Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 147



Đưa bác chủ nhà tới cửa, bác ấy quay lại nhắc lần nữa: "Tiểu Lộ, mặc dù cháu là lãnh đạo, nhưng tuổi nhỏ, quá hòa nhã, dễ ngại, có lẽ không đè nặng được họ. Phải bắt họ làm việc nhiều vào! Đặc biệt là Tiểu Hoàng này!" Lúc nói, tay bác ta còn làm hình cái kéo hướng về phía Hoàng Đạt Phương và Tiền Hâm.

Lộ Nam nhịn cười, gật đầu kêu vâng.

Đợi bác chủ nhà giẫm dép bông lẹp xẹp lên lầu, Lộ Nam nói với hai người còn lại: "Cũng nói gần hết rồi, giải tán đi. Các anh ở đâu, tiện đường thì tôi đưa về."

Cho dù không có bác chủ nhà hiểu nhầm, Hoàng Đạt Phương và Tiền Hâm cũng sẽ không để giám đốc Lộ đưa mình về nhà, một, người ta là cấp trên, hai, người ta dù sao cũng là con gái.

Hoàng Đạt Phương khoác cổ Tiền Hâm: "Không cần không cần. Chúng tôi ở gần đây, đi bộ về cũng được."

Lộ Nam cũng xuất phát từ sự quan tâm thuộc hạ chút ít nên mới hỏi câu đó, hai người này không cần là tốt nhất - nếu cần, cô cũng sẽ đưa một đoạn, nhưng chắc chắn ghi nhớ trong lòng.

Thân là thủ trưởng, chính là "âm hiểm" như vậy.

Thế là Lộ Nam bèn gật đầu kêu: "Được, tắt đèn, đóng cửa. Đi thôi."

Hôm sau họp sáng, Lộ Nam nói với mọi người: "Dưới sự cố gắng không nghỉ của quản lý Lý Bân, Ô thành đã ký một Nhà tiêu thụ Lưu thông, đối phương tuần tới sẽ đặt lô hàng đầu tiên."

Này đúng là một tin tức tốt phấn chấn lòng người.

"Hơn nữa, nhờ quản lý Hoàng Đạt Phương trợ giúp, khách hàng tiềm năng mà Tiền Hâm thăm hỏi hôm nay cũng tới văn phòng nói chuyện."

Mọi người trong văn phòng đều biết thoạt đầu Hoàng Đạt Phương giúp đỡ Tiền Hâm là bởi giám đốc Lộ điểm danh, sau thì niệm tình bao thuốc lá, bèn cúi đầu cười trộm.

Nhưng người ta sẵn sàng tới văn phòng thảo luận, khả năng thành công vẫn là rất lớn.

Tháng này, văn phòng Hoa An chưa biết chừng song hỉ lâm môn nha!

Tuy nhiên mọi người còn chưa vui vẻ được lâu, đã nghe thấy giám đốc Lộ tiếp tục: "Cho nên, các đồng nghiệp trên kênh phân phối khác phải nỗ lực hơn."

Lãnh đạo thốt ra câu này quả thực chính là ma quỷ!

Hoàng Đạt Phương yếu ớt nêu ý kiến: "Giám đốc Lộ, tư liệu khách hàng kênh phân phối Lưu thông đều do cô thu thập, vậy, vậy kênh phân phối khác thì sao?"

Hoàng Đạt Phương vừa hỏi, Lạc Tuấn Kiệt và Phùng Dập cũng quay sang nhìn giám đốc Lộ, đợi cô trả lời.

Người lười biếng quả nhiên chịu động đầu óc.

Lộ Nam nhìn Hoàng Đạt Phương: "Năm trước các anh giao cho tôi một phần còn gì? Tư liệu tôi đưa cho kênh phân phối Lưu thông là căn cứ vào phần đó bổ sung và hoàn thiện, kỳ thực không tăng thêm nhiều cái mới, các anh có thể dựa vào báo cáo gửi cho tôi mà chạy thị trường đi."

"Cái đó... khác biệt lớn chứ, chúng tôi trước đó chưa bao giờ biết tư liệu khách hàng tiềm năng có thể làm tỉ mỉ như thế." Hoàng Đạt Phương cảm thán: "Giám đốc Lộ, qua lần này, tôi cảm thấy đàm phán với khách hàng cũng phải "biết người biết ta" mới tốt!"

Lộ Nam tỏ ra phiền não: "Vậy phải làm sao giờ, tư liệu kênh phân phối Lưu thông tôi tốn bao thời gian mới thu thập xong, nếu còn phải chuẩn bị tư liệu các kênh phân phối khác - như vậy, báo cáo công việc tháng này tôi làm thế nào, bản chức công việc của tôi để cho ai? Hơn nữa, đã 1 tuần rồi, các anh nhìn kênh phân phối Lưu thông tìm kiếm khách hàng sục sôi ngất trời, còn ngồi chờ? Chờ tôi phát tư liệu?"

Nói tới nửa câu sau, cô giả vờ đùa giỡn: "Lúc tôi đòi tư liệu từ các anh, các anh làm qua loa cho xong. Bây giờ thấy Lưu thông có thành tích, lại kêu gào muốn tôi giúp. Tôi là người dễ nói chuyện thế à?"

Trống vang không cần búa tạ.

Lộ Nam cười tủm tỉm nói những lời này, Lạc Tuấn Kiệt và Phùng Dập xấu hổ tới cúi đầu.

Mà lúc này, Lão Hoàng vẫn nghển cổ, dù trên mặt cũng hơi ngại ngùng, nhưng vẫn muốn giám đốc Lộ hỗ trợ.

"Tôi là giám đốc thành phố, chiêu thương là chức trách công việc chủ yếu của tôi. Đáng lẽ ra phải là các anh phối hợp với tôi, sàng lọc khách hàng tiềm năng, mang tôi đi đàm phán. Mà không phải tôi giúp các anh làm hết những công việc của giai đoạn đầu, sau đó các anh đi theo nhặt của hời." Lộ Nam đưa tay gõ mặt bàn: "Quản lý Hoàng cảm thấy không công bằng chứ gì? Vậy tôi tuyên bố, từ hôm thứ Hai lúc giao tư liệu tôi đã nghĩ tới điểm này rồi. Cho nên nghiệp vụ viên làm Lưu thông tìm được Nhà tiêu thụ từ tư liệu của tôi, khen thưởng chiêu thương toàn bộ tính theo hệ số 70%, trích 30% cho tôi, bọn họ không có ý kiến."

Tiền Hâm gật đầu, biểu thị giám đốc Lộ sau đó quả thật đã gửi e-mail nói rõ chuyện này.

Lộ Nam tiếp tục: "Nếu các anh có thể tự khai quật ra khách hàng tiềm năng, đương nhiên vẫn tính theo hệ số khen thưởng 100%, hơn nữa, vượt mức hoàn thành còn thưởng thêm. Như vậy, quản lý Hoàng còn muốn tôi hỗ trợ nữa không?"

Hoàng Đạt Phương nghĩ, kênh phân phối Danh yên tửu và Lưu thông không giống nhau, Nhà tiêu thụ Lưu thông 1 năm xuất hàng chỉ tầm 500.000 tệ, nhưng Danh yên tửu thì thông thường ký hợp đồng cấp triệu, chỗ này khen thưởng chênh lệch 30% là không ít tiền.

Anh ta cân nhắc:

Hồng Đồ Tửu Nghiệp mặc kệ gia hạn hay không, năng lực đều không bằng trước, nội thành khẳng định có người muốn tiếp nhận tài nguyên của Lão Hàn.

Cùng với, hôm qua giám đốc Lộ học bù cho anh ta và Tiền Hâm, cũng nhắc tới việc tra cứu thông tin trên website và Trang vàng.

Lại kết hợp với ưu thế bản địa và sản phẩm của công ty bán chạy trong dịp tết. Muốn "lừa" một Nhà tiêu thụ, chắc không khó lắm đi?

Hoàng Đạt Phương hỏi: "Vậy, vậy cuối cùng đàm phán vẫn do ngài, này không phải ảnh hưởng tới khen thưởng chiêu thương của chúng tôi ư?"

Lộ Nam lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không."

Thấy mọi người vẫn ỉu xìu, Lộ Nam vỗ tay nói: "Tư liệu tỉ mỉ là không có, nhưng bảng biểu các anh giao lên tôi đã xem qua, trong đó có mấy nhà có thể chú ý trọng điểm hơn, tôi đánh vòng tròn đằng sau tên cửa hàng, chỉ để tham khảo, không hề bảo đảm chính xác 100%!"

Mặc dù giám đốc Lộ nhấn mạnh như vậy, nhưng cấp dưới đang ngồi có ai lại không bội phục ánh mắt chọn lựa khách hàng tiềm năng của cô ấy? 32 chọn 2, tỷ lệ thành công đã rất cao rồi.

Giống như Hoàng Đạt Phương, biết rõ đây là giám đốc Lộ gõ cây gậy rồi cho quả táo, nhưng cầm tới tư liệu vẫn rất vui vẻ, hết sức chân thành cảm ơn giám đốc Lộ.

Lộ Nam cố ý nói với Phùng Dập làm kênh phân phối Nhà hàng: "Cậu cầm phần này, phần của quản lý Quách tôi đã bảo Trịnh Tinh gửi qua e-mail rồi. Cụ thể phân chia sắp xếp thế nào, cậu nghe anh ấy."

Phùng Dập gật đầu.

Mọi người trong văn phòng buổi sáng nghe dạy dễ bảo, họp xong hào hứng cầm tư liệu ra cửa.

Hoàng Đạt Phương vẫn ở tại chỗ - tốt xấu hôm nay ông chủ Thuận Phát tới cũng do anh ta ra sức một phần, cho nên anh ta dự định ở lại xem, xem xem rốt cuộc cuối cùng có thể đàm phán thành công hay không.

Lão Hoàng tuyệt đối không thừa nhận là đang tò mò về năng lực đàm phán của giám đốc Lộ.

Chừng 10h sáng, ông chủ Dương của Thuận Phát tới.

Ông chủ Dương là người đàn ông dáng người thấp bé, vóc người gầy gò, lúc biết Lộ Nam là giám đốc thành phố Hoa An, phản ứng so với ông chủ Ngụy hôm qua thì vững vàng hơn một chút.

Lộ Nam bắt tay và trao đổi card với đối phương, sau đó đề nghị đi văn phòng nói chuyện.

Thực tế, chỉ cần ai đó nghiêm túc đối thoại với Lộ Nam, như vậy cảm tưởng sẽ hoàn toàn bất đồng so với ấn tượng gặp gỡ đầu tiên.

Ông chủ Dương tin tức linh thông, biết Hồng Đồ Tửu Nghiệp có vấn đề, cho nên năm nay mới có ý định ký hợp đồng tiêu thụ, nhưng thương nhân mà, đối với nhân viên tiếp thị tận cửa vẫn ôm chút nghi ngờ. Ông ta mang theo tâm thái săm soi, ép giá tới văn phòng Nguyên Xuyên, nhưng nói chuyện với Lộ Nam tới 11h30, ông ta thậm chí muốn ký hợp đồng ngay lập tức.

Lộ Nam cười bảo: "Ông chủ Dương không cần sốt ruột như vậy, chúng ta đi ăn cơm đã."

"Phải phải phải, tôi cũng không để ý thời gian. Vậy giám đốc Lộ, Lão Hoàng, Tiểu Tiền, chúng ta đi ăn cơm thôi. Hôm nay tôi rất vui được quen biết giám đốc Lộ, tôi mời cơm." Ông chủ Dương hào khí nói.

"Ông chủ Dương đã đích thân tới văn phòng chúng tôi một chuyến, làm sao có thể để ông mời khách. Nên là tôi mời mới đúng." Lộ Nam nói với giọng điệu đàm phán sắp sửa thành công.

Cuối cùng, 4 người tới quán cơm bình dân gần đó ăn cơm, bởi vì buổi chiều còn muốn bàn luận tiếp, cho nên không uống rượu.

Một bữa cơm tốn hơn 200 tệ, giữa lúc ăn cơm, Lộ Nam nháy mắt với Hoàng Đạt Phương, Lão Hoàng lấy lý do đi wc, thanh toán tiền.

Cơm nước xong, nhóm người Lộ Nam nhận lời mời của ông chủ Dương, tới cửa hàng bán buôn Thuận Phát ngồi xuống.

Lộ Nam chưa từng nói suông điều gì, cô bảo ông chủ Dương: "Kỳ thực bây giờ ông ký hợp đồng hay tháng sau ký đều không có khác biệt đối với văn phòng chúng tôi, đều tính thành công trạng quý đầu tiên. Nhưng nói câu thật lòng, Hàn tổng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn rất muốn gia hạn hợp đồng với Nguyên Xuyên, chỉ có điều trong tay ông ấy hơi nhiều việc. Nếu Hàn tổng hết bận, chắc là vẫn muốn ký hợp đồng mọi kênh phân phối với chúng tôi, vậy công ty tôi có quy định, phải ưu tiên đảm bảo quyền lợi của Nhà tiêu thụ cũ..."

Ông chủ Dương cau mày, cầm thuốc lá mời: "Giám đốc Lộ hút không?"

Lộ Nam xua tay.

"Vậy cô chờ một lát, tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Trong cửa hàng đều là các loại rượu, Lão Dương vẫn rất chú ý an toàn.

Ông chủ Dương ra ngoài hút thuốc, Hoàng Đạt Phương và Tiền Hâm nhìn giám đốc Lộ: có thể thành công chứ?

Lộ Nam lẳng lặng nói với họ: "Bình tĩnh."

Cuối cùng, ông chủ Dương hút xong thuốc lá trở về, nói còn phải suy nghĩ thêm, ngày kia sẽ trả lời họ, nhưng lúc nhóm Lộ Nam rời đi, còn hỏi với một câu: "Nếu quý đầu tiên ký hợp đồng trả tiền hàng, cuối năm phản lợi có thể giảm bớt một chút không?"

"Cái này phải xem giá trị hợp đồng, giá trị hồi khoản bất đồng, phản lợi cũng sẽ bất đồng. Tôi cũng không thể vô cớ hứa hẹn gì với ông, điều khoản chi tiết kiểu này đều phải bàn bạc. Tôi chỉ có thể bảo đảm, trong phạm vi chức trách của mình giúp Nhà tiêu thụ tranh thủ mức ưu đãi lớn nhất." Lộ Nam nói kín không kẽ hở.

Rời khỏi Thuận Phát, Tiền Hâm dè dặt nói: "Tôi cho rằng hôm nay ông chủ Dương sẽ ký hợp đồng với chúng ta luôn."

Hoàng Đạt Phương an ủi: "Mấy trăm ngàn cơ mà, làm sao nhanh như vậy, ông ấy khẳng định phải suy nghĩ tử tế. Cậu xem lúc chúng ta đi, ông chủ Dương còn cố ý đuổi theo hỏi thêm một câu, tôi thấy, khả năng thành công vẫn rất lớn."

Lộ Nam gật đầu, bảo Tiền Hâm: "Tối nay không cần giục, trưa mai hỏi han một chút. Quản lý Hoàng, hóa đơn ăn cơm đưa cho Trịnh Tinh."

Thứ Bảy họp tuần, người của các huyện lân cận cũng tới.

Cảm nhận trực quan nhất là thái độ của Lý Bân với Lộ Nam còn cung kính hơn trước một chút.

Lộ Nam đơn giản kể quá trình đàm phán chiêu thương hôm kia và chiều hôm qua, sau đó hỏi phía Lý Tử Hằng tiến triển thế nào.

Lý Tử Hằng hơi xấu hỏi nói: "Còn chưa có tiến triển gì."

Lộ Nam gật đầu, đổi đề tài, cũng chính là suy nghĩ của cô hôm kia, vấn đề nhân viên trong văn phòng có nên ăn cơm chỗ Nhà tiêu thụ hay không.

"Mỗi người có phương thức làm việc bất đồng, mỗi Nhà tiêu thụ có quy hoạch bất đồng về chi phí này, tôi không thể cấm mọi người ăn cơm ở chỗ Nhà tiêu thụ, bởi vì tiệc tùng vừa phải quả thật là một trong những cách giữ gìn tình cảm với khách. Chỉ hi vọng mọi người chú ý tần suất, theo quý, giữa năm, cuối năm, thỉnh thoảng là được, với những Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ như cửa hàng bán buôn, mọi người tháng nào cũng cọ cơm, ông chủ không xót tiền chắc?"

Lộ Nam không nói quá nghiêm túc, nhưng cô bổ sung thêm: "Tôi rất có lòng tin với chiêu thương năm nay, cũng biết mọi người rất vất vả, cho nên trích ra một khoản từ chi phí chung, một phần bổ sung tiền cơm cho nhân viên kết nối với Nhà tiêu thụ trong nội thành, một phần làm bổ sung tiền xe và tiền cơm cho nhân viên các huyện lân cận. Bây giờ coi như thử trước, tới khi hết quý đầu, thống kê thành tích chiêu thương và hồi khoản của văn phòng, tôi lại xin văn phòng tỉnh trợ cấp thêm."

Hoàng Đạt Phương chân chó kêu: "Đúng vậy, giám đốc Lộ thật là trả lương cao nuôi liêm chính."

Lộ Nam cười: "Chạy nghiệp vụ, không phải vì tiền sao? Chỉ cần các anh làm ra thành tích, tôi nhất định tới văn phòng tỉnh gõ bát, đòi xin những gì chúng ta nên được, này sẽ tốt hơn nhiều cọ ăn cọ uống phải không?"

Cô nói vậy, các nhân viên đều nghe hiểu: giám đốc Lộ kỳ thực vẫn muốn chúng ta ngừng lại hành vi chấm mút chỗ Nhà tiêu thụ.

Đã chấm mút bao năm như vậy, bảo mọi người đừng tham món lợi nhỏ, kỳ thực mọi người cũng không biết có làm được không, có thể kiên trì bao lâu, nhưng - cứ thử xem? Thử xem, nếu thị trường Hoa An thật sự phát triển mạnh, giám đốc Lộ liệu có thật sự thực hiện được hứa hẹn không.