Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 142



Giám đốc Vương uống rượu vào phản ứng có vẻ chậm, một lát sau mới hiểu ra: hạch đào = bổ não.

Anh ta còn muốn tranh cãi một chút, nói đầu óc mình rất tốt, nói anh Kiêu nhất định đang giận.

Nhưng lúc này Lộ Nam đã đi tìm Ngô Xuyên, tỏ ý muốn về trước.

Ngô Xuyên không có ý kiến, thậm chí còn bảo: "Mọi người mệt chưa? Mệt rồi thì giải tán thôi."

Có mấy vị giám đốc thành phố cũng cáo từ, đương nhiên có người chưa muốn về, thậm chí còn cảm thấy cô gái duy nhất ở đây là Lộ Nam về rồi, họ càng có thể tự tại, thí dụ như hút thuốc, nói đùa thô tục.

Vương Hưng Long nhớ tới mình đã chọn khá nhiều bài hát còn chưa hát, liền chưa muốn về.

Lộ Nam trở lại khách sạn, tức khắc đánh răng rửa mặt.

Cô đã chuẩn bị trước, lúc đến mang theo quần áo tắm rửa, thay bộ quần áo toàn mùi thuốc lá và rượu, đưa áo khoác và legging cho nhân viên phục vụ giặt khô.

Rượu và thuốc lá luôn đi kèm với nhau, đây là lời mà người làm nghề này thường nói với nhau, cũng là thứ tất có trên bữa tiệc.

Cho dù Lộ Nam không thích đi nữa, cũng đã quen rồi.

Chẳng lẽ bảo tất cả những người đàn ông khác thông cảm cho mình, không hút thuốc lá trong phòng riêng nhà hàng ư?

Nghĩ tới đời này lúc mới nhậm chức, đàn anh còn dặn mình bị viêm mũi nghiêm trọng, những trường hợp này nên cố gắng ngồi vào chỗ thông gió.

Lộ Nam bất đắc dĩ cười nhẹ: đã quen rồi. Viêm mũi thì vẫn viêm mũi, nhưng giới hạn chịu đựng có vẻ đã tăng lên nhiều, có lẽ đây là sự hấp dẫn của tiền đi.

Rửa mặt súc miệng xong, mãi tới khi sấy tóc, skincare, di động đều không có động tĩnh.

Bất đồng với suy đoán không đáng tin "Trần Kiêu tức giận" của Vương Hưng Long, Lộ Nam đoán, Trần Kiêu dịp năm mới này trải qua hết sức bận rộn, rất có khả năng hiện tại còn không ở trong nước.

[Bằng không tại sao ta lại khuyên bác 1-2 năm tới không nên mua cổ phiếu Nguyên Xuyên chứ.] Lộ Nam ngáp một cái, thoáng nhìn di động, 12h30, nên ngủ thôi.

...

Bởi vì thứ Sáu tuần trước, Lộ Nam đã báo cho mọi người trong văn phòng, cho nên họp sáng thứ Hai, văn phòng Hoa An đông đủ mọi người.

Lộ Nam không phải kiểu sĩ diện, cô đi thẳng vào vấn đề truyền đạt lại ba điều trọng điểm ở buổi họp nâng cao tinh thần ở văn phòng tỉnh trước đó - đây là việc liên quan tới cả văn phòng, cho nên trước khi nói cố ý nhấn mạnh mọi người nhất định phải để ý nghe, hơn nữa còn phải ghi nhớ trong lòng.

Nhân tiện cũng nói luôn điều thứ tư, cũng chính là thỏa thuận cạnh nghiệp của giám đốc thành phố càng nghiêm ngặt hơn. Lộ Nam: "Đừng tưởng cái này không liên quan gì tới các vị. Dù sao trên quản lý nghiệp vụ chính là giám đốc thành phố, có lẽ tương lai không xa, sẽ có nhiều vị đang ngồi trở thành giám đốc thành phố đấy."

Lời hay ai đều thích nghe, 4 vị quản lý nghiệp vụ miệng thì nói khách sáo, nhưng trên mặt đều cười híp mắt.

Hoàng Đạt Phương nhìn trái ngó phải, không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao anh ta không có chí lớn, chỉ muốn làm qua ngày - nhưng vị giám đốc Lộ này thật sự quá giỏi lăn lộn, mỗi lần họp anh ta đều sợ bị điểm danh! Tần suất lơ đãng giảm hẳn.

"Cùng với cuối cùng tôi phải nói với mọi người về nhiệm vụ công việc năm nay." Đây là điều cuối cùng ở buổi họp trước đó, Lộ Nam nhìn các thuộc hạ, thấy bọn họ bớt vài phần thái độ uể oải chán chường khi cô mới tới thành phố Hoa An, còn hài lòng gật đầu: "Năm nay, trọng điểm công việc của văn phòng Hoa An như sau."

Hoàng Đạt Phương mặc niệm: tới rồi tới rồi, lại bắt đầu đi vào từng kênh phân phối một rồi.

"Đầu tiên là Lưu thông." Lộ Nam thoáng nhìn Lý Bân quản lý kênh phân phối này: "Năm ngoái 2 Nhà tiêu thụ ở huyện đều hoàn thành giá trị hợp đồng 100%, quả thật là kênh phân phối có hồi khoản cao nhất, hơn nữa hai nhà này cũng biểu đạt ý muốn gia hạn hợp đồng sớm nhất. Tình hình hồi khoản của Lưu thông ở Hồng Đồ Tửu Nghiệp cũng không tệ."

Đều là lão làng, Lý Bân nghe thế cũng không kiêu ngạo, chờ chữ "nhưng" của giám đốc Lộ.

Quả nhiên, Lộ Nam nói tiếp: "Nhưng, tôi cảm thấy tiềm lực của kênh phân phối Lưu thông không chỉ ở mức 1.600.000 tệ."

Lý Bân hơi nhíu mày, định nói gì.

Lộ Nam vươn tay, để anh ta nói sau: "Tiểu Tửu của Lưu thông giá xuất xưởng cao thấp bất đồng, nhưng tính trung bình, hồi khoản 1.600.000 tệ là tương đương với 200.000 - 250.000 bình rượu. Mà, dân cư của Hoa An năm ngoái có số lượng gần 5.500.000 người, đã xem qua sách trắng "Tình trạng chi tiêu cho rượu của nhân dân TQ" chưa? Chưa xem qua? Vậy họp xong tôi bảo Trịnh Tinh in mấy bản cho các vị. Số liệu này không những có ý nghĩa so sánh tham khảo cho kênh phân phối Lưu thông, mà cũng có tác dụng với các kênh phân phối khác, các vị tự xem đi."

Lý Bân vốn ngẩng đầu, im lặng cúi xuống một chút.

Hoàng Đạt Phương càng thẳng thắn cúi đầu: cô không nhìn thấy tôi, tôi cũng không nhìn thấy cô, cho nên khẳng định không phải cô đang cảnh cáo tôi.

Lộ Nam tiếp tục: "Năm nay tôi có yêu cầu cao hơn với Lưu thông. Thành phố Hoa An có tổng cộng 5 khu vực hành chính, tôi hi vọng trước khi hết tháng 3, có thể bố trí thêm 2 Nhà tiêu thụ từ 500.000 tệ trở lên trong thị trường còn đang trống. Theo quản lý Lý năm trước đưa tư liệu khách hàng, còn có văn phòng trước đó ghi chép về hoạt động quét phố và tặng rượu, tôi tìm ra 32 cửa hàng bán sỉ tương đối mạnh và có tiềm năng, hi vọng các đồng nghiệp kênh phân phối Lưu thông cố gắng thăm hỏi từng cửa hàng trong danh sách một lần, thứ Sáu tuần này cho tôi một cửa hàng phản hồi đàm phán sơ bộ."

Lý Bân cuối cùng cũng có thể chen ngang: "Giám đốc Lộ, 32 nhà này phải chạy xong trong vòng 1 tuần, có gấp quá không?"

Lộ Nam nhìn Lý Bân: "Quản lý Lý, việc sắp xếp tư liệu khách hàng đáng lẽ ra là chức trách của quản lý kênh phân phối như các anh, có điều lúc trước các anh gửi bảng biểu thông tin khách hàng toàn so le không đồng đều, tôi mới làm thay một lần. Bây giờ, tôi đã làm xong giai đoạn đầu của công việc, không phải muốn nghe anh kêu khó khăn, không làm được. 32 cửa hàng bán sỉ này phân biệt ở nội thành, Ô thành và thành phố Hoa Tuyền, Lưu thông tổng cộng có 3 người, tách ra mà làm. Như vậy hiệu suất cao hơn."

Bị lãnh đạo điểm danh kêu không làm tốt công việc vốn có, sắc mặt Lý Bân hơi khó xử, nói: "Nhưng, giám đốc Lộ, hai người họ mới vào làm, chức vụ thấp, một mình chạy thị trường, những ông chủ, bà chủ bán sỉ đó có lẽ sẽ không để ý tới họ đâu."

"Lý Tử Hằng và Tiền Hâm vào làm còn sớm hơn tôi. Tôi cảm thấy anh có khi cũng phải học được buông tay, anh nói phải không?" Dường như người vừa tỏ ra nghiêm túc không phải mình, Lộ Nam tiếp tục cười nói: "Nhưng anh lo lắng cũng có lý. Như vậy đi, 12 cửa hàng trong nội thành giao cho Tiền Hâm phụ trách, lỡ như cậu ta ứng phó không xuể, có thể nhờ lão đại ca ở bản địa chúng ta - quản lý Hoàng hỗ trợ. Tiền Hâm, cậu cảm thấy nhiệm vụ này rất khó khăn ư?"

Tiền Hâm sửng sốt, quay sang nhìn quản lý của mình, lại nhìn Lộ Nam, sau đó cắn răng nói: "Giám đốc Lộ, tôi cảm thấy... tôi cảm thấy tôi có thể thử xem!"

Lộ Nam tươi cười rõ rệt hơn: "Chăm chỉ vào, nhớ mua bao thuốc lá cho anh Hoàng của cậu."

Tiền Hâm gật đầu, quay sảng bảo Hoàng Đạt Phương: "Anh Hoàng, nếu tôi có chỗ nào không hiểu, làm phiền anh nhé."

Lý Bân không ngờ, Tiền Hâm ngày thường vâng vâng dạ dạ hôm nay dám lớn mật như vậy? Nhưng nghĩ lại, nếu nội thành quả thật có thể tìm tới Nhà tiêu thụ Lưu thông mới, cũng không phải chuyện xấu với mình, bèn dịu xuống, nói: "Giám đốc Lộ sắp xếp rất tốt, tôi suy nghĩ phiến diện quá. Tiền Hâm à, làm việc hẳn hoi, anh Hoàng của cậu là thế này ở phòng làm việc chúng ta." Nói rồi giơ ngón tay cái lên.

Hoàng Đạt Phương còn đang xem "chén rượu tước binh quyền" đặc sắc hơn cả hí khúc, nào ngờ lửa đốt tới chỗ mình.

[Lý Bân, thằng nhãi này châm chọc ai thế?]

Nhưng sao giờ? Hoàng Đạt Phương là người bản địa, không muốn đi các huyện xung quanh, cũng không muốn đổi công việc, đành phải nghe "hiện quản" nói nha, thế là anh ta cười vài cái: "Tiểu Tiền nha, tốt thôi tốt thôi. Giám đốc Lộ đã mở lời, có thể giúp tôi nhất định giúp."

Lý Bân quả thật không thoải mái, nhưng nghĩ 20 cửa hàng còn lại vẫn chia cho mình và Lý Tử Hằng, liền nhẫn nhịn.

Cơ hội, Lộ Nam đã cho Tiền Hâm, nếu tình huống thiên thời địa lợi nhân hòa thế này, cậu ta đều không làm ra thành tích gì, như vậy chứng tỏ cậu ta không thích hợp làm tiêu thụ, càng tàn nhẫn một chút, nhân viên tiêu thụ không có thành tích xứng đáng ở tầng chót trong chuỗi thức ăn văn phòng.

"Kế đến là kênh phân phối Nhà hàng." Lộ Nam nhìn Quách Vũ, vị đại lão gia Đông Bắc này tính cách tương đối thẳng thắn, Lộ Nam cũng không nói vòng vèo, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Kênh phân phối Nhà hàng ở huyện Ôn Tuy cơ bản đã bão hòa, trong nội thành thì Hồng Đồ Tửu Nghiệp không có vấn đề gì. Nhưng kênh phân phối Nhà hàng chỉ nở hoa ở hai nơi này, bao trùm thị trường quá ít. Quản lý Quách, nếu không đủ người, anh phải phản ứng kịp thời, thành phố Hoa An còn rất nhiều chỗ trống chờ trải hàng."

Quách Vũ gật đầu: "Năm ngoái tôi đã thấy không đủ người, nhưng vì thành tích cả năm cũng chỉ tới vậy, giám đốc Lưu nói văn phòng tỉnh khống chế chi phí rất chặt, tôi và Phùng Dập có 2 người, chia thành tám cánh hoa đều không đủ dùng."

Lộ Nam lắc đầu: "Quản lý Quách hiểu sai ý tôi rồi, anh và Phùng Dập, trọng điểm công việc là khống chế chi phí, việc chạy thị trường bán lẻ phải cố gắng giao cho người bên Nhà tiêu thụ làm. Điểm này, tôi cảm thấy hai người nên học hỏi từ kênh phân phối Thương siêu và Danh yên tửu."

Quản lý Lạc Tuấn Kiệt kênh phân phối Thương siêu không ngờ được nhắc tới, hơi mất tự nhiên: giám đốc Lộ thật sự không phải đang châm chọc ư?

"Mặc dù lượng tiêu thụ trên kênh phân phối Thương siêu vẫn còn phải nỗ lực tăng lên, nhưng quản lý Lạc quản lý và huấn luyện rất tốt cho nhân viên bên phía Nhà tiêu thụ." Lộ Nam khách quan chỉ ra: "Quản lý Hoàng thì sắp xếp, điều hành cấp dưới rất khá."

Nguyên nhân căn bản vẫn là các nghiệp vụ viên lâu năm không coi trọng nội dung đào tạo của công ty, chính họ đều không muốn hiểu rõ tư liệu và ppt, càng khỏi cần nhắc tới đào tạo cho Nhà tiêu thụ. Nhưng điểm này ngược lại rất đơn giản với sinh viên nhậm chức, xuất thân sinh viên, tối thiểu cũng có thể dạy theo máy móc, bọn họ chú trọng hơn về đào tạo tri thức chuyên môn và lý luận, cho nên, Lộ Nam thấy, tần suất và nội dung huấn luyện của Lạc Tuấn Kiệt với nghiệp vụ viên Thương siêu của Nhà tiêu thụ và nhân viên pr của siêu thị đều rất ok.

Còn Hoàng Đạt Phương, có lẽ là do "người lười thay đổi thế giới". Anh ta muốn lười biếng, nhưng không muốn mất việc, cho nên luyện ra bản lĩnh "thái cực", vô cùng am hiểu đẩy việc, xếp việc cho kẻ khác.

Hoàng Đạt Phương nghe hiểu hàm ý của giám đốc Lộ, ngại ngùng cười hì hì.

Anh ta và Lạc Tuấn Kiệt hôm nay rõ ràng là được giám đốc Lộ khen ngợi, trong lòng còn hơi vui vẻ.

Cuối cùng, Lộ Nam nói với mọi người: "Bên phía Hồng Đồ Tửu Nghiệp tôi sẽ tiếp tục theo sát, một khi xác định hợp đồng tiêu thụ, toàn kênh phân phối trong nội thành có thể gia tăng cường độ trải hàng - còn chi phí, tôi đã hỏi qua Ngô tổng, mọi người không cần lo lắng. Tôi bảo Trịnh Tinh gửi tin nhắn cho mọi người, các anh nhớ download bảng biểu về, xin chi phí dựa theo quy định và định mức ghi trên đó. Cách thức không chính xác sẽ phải làm lại đấy."

Chính là câu cuối này, làm Lý Bân và Quách Vũ còn hơi không phục liền im miệng: cả văn phòng khó khăn nhất chính là vấn đề gia hạn hợp đồng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, bây giờ giám đốc Lộ tự mình tiếp nhận, cũng nghĩa là vạn nhất không thành công, cô ấy sẽ không đẩy trách nhiệm cho thuộc hạ; còn có chi phí, đây là vấn đề mà mọi nghiệp vụ viên đều quan tâm, Lão Lưu trước kia luôn là hứa suông, trò mèo này mọi người đều hiểu, chỉ không nói ra mà thôi. So sánh thì, vị giám đốc Lộ trẻ tuổi này mỗi lần xin chi phí, đều công khai thẳng thắn với mọi người.