Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 50



Hạng Phỉ Phỉ liếc Lộ Nam, trao đổi ánh mắt đồng cảm. Cô ta thật không hiểu, vì sao Đổng Tuệ thích sang đó tới vậy? Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng đi liên tục hai ngày, có thể thấy kỳ thực vô cùng thích thú.

[Đi thì đi đi, còn về khoe khoang cằn nhằn - kỳ thực ta chả thấy hứng thú tí nào được không? Bất luận là quần lót hay là lông chân của họ.]

Lộ Nam hiểu ánh mắt Phỉ Phỉ, mỉm cười, lặng lẽ nhún vai: "Các cậu cứ nói chuyện, tôi đi tắm trước."

Cô lên tầng, Đổng Tuệ còn kéo 4 cô gái Dự Nam chia sẻ kiến thức bên ký túc xá nam, vì thế Lộ Nam không nhịn được gửi vx cho Nghiêm Khải: "Ký túc xá các anh hai hôm nay rất náo nhiệt à?"

"Khỏi phải nói! Hôm qua Dịch Vĩ say rượu phát điên, ban đêm nôn hai lần, bọn anh đều phải dọn. Hôm nay cậu ấy cảm thấy xấu hổ, bèn làm cơm cho bọn anh... Nhưng Lộ Nam, Đổng Tuệ phòng em có phải có ý kiến với em không?" Bên kia di động, Nghiêm Khải đắn đo không chuẩn.

Cái này khiến Lộ Nam bất ngờ.

Trần Kiêu ngầm nhắc nhở đồng nghiệp cáo trạng kiêm chức cần phải có chứng cứ là bởi vì anh ta hành xử tinh tế, Phan Toa Toa phát hiện Đổng Tuệ bất mãn với Lộ Nam là do con gái vốn nhạy bén.

Nhưng Nghiêm Khải thì khác, Nghiêm Khải là "thẳng nam", có tính cách tùy tiện của con trai tuổi này.

Nếu ngay cả anh ta đều hoài nghi Đổng Tuệ có ý kiến với cô... vậy cô ta biểu hiện ở ký túc xá nam rõ ràng thế nào chứ.

[Ta đời trước ngốc tới đâu mới bị kẻ như thế bắt nạt chứ?!] Lộ Nam im lặng lắc đầu tự trách bản thân.

Lộ Nam hỏi: "Ừm? Cô ta nói gì thế?"

Nghiêm Khải trả lời: "Anh không biết có phải do nghĩ nhiều không, nhưng tối nay cô ta lại đây, tự dưng nhắc tới em trên bàn ăn, nói em được Lý Lị dẫn đi xã giao, nếu không cũng có thể tới đây. Sau đo Vương Hiểu Tuyết nói em rất nỗ lực tiến tới, nếu không cũng không được anh Kiêu và Lý Lị đồng thời coi trọng. Kế tiếp Đổng Tuệ nói đại khái em là kiểu người chú trọng sự nghiệp, chưa biết chừng sẽ lên làm quản lý Đoàn mua nhanh nhất... Dù sao hai người đó kẻ xướng người họa, khiến người khác nghe mà khó chịu."

Nói tới đây, Nghiêm Khải cảm thấy có hiềm nghi bàn luận thị phi, bèn tức khắc bổ sung: "Đây là nguyên văn lời họ nói, anh không thêm bớt gì đâu. Dù sao anh cảm thấy bọn họ nói năng rất kỳ lạ, không giống như thành tâm khen ngợi."

[Cũng chỉ biết làm trò này.] Cô trả lời: "Không sao, mặc kệ họ."

Nghiêm Khải hơi lo lắng: "Nhưng bọn họ nói nhiều, khó tránh khỏi sẽ có người tin. Anh lo bọn họ đang hiểu lầm em."

Trong số các nghiệp vụ viên nam ở ký túc xá, tới cuối cùng cũng chỉ có Chu Lỗi và Nghiêm Khải lên làm quản lý (người trước sắp là bạn trai Đổng Tuệ, người sau là đàn anh của Lộ Nam, hai người này sẽ không vì người khác nói gì làm gì mà thay đổi cảm tưởng với cô), còn lại những kẻ khác có hiểu lầm thì sẽ ảnh hưởng gì tới cô? Sẽ làm tiền lương của cô ít đi ư? Sẽ làm cô đánh mất Nhà tiêu thụ ư? Hoàn toàn không.

Lộ Nam có lệ: "Lâu ngày biết lòng người." Trong mắt cô, tối nay Đổng Tuệ đáng ghét nhất ở chỗ nhắc tới thịt - haiz! Tối nay Viên tổng gọi món đa phần thiên về hải sản, hải sâm bào ngư, cua đế vương đều rất ngon, nhưng... món thịt có vẻ thông thường tất nhiên là không có.

Thịt ba chỉ, mềm mại mỡ màng!

Vào miệng là tan!

Thịt kho tàu nhiều dầu nhiều đường!

Kẹp một chiếc đũa, vẫn còn mây mẩy!

Lộ Nam thầm nói một đống từ biểu lộ khát vọng ăn thịt, sau đó uống nửa cốc nước ấm.

[Tối om rồi còn nhớ tới cái này thật tội ác, nhanh nhanh tắm rửa gội đầu, sau đó gõ chữ tỉnh thần thôi.]

...

Hôm sau là thứ Hai, họp xong, Lộ Nam theo thường lệ tự tìm việc "bận".

Tới trưa, cô tới tiệm fastfood mua nửa phần thịt kho tàu và nửa phần xương sườn kho tàu, nói với bản thân, ăn xong buổi tối lăn đi tập thể dục!

Lộ Nam mỗi tuần có 3, 4 lần cầm túi thể thao ra cửa, lâu rồi mọi người trong căn hộ đều biết cô đi tập thể dục.

Đối với sinh viên mới tốt nghiệp, phòng tập thể thao là danh từ hơi xa xôi.

Hạng Phỉ Phỉ có thể chất dễ béo, thấy thế bèn hỏi thăm: "Làm thẻ đắt không?" Biết 1 năm chỉ 1.200 tệ, mỗi tháng chia ra chưa tới 100 tệ (bởi vì tầm tết phòng tập nghỉ, cho nên tặng thêm một tháng trong thẻ, tổng cộng là 13 tháng), liền động tâm.

Lộ Nam thiện ý khuyên nhủ: "Chỉ cần cậu cho rằng có thể kiên trì, thì làm thẻ chính là có lợi. Nếu nhiệt tình vận động của cậu chỉ nửa tháng một tháng, vậy coi như đưa tiền cho ông chủ phòng tập."

Hạng Phỉ Phỉ nghĩ, quả thật như vậy, kiên trì bền bỉ là khó nhất. Nhưng cô ấy thấy Lộ Nam đã kiên trì được một thời gian, bèn cắn răng hỏi: "Vậy tớ đi theo tần suất của cậu, chúng ta vừa vặn có thể giám sát lẫn nhau, thế nào?"

Tốt lắm. Lộ Nam cảm thấy khá hợp với Hạng Phỉ Phỉ, có thể thử trở thành bạn "một lần nữa".

Thế là nhân viên tư vấn mở thẻ cho Lộ Nam lại nhận được một người nữa.

Hạng Phỉ Phỉ cũng giống Lộ Nam, bắt đầu thử một tuần đi tập 3-4 lần.

Đổng Tuệ đương nhiên hiếu kỳ, cô ta nghe Hồng Đan Ni nói biết Hạng Phỉ Phỉ và Lộ Nam cùng tới phòng tập, liền dâng lên suy nghĩ không chịu thua - biểu hiện cụ thể là, cô ta rủ được Vương Hiểu Tuyết tới một phòng tập xa hơn chút làm thẻ, một năm 1.500 tệ.

Sau đó, cô ta "vô tình" tiết lộ cho Hồng Đan Ni, phòng tập thể thao này đắt tiền hơn một ít.

Cùng ở dưới mái hiên làm gì có bí mật, Lộ Nam biết chỉ cười khẩy.

[Đại khái có kẻ trời sinh mê làm đại gia. Tiêu tiền nhiều mới thoải mái nha.]

...

Ngày tháng bình tĩnh, bên phía Dương tổng thuận lợi tổ chức xong các buổi Phẩm rượu còn lại, Lưu Mạnh và Lộ Nam quan hệ cũng hòa hợp hơn, đủ coi như tình nghĩa plastic.

Có một lần trước khi bắt đầu Phẩm rượu, Lộ Nam ở cửa khách sạn gặp Viên tổng.

Đối phương năm lần bảy lượt tỏ ra tán thưởng mình, lần trước còn nương đối phương mượn lực, Lộ Nam không phải kẻ mặt dày, đã nhìn thấy người khẳng định phải tiến lên chào hỏi.

Chào hỏi xong, Lộ Nam thuận thế giật dây bắc cầu hai bên, nói với Dương tổng, nếu sau này muốn học lớp CEO nâng cao hoặc tổ chức đào tạo nhân viên, mở rộng tố chất..., có thể ưu tiên suy xét công ty Dũng sĩ của Viên tổng. Rồi lại nói với Viên tổng, bất luận là muốn in ấn banner, quay chụp video, hay cần mua rượu, đều có thể tìm tới Phi Tường.

Dương tổng và Viên tổng là thương nhân lão luyện, mới nói vài câu đã bắt tay chuyện trò vui vẻ, thậm chí còn hẹn lần sau uống trà.

2 ngày sau, cho dù đã có phương thức liên lạc với Dương tổng, nhưng Viên tổng vẫn liên hệ Lộ Nam mua rượu.

Há mồm liền mua 2 rương 15 năm, 2 rương 15 năm và 1 rương 20 năm, tổng cộng trị giá Đoàn mua hơn 24.000 tệ.

Lộ Nam đưa danh sách rượu Viên tổng cần cho Phi Tường, hỏi chị Bùi số tài khoản nhận tiền, đưa số tài khoản cho Viên tổng.

Kế tiếp, đưa rượu tự nhiên là việc của Phi Tường.

Ngoài ra, Lộ Nam cố tình gọi điện trước hỏi hành trình của Viên tổng, xác nhận chiều nào đó rảnh rỗi, liền mang quà tặng tới công ty ông ấy làm giữ gìn khách tình.

Cô nhận sự chiếu cố của Viên tổng, trong phạm vi chức quyền đưa tặng 2 bình rượu đánh giá 15 năm không bao bì, một bộ trà cụ và một bộ rượu cụ.

Viên tổng quả nhiên vui vẻ nhận lấy, biểu lộ cho dù không thể đào người thành công, ông ta cũng kết giao thành công với bạn nhỏ Lộ Nam rồi.

...

Xong xuôi, chị Bùi chuyển cho Lộ Nam "tiền vất vả" 1.500 tệ, nhưng Lộ Nam không nhận.

Cô quả thật thích tiền, cũng cố gắng kiếm tiền, nhưng có loại tiền có thể nhận, có loại tiền không thể.

Lộ Nam định lười biếng ở Nguyên Xuyên, thuận tiện cuối năm dựa vào hồi khoản Phi Tường đạt đủ thành tích lấy tiền thưởng, như vậy tiểu lợi phải biết buông xuống - dù sao thu tiền boa của Nhà tiêu thụ là lệnh cấm có văn bản rõ ràng của Nguyên Xuyên (xác thực là ngành rượu cả nước), cũng là hành vi mà công ty nghiêm khắc điều tra.

Lúc Lộ Nam tới công ty lấy hóa đơn tiệc rượu của Phẩm rượu, chịu Bùi đóng cửa văn phòng nói chuyện vài câu, biết Lộ Nam thật sự không thể nhận "tiền vất vả" này.

Hiểu biết quy định của Nguyên Xuyên, hôm sau chị Bùi đưa cho cô một lọ nước hoa.

Chị Bùi nói, Lộ Nam nếu còn từ chối, chính là quá xa lạ với chị ấy.

Lộ Nam bất đắc dĩ cười, đành nhận lấy, nhưng bảo chị Bùi lần sau không phải lãng phí như thế, cô chỉ làm việc theo bản chức mà thôi.

Trở lại ký túc xá, cởi nilon và hộp giấy, bình thủy tinh tinh xảo, chất lỏng màu hồng phấn tựa như ảo mộng, Lộ Nam thử xịt một chút - mùi hương hoa quả, chua chua ngọt ngọt, mùi hương cuối thoang thoảng hương quýt, rất thích hợp con gái còn trẻ.

Lộ Nam cảm thấy trước khi đi làm phun vào vành tai, cổ quá nồng, bèn phun vào quần áo từ tối hôm trước (ngoại trừ quần áo trắng), đến hôm sau, chỉ còn hương thơm mơ hồ, ghé sát vào mới ngửi được mùi ngọt, khiến cô rất hài lòng.

Hiển nhiên tháng 7 với cô mà nói hết sức tốt đẹp.

Cô!

Công việc thuận lợi: mỗi ngày chỉ cần bận 1-2 tiếng, thời gian còn lại đều tự do. Ngoài Viên tổng, sau đó Tống tổng cũng mua một rương rượu Kinh Điển 12 năm, cùng với Hội trưởng CLB văn học mua 3 rương rượu 10 năm và 2 rương 15 năm. Xuất hàng đều từ Phi Tường, vì vậy, Lộ Nam và chị Bùi càng thêm thân thiết, ngay cả hai vị Lưu Mạnh cũng bắt đầu nghiêm túc kêu cô giám đốc Lộ.

Gõ chữ thuận lợi: dự trữ còn thừa tới giữa tháng 8 (trong lúc này cô tất nhiên sẽ tranh thủ gõ thêm, lấp đầy dự trữ), mỗi ngày phát 6 nghìn chữ cũng ổn định tiền lãi hơn 200 tệ, tiền nhuận bút tháng 7 có lẽ sẽ phá mốc 6 nghìn tệ.

Thân thể khỏe mạnh: mặc dù viêm mũi thường thường quấy nhiễu một chút, nhưng mỗi tuần đi tập 3-4 lần, giảm bớt mỏi mệt xương cổ và phần vai, cũng giảm bớt số lần viêm mũi.

Vạn sự như ý: cổ phiếu truyền thông ổn định có tăng.

Hết thảy đều rất tốt đẹp.

Ngoại trừ - mẹ cô một tuần gọi điện, mỗi lần đều hỏi đã chọn được xe chưa. Ra lệnh cho Lộ Nam phải moi thêm tiền từ chỗ cha cô, mua xe tốt.

Lộ Nam tạm thời lừa dối cho qua, nhưng tới ngày nghỉ về nhà tất nhiên không thể tránh mặt.

Lộ Nam thầm nhủ: [Trước giữ tiền tới tháng 10, sau đó đi một bước xem một bước vậy...]