổng cũng chưa chắc sẽ hài lòng với cô ấy.

[Được rồi, ta không quản nổi việc của người khác, chỉ có thể giúp cô ấy không bị ghi hận thôi.]

Lộ Nam không phải thánh mẫu, hễ là không có bàn tay vàng, hôm nay rượu có thể tránh cô nhất định sẽ tránh.

"Trần tổng nói gì vậy. Mỗi một vị giám đốc Đoàn mua của văn phòng thành phố chúng tôi đều rất xuất sắc, tôi chẳng qua là may mắn, không dám nhận lời khen ngợi của ngài. Nào, Trần tổng, chén này tôi kính ngài." Lộ Nam hết sức dứt khoát uống cạn chén rượu.

Trần tổng cười ha ha, nói "tốt", uống cạn chén của ông ta.

Chốc lát sau, ông ta lại tìm cớ muốn chạm cốc với Lộ Nam.

Cứ thế lần lượt 3-4 lần, cả bàn tiệc đều biết, hôm nay Trần tổng muốn "gây khó dễ" cho Lộ Nam.

Trần Kiêu liếc mắt ra hiệu cho Vương Hưng Long.

[Ở đây ai đều là đại gia, mệt nhất khổ nhất chính là ta!]

Vương Hưng Long nhận được tín hiệu liền lập tức lên tiếng giảng hòa.

Nào ngờ Trần tổng ỷ vào chuyện tăng mức hợp đồng, lại thêm men say, mặc kệ thể diện của Vương Hưng Long, còn bảo: "Chuyện này, nhắc tới tôi liền phải trách anh đấy, giám đốc Vương, khi đó sau khi Phan Toa Toa chuyển đi, vì sao không để tân nhân ưu tú thế này phụ trách Hao"ertai của chúng tôi? Xem ra hợp đồng của chúng tôi quá nhỏ, nên mới khiến tôi bỏ lỡ Tiểu Lộ."

Lời này khiến Vương Hưng Long không thể đáp lại.

Khi đó giao việc phụ trách Phi Tường cho Lộ Nam là Trần Kiêu dốc sức đưa ra, đúng không?

Nhưng anh ta không thể đá bóng sang cho Trần Kiêu, cho dù Trần Kiêu không phải con trai Chủ tịch, anh ta cũng không thể khiến Nhà tiêu thụ cảm thấy chỉ cần tăng mức hợp đồng liền có thể khoa tay múa chân với việc điều động nhân sự của văn phòng thành phố.

[Đại khái chỉ có thể tủi thân Lộ Nam uống thêm vài chén.]

Vương Hưng Long nghĩ thế, liền cho Lộ Nam một ánh mắt xin lỗi.

Trần Kiêu bưng chén, cố gắng xen vào: "Trần tổng nói vậy, tôi vô cùng xấu hổ. Thân là nhãn hiệu chuyên viên rượu Kinh Điển ở thành phố Hải Lâm, không phục vụ tốt Nhà tiêu thụ, là trách nhiệm của tôi."

Trần tổng nheo mắt lại, giả bộ đùa giỡn: "Xem xem, giám đốc Trần đang xót cho thủ hạ đấy à."

Lời này liền quá chói tai.

Lộ Nam nghĩ: Trần tổng đã dám nói năng không màng thể diện của cô, như vậy cũng đừng trách cô dùng bàn tay vàng ức hiếp ông ta.

Dù sao hôm nay bữa rượu này không thể tránh khỏi, Lộ Nam cầm bình chia rượu lên dự định rót đầy cho mình.

Nào ngờ nửa đường có bàn tay chặn lại.

Người ngăn cản Lộ Nam là Lý Lị.

Lý Lị cầm bình chia rượu, đứng lên cười dịu dàng với Trần tổng: "Trần tổng, tôi thân là giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh của nhãn hiệu rượu Kinh Điển, năm nay ngài muốn làm Đoàn mua, tôi mới là người nên kính ngài một chén nhất trên bàn rượu này. Tôi vụng về quá, Trần tổng xin cứ tùy ý."

Trong bình chia rượu có khoảng 2/3 lượng rượu, Lý Lị giơ về phía Trần tổng, ngẩng đầu uống cạn.

Thật mãnh liệt.

Đại khái là các vị lãnh đạo cấp thành phố/cấp tỉnh đều thay Lộ Nam giảng hòa, cùng với cử động của Lý Lị khiến Trần tổng cảm thấy đủ thể diện, nửa sau bữa tiệc, ông ta cuối cùng không soi mói Lộ Nam nữa.

Bữa cơm này làm ai nấy ăn đều không mấy vui vẻ, lúc cáo từ, bên ngoài trời có mưa còn kẹp tuyết.

Tất cả mọi người đều uống rượu, nhưng bọn họ đều không có xe, cho nên cũng tiện từng nhóm gọi xe.

Hai nghiệp vụ viên làm kênh phân phối Nhà hàng một người dìu Vương Hưng Long, một người dìu quản lý của họ, Trần Kiêu xác nhận qua với họ, mấy người đó đều tiện đường, bèn quay lại hỏi các cô gái: "Các cô thì sao?"

Lộ Nam nhìn thoáng qua Lý Lị.

Lý Lị uống hơi nhiều, cầm điện thoại gọi lái thay đều đang lắc lư.

Thế là Lộ Nam chủ động bảo: "Em ném xe ở đây, sáng mai tới lấy. Em gọi lái hộ, đi bằng xe của giám đốc Lý, đưa chị ấy về nhà trước rồi trở về ký túc xá sau."

Trần Kiêu hơi nhíu mày, đã gần 10h tối, Lộ Nam lăn qua lộn lại thì mấy giờ mới về nhà được?

Nhưng anh ta cũng không phù hợp thay thế Lộ Nam đưa Lý Lị về nhà, bèn suy nghĩ một lát, nói với Hạng Phỉ Phỉ và Lâm Yến: "Tôi và Lộ Nam đưa giám đốc Lý về, hai cô về cùng nhau đi."

Hai người họ nhìn Lộ Nam, thấy Lộ Nam hơi gật đầu liền bắt xe rời khỏi.

Lộ Nam dìu Lý Lị, Trần Kiêu gọi lái thay.

Đêm đông mưa rét lạnh thấu xương, chờ lái thay, bọn họ ngồi vào trong xe trước.

Trần Kiêu ngồi ghế lái phụ, lấy chìa khóa xe từ cốp lái, chỉnh điều hòa hơi ấm, miễn cho nhiệt độ trong ngoài chênh lệch quá lớn.

Qua mười mấy phút, người lái thay tới, Trần Kiêu quay sang hỏi: "Giám đốc Lý, cô ở đâu?"

Lý Lị ngẩng đầu dựa vào lưng ghế đằng sau, không trả lời.

Lộ Nam báo tên một khu nhà: "Hồi mới nhập chức, tôi nghe giám đốc Lý từng nói chị ấy ở gần đó." Lái xe từ đây tới đó khoảng hơn nửa tiếng.

Người lái thay im lặng lái xe.

Trong xe yên lặng mười mấy phút, khi Trần Kiêu và Lộ Nam đều cho rằng Lý Lị đã ngủ rồi, chị ta bỗng dưng mở miệng hỏi: "Lộ Nam, nếu cô trở thành giám đốc thành phố, sau này sẽ còn gặp được tình cảnh còn khó xử hơn hôm nay. Cô sẽ làm thế nào?"

"Lấy chuyên môn phục người." Lộ Nam nói ngay.

Lý Lị cười nhạo: "Cô cỏn thật sự tin vào cái này? Trên bàn tiệc kể lể "Đoan Ngọ chế khúc, Trùng Dương hạ sa ư*? Cô nghĩ Vương Hưng Long hiểu những thứ này chắc?"

*Là những công đoạn sản xuất ra rượu. Đoan Ngọ chế khúc là mỗi năm bắt đầu lên men rượu tương từ cao lương bắt đầu từ tết Đoan Ngọ, "sa" trong Trùng Dương hạ sa là một loại cao lương hạt nhỏ, mẩy, thoạt trông giống hạt cát. Trùng Dương hạ sa là vào tết Trùng Dương bắt đầu thêm nguyên liệu chính - cao lương vào rượu.

Lộ Nam không nói gì.

Lý Lị dường như không cần Lộ Nam phải trả lời, tự mình nói tiếp: "Lại nói, trên bàn rượu toàn là đàn ông, bọn họ mới không muốn nghe những lời thế này đâu... Cô cho rằng, đàn ông trên bàn rượu có mấy ai là người tốt?"