Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 21



Đổng Tuệ không ngờ cái mồm nhanh nhạy của cô ta lại thất bại trước Hạng Phỉ Phỉ, bèn cười gượng: "Tôi cảm thấy không công bằng thôi, mọi người bỏ tiền như nhau, có người được ở một mình, có người lại phải ở chung."

Lộ Nam không có thời gian rảnh rỗi nghe cô ta vòng vo, dứt khoát hỏi: "Vậy cô muốn thế nào?"

"Ơ..." Đổng Tuệ kỳ thực còn chưa muốn thế nào, cô ta thói quen tranh giành quyền lợi thôi, không ngờ bạn cùng phòng một lúc toát ra hai kẻ khó chơi: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là nghĩ, các cậu đều chia phòng rồi, có thể sẽ không hoan ngênh người nửa đường xen vào như tôi."

Hồng Đan Ni thấy vậy bèn giảng hòa: "Đâu có, cậu chọn đi, bọn tôi đều hoan nghênh."

Đổng Tuệ thấy bậc thang liền thuận thế leo xuống.

Vốn dĩ cô ta muốn ở trên tầng, phòng sao trời đẹp, tầng trên lại ít người, hơn nữa Lộ Nam đã vào ở dù sao cũng là bạn cùng trường (mặc dù điểm này đối với cô ta không phải chuyện tốt)... Nhưng như cô ta quan sát, Lộ Nam có vẻ không dễ ở chung, đặc biệt sáng nay Hồng Đan Ni còn nói, Lộ Nam đã tạo quan hệ tốt với lãnh đạo trước mọi người, đi theo họ chạy khắp nơi - [Đồ a dua!]

Lộ Nam không phải lựa chọn tối ưu, cô ta liền quyết định: ở dưới tầng, ở cùng phòng với Hồng Đan Ni.

Bởi vì Hạng Phỉ Phỉ thoạt nhìn cũng không phải dạng vừa. Chỉ có Hồng Đan Ni là tính tình nhã nhặn, còn ở trong nhóm Dự Nam chuyển tới. Đổng Tuệ nhận thấy chỉ cần chơi thân với Hồng Đan Ni, ba người kia sớm muộn sẽ tiếp nhận cô ta.

Đến lúc đó, Lộ Nam một mình ở trên tầng tự nhiên lẻ loi.

Lộ Nam lẻ loi có chỗ tốt gì?

Đổng Tuệ rất khó biểu đạt rõ ràng, nhưng căn cứ kinh nghiệm bao năm của cô ta, một nhóm con gái ở cùng nhau, kiểu gì cũng có một người không được hoan nghênh, hơn nữa sự tồn tại của cô gái này thông thường có thể khiến những người khác bởi vì có "kẻ thù chung" mà càng đoàn kết.

Tâm tư bay lộn, Đổng Tuệ tức khắc giữ chặt tay Hồng Đan Ni: "Đan Ni, vậy tôi chuyển tới ở cùng cậu nha?"

Hồng Đan Ni nhìn quanh một vòng, mặc dù vẫn thích ở một mình, nhưng vừa nãy bản thân đã chào mừng cô ta, nếu không đồng ý Đổng Tuệ sẽ rất khó xử: "...Được, được thôi."

"Quyết định xong rồi đúng không? Vậy tôi lên tầng trước." Lộ Nam xoay người, không muốn thấy tiết mục tỷ muội tình thâm.

Điểm này, hoàn toàn bất đồng với đời trước.

***

Khi đó, nhà do Ngô Phương tìm, bốn cô gái tỉnh Dự Nam tới sớm nhất, bọn họ hỏi qua Ngô Phương, còn có 2 cô gái không tới, liền bốn người chiếm 3 phòng tầng dưới, nói tầng 2 còn có 2 phòng, người đến sau hoặc một người một phòng hoặc 2 người 1 phòng - như thế cũng không sai, thư phòng dù hơi nhỏ nhưng trên tầng quả thật có 2 căn phòng.

Nhưng thư phòng thật sự quá nhỏ, còn không có cửa sổ, cuối cùng, người nhập chức chậm nhất Lộ Nam dè dặt thậm chí tỏ thái độ hơi lấy lòng, chuyển vào phòng sao trời mà Đổng Tuệ đã ở, trở thành bạn cùng phòng với cô ta.

Này, quả thực chính là tai nạn bắt đầu.

***

Sau khi lên tầng, nghe bên dưới ăn cơm náo nhiệt, Lộ Nam nháy mắt hoảng hốt, dường như trở lại kiếp trước - giai đoạn từng bị Đổng Tuệ xa lánh, bắt nạt.

[Không, không giống. Lần này, quyền chủ động nằm trong tay ta.]

Lộ Nam lắc đầu, vứt bỏ ký ức không mấy vui vẻ đó, mở laptop, nhân dịp buổi trưa tranh thủ sáng tác.

Dưới tầng.

Đổng Tuệ khen Hồng Đan Ni làm món mì hấp đậu que rất ngon, lại khen Giang Hiểu Vân làm dưa chuột trộn cũng không tồi, lải nhải kêu bản thân rất thích ăn mì, có khi đời trước là người Dự Nam cũng nên.

Không có ai không thích quê quán được khen ngợi, mấy cô gái thoáng cái liền hòa hợp với Đổng Tuệ.

Bầu không khí tốt đẹp, cô ta mới e dè mở miệng: "Chúng ta có cần gọi bạn trên tầng xuống ăn không? Không gọi bạn ấy có phải không tốt lắm?"

Hạng Phỉ Phỉ chẳng hề để ý: "Lộ Nam tối qua nói với bọn mình, bạn ấy ăn cơm không có quy luật, không ăn chung."

"A, bạn ấy có vẻ không hòa hợp với tập thể nhỉ~" Đổng Tuệ ra vẻ đùa giỡn: "Chưa chắc đâu, mình thấy bạn ấy nhập chức sớm hơn bọn mình vài hôm, còn thân với các tiền bối, có thể bạn ấy không thích chơi với tân nhân thì có."

Hạng Phỉ Phỉ thừa dịp vào bếp lấy tỏi đưa lưng về phía mọi người, phiền phức trợn mắt, đặt mấy tép tỏi lên bàn, lột vỏ gặm một miếng: "Người ta tới sớm nên quen thuộc môi trường hơn chúng ta là phải rồi. Cậu ăn không?"

Đổng Tuệ dừng lại một chút, xua tay: "Nhiều món ngon quá, tớ không ăn nổi nữa."

Sau đó tức thì chuyển đề tài: "Mình kể cho các cậu nghe nè, thành phố Hải Lâm cũng có rất nhiều món ăn vặt nổi tiếng, còn có một ít nơi tham quan du lịch thú vị, cuối tuần mình dẫn các cậu đi."

...

Buổi chiều kiểm tra không khó lắm, ngoại trừ Đổng Tuệ, còn lại 5 người toàn bộ đều trả lời được.

Lý Lị cũng không phải người hà khắc, gọi Đổng Tuệ chép lại lỗi sai 3 lần là xong: "Chị biết các em vừa tới không lâu, còn chưa thu xếp xong đồ đạc trong ký túc xá, hôm nay cũng là thứ Sáu, không có việc gì, tan làm đi. Sáng sớm mai tập hợp ở văn phòng, tiếp tục học tập lý luận và công nghệ ngành sản xuất rượu, mọi người dụng tâm vào, càng sớm nắm giữ tri thức chuyên môn càng sớm có thể phục vụ Nhà tiêu thụ."

"Vâng, giám đốc Lý, em sẽ cố gắng." Bởi vì là người mới duy nhất làm sai, Đổng Tuệ hơi xấu hổi, vội vàng cam đoan.

Lý Lị gật đầu: "Kiến thức cơ bản phải chắc. Được rồi, đi đi, tan làm rồi."

Sáu cô gái thu thập đồ dùng, tạm biệt giám đốc Lý, giám đốc Chu.

Chu Điềm nhìn người mới rời khỏi, rất hứng thú hỏi: "Chị Lị, bọn họ thế nào?"

Lý Lị liếc cô ta, cười nói: "Bọn họ mới tới bao lâu? Không thể đánh giá."

"Vậy em hỏi một chút Trần Kiêu." Chu Điềm ngoái đầu ra ngoài: "Anh Kiêu?"

"Chuyện gì?" Trần Kiêu vừa đáp vừa đi tới.

"Không có gì, định hỏi anh thấy nhân viên mới thế nào."

Trần Kiêu nhìn lướt qua Lý Lị, sờ mũi nói: "Tôi tiếp xúc với họ quá ít, vẫn phải xem chị Lị và cô dạy họ thế nào thôi."

Chu Điềm không tin: "Tiếp xúc quá ít? Tôi cảm thấy anh rất coi trọng cô bé tên Lộ Nam đấy nhé?"

"Cô ấy coi như thông minh." Bị ép tới mức này, Trần Kiêu cuối cùng đánh giá một câu.

Chu Điềm cười ngọt ngào: "Được anh Kiêu khen ngợi thật không dễ. Tối mai có liên hoan mừng nhân viên mới, đến lúc đó còn có thể nhìn rượu phẩm của họ." Chu Điềm vòng tay ôm ngực: "Đây là truyền thống rồi, chị Lị, tôi, anh Kiêu đều từng trải qua."

Lời tác giả: Trần Kiêu: Tôi dùng Lalique

Lộ Nam: Tôi... Lục Thần.

A a a, không sao, chờ Nam Nam có tiền, chắc chắn sẽ đổi nước hoa khác dùng.