Sống Lại Thành Đại Ma Đầu

Chương 34: CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG



Sau khi thành công đột phá tầng cuối cùng của Bách Tà Tản Ma Công, hàn khí cùng bông hoa tuyết trước ngực quấn lấy Khuất Tử Dạ nhiều năm qua cũng triệt để bị tiêu trừ, hiện tại khi đã hoàn toàn làm chủ được bản thân, hắn mang theo khí thế hừng hực cùng Nghiêm Dung rời khỏi mật thất.

Cũng ngay lúc này, Ẩn Sát Môn khiêu chiến Ngũ đại môn phái cùng Khuất Tử Dạ dưới chân núi Khương Luân.

Lần này gặp lại nhau, Sát Vô Tâm với sức mạnh dư thừa đứng lơ lửng trên không trung không khác gì một gã quái vật, trên gương mặt trắng bệch nhăn nheo của gã nổi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu bao phủ cả tròng trắng mắt quỷ dị đến đáng sợ.

"Tử Dạ của ta mau đến đây..."

Sát Vô Tâm đưa tay về phía trước mời gọi, vui vẻ nói với Khuất Tử Dạ.

"Để Nghiêm thúc xem thử Bách Tà Tản Ma Công của ngươi cùng cấm thuật của ta, cái nào lợi hại hơn?"

Không đôi co gì thêm, Khuất Tử Dạ cởi ra áo bào liền bay lên không trung giao chiến cùng Sát Vô Tâm.

Vừa bắt đầu, linh lực từ tứ phía như một trận cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, từng lớp từng lớp nối tiếp nhau tạo thành những màn kết giới dày đặc khiến mọi người xung quanh bức bách đến mức không thể lại gần nơi Khuất Tử Dạ và Sát Vô Tâm đang nghênh chiến, khung cảnh dịch chuyển bên trong cũng nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được. Phải là người mang linh lực mạnh mẽ đến đâu mới có thể giữ được trạng thái giao đấu trên không lâu như vậy mà chưa rơi xuống?

Nhận thấy nguy hiểm, bọn họ chỉ có thể lùi về sau tránh khỏi nơi giao đấu giữa hai kẻ đang mang sức mạnh phi thường càng xa càng tốt, tránh để bản thân vô cớ bị vạ lây.

Cũng ngay lúc này, hai thế lực chính tà bên dưới không khác gì thiên binh vạn mã từ hai phía đồng loạt xông thẳng vào nhau, tiếng binh khí cùng tiếng la hét từ đây vang lên ầm ĩ.

Ngũ đại môn phái hợp sức cùng Đỉnh Phong Hoa áp chế nhóm sát thủ tàn bạo đánh mãi không gục từ Ẩn Sát Môn hiện rõ sự khó khăn chật vật, chưa đến bao lâu, dưới lớp đất đá đã trải dài xác chết nằm chồng lên nhau, máu cùng chất bẩn dính lên y phục biến thành một vùng nhơ nhuốc, từng lớp thịt tươi lại trở thành đệm lót chân, nhất thời đã không còn nhận ra là thi thể của môn phái nào nữa.

Khi bước vào trận chiến, Diệp Y Ninh xác định mục tiêu từ rất sớm, nàng mặc kệ xung quanh hỗn loạn mà chỉ tập trung công kích về phía Nghiêm Dung, vì nàng biết rõ chỉ cần đánh bại cánh tay đắc lực nhất của Khuất Tử Dạ, nhất định sẽ khiến hắn phần nào phân tâm.

Mà đằng xa nơi không có chiến loạn, Phí Đình mặc hồng y ngược chiều gió chạy đến, phía sau nàng dẫn theo đội binh còn sót lại của Tàn Cốt Động, nàng lớn tiếng ra lệnh, đội binh theo sau lập tức xông đến, trong cái chớp mắt đã hòa mình vào cuộc chiến.

Mặc dù bên này Nghiêm Dung bị Diệp Y Ninh ép đến mức bàn tay cầm kiếm đã trở nên tê rần nhưng động tĩnh Phí Đình làm ra lớn như vậy y không thể không chú ý đến, trong lòng y cũng nhận thức rõ ràng Phó Thành dù đang điều trị thương tích và dốc sức củng cố lại lực lượng Tàn Cốt Động sau hậu quả mà Phó Ngân gây ra, song y vẫn muốn giúp đỡ Khuất Tử Dạ phần nào sức lực.

Tình nghĩa này thật sự rất quý báu!

Y nghiêng người né chiêu kiếm sắc bén từ tay Diệp Y Ninh đâm tới, sau đó nhanh chóng xoay qua nói với Phí Đình:

"Phí Đình! Mau tìm nơi an toàn nấp vào, nơi này nguy hiểm đừng để Tử Dạ trông thấy ngươi!"

"Được rồi!"

Phí Đình gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nhanh nhẹn chạy đi tìm nơi ẩn náu, nàng không thể để Dạ ca vì lo lắng cho mình mà có chút lơ là nào được, nhưng nàng vừa quay người đi thì cảm thấy lời nói của Nghiêm Dung dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Nghiêm Dung vừa gọi Dạ ca là gì ấy nhỉ?"

Nàng suy tư đến mức tóc xoắn cả vào nhau, lúc này chỉ nghe "vụt" một tiếng, thanh kiếm từ ai đó đã vô tình bay đến cắm sâu vào thân cây bên cạnh nàng.

Vội nuốt xuống một ngụm nước bọt, Phí Đình tạm quăng mọi thứ ra sau đầu rồi cắm đầu chạy đi, hiện tại nàng chỉ nhớ đến phải bảo toàn tính mạng trước đã.

Diệp Y Ninh thừa cơ hội Nghiêm Dung mất tập trung về phía Phí Đình mà chém một đường vào cánh tay y, máu tươi từ đó lập tức bắn ra một màu đỏ rực, nàng ra sức chế giễu:



"Tử Dạ? Tên thị vệ thấp hèn như ngươi lại có lá gan gọi thẳng tên Tôn chủ một cách thuận miệng như vậy, xem ra hắn dạy bảo thuộc hạ cũng chỉ có thế, Đỉnh Phong Hoa mục nát này đã đến lúc đổi chủ rồi chăng?"

"Ta đương nhiên gọi rất thuận miệng, dù sao hai chữ này cả đời ngươi cũng không còn tư cách gọi nữa!"

Diệp Y Ninh chỉ vừa nói một câu, nàng không ngờ đối phương chỉ là tên thị vệ tầm thường lại dám cứng rắn đáp trả khiến đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.

Chẳng trách từ lúc bắt đầu nàng đã cảm thấy kẻ trước mặt rất đáng ghét, có lẽ tin tức Khuất Tử Dạ đối với thị vệ cận thân có mờ ám mà trước đây nàng nhận được là sự thật. Nàng tự thề với lòng hôm nay không chỉ lấy mạng kẻ trước mắt mà còn phải đem thân xác đó bằm nhuyễn thành thịt vụn rồi quẳng cho chó ăn, chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng nguôi ngoai cơn giận dữ, nàng nhếch môi một cái không rõ là đang cười hay cảm thấy khinh bỉ, chiêu thức lúc này được tung ra càng hiểm độc hơn.

Từ bình minh đến chiều tà, sức lực của bất kỳ ai cũng đã dần cạn kiệt nhưng duy nhất đám người từ Ẩn Sát Môn không khác gì mãnh thú giết mãi không hết, nếu bọn chúng không bị một kiếm xuyên thẳng qua tim thì cho dù bị chém lìa một cánh tay hay một cẳng chân, chúng cũng sẽ như những cái xác bị thao túng mà điên cuồng đâm đầu về phía trước.

Từ màn kết giới trên không nơi Khuất Tử Dạ cùng Sát Vô Tâm giao chiến đột nhiên xuất hiện nhiều tia sét phóng vụt ra không trung rồi đánh thẳng xuống mặt đất, gây ra một tiếng nổ lớn kéo dài vô cùng chói tai.

Ngay lúc này vì lo lắng cho Khuất Tử Dạ, Nghiêm Dung cũng một kiếm dứt điểm đâm xuyên lồng ngực Diệp Y Ninh khiến nàng thất thủ ngã nhào xuống mặt đất, thanh kiếm nàng cầm chắc trên tay cũng bị đánh văng ra ngoài.

Khuất Tử Dạ cùng Sát Vô Tâm đồng thời nhận lấy một chưởng trí mạng từ đối phương, cơ thể đồng loạt bị hất ra khiến kết giới bao quanh hai người họ vỡ tung, họ như tro tàn từ pháo hoa rực rỡ để lại cứ như thế rơi từ trên không trung xuống, bao trùm lấy họ chính là một sắc trời ảm đạm vô cùng.

Linh lực cả hai đã trở nên cạn kiệt, Khuất Tử Dạ dường như chỉ còn lại nửa cái mạng, mà Sát Vô Tâm bên kia bị một chưởng trí mạng từ đối phương đánh thẳng vào ngực khiến lục phủ ngũ tạng vỡ nát, cơ thể Sát Vô Tâm không còn khả năng chứa đựng nguồn ma lực dồi dào liền bị chính cấm thuật của mình cắn nuốt, thứ rơi xuống đất chỉ còn lại một bộ y phục rỗng tuếch.

Sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn, Nghiêm Dung vừa xoay người thì trông thấy cảnh tượng này, y lập tức bay lên đỡ lấy Khuất Tử Dạ, ôm hắn an toàn đáp xuống mặt đất.

"Người thế nào rồi? Tử Dạ... mau trả lời ta đi!"

Cho dù có lay động thế nào, Khuất Tử Dạ cũng không chút động tĩnh.

Nghiêm Dung dốc sức truyền toàn bộ linh lực còn sót lại của mình vào trong cơ thể hắn, nhưng không giống như mọi khi, đã qua một lúc lâu vẫn không thấy hắn có chút khởi sắc nào. Tinh thần vốn dĩ kiên định của Nghiêm Dung dần trở nên hoảng loạn, y vụng về đưa tay áo lau đi từng vết máu loang lổ trên trán và mặt hắn, giọng nói cũng trở nên run rẩy:

"Không được ngủ, Tử Dạ..."

Trước đây khi còn ở thị trấn Phúc Yên, Nghiêm Dung từng rất nhiều lần nghĩ đến nếu như số mệnh không để y có cơ hội rời khỏi Tuyết Nguyệt Lâu thì mỗi ngày y vẫn như lúc ban đầu, ngày ngày ở nơi xa xôi âm thầm dõi theo từng bước chân của Khuất Tử Dạ. Dù thừa biết vào một ngày nào đó y sẽ nhận được tin tức hắn gặp được ý trung nhân, cam tâm thành thân, vì tình yêu mà sinh con đẻ cái, y cũng nhất định thành tâm chúc phúc cho hắn. Chỉ cần hắn được vui vẻ bình an, cho dù cả đời này y chỉ có thể ngước nhìn hắn từ xa, y cũng cam tâm tình nguyện không oán trách nửa lời.

Chỉ có một điều y chưa bao giờ nghĩ đến...

Là y không dám nghĩ đến một ngày nào đó ánh sáng cuộc đời y sẽ mãi mãi biến mất, người y yêu sẽ rời bỏ thế gian này, bỏ lại tất cả mọi thứ kể cả người luôn yêu thương hắn thầm lặng là y.

Lúc đó y phải đối mặt thế nào khi động lực tồn tại duy nhất đã không còn nữa?

"Người đừng im lặng như vậy, trả lời ta đi!"

Càng nghĩ, Nghiêm Dung càng hoảng sợ đến cực điểm, bất lực thét lên một tiếng đầy thê lương.

Đưa tay xoa lên giữ ấm vị trí nơi trái tim Khuất Tử Dạ, y chợt cảm nhận nhịp tim của hắn dần trở nên suy yếu, lúc này đôi mắt mông lung của Nghiêm Dung đã đỏ đến mức muốn xuất huyết, y không thể kiềm chế được nỗi sợ mà bật khóc trước đám đông hỗn loạn.

Vội vàng ôm chặt lấy cơ thể Khuất Tử Dạ không một khắc nào dám buông lơi, nước mắt rơi ra đã thấm một mảng trên vai áo người trong lòng nhưng hắn lại không giống như mọi khi khi nghe thấy tiếng khóc của y, hắn sẽ bật người ngồi dậy và nói rằng đừng lo lắng...

Trong một khoảnh khắc Nghiêm Dung cảm nhận nhịp tim của mình đã ngưng lại khi cảm nhận trái tim hắn đã hoàn toàn không còn động tĩnh nữa. Nhưng trái ngược với điên cuồng gào thét, lúc này Nghiêm Dung chỉ hơi cúi đầu xuống đặt cằm mình lên vai hắn, trong đôi mắt hạc ngập nước hiện lên tia trầm mặc lạ thường, y nhắm mắt lại, dịu dàng thì thầm bên tai Khuất Tử Dạ như đang cùng hắn tâm sự chuyện thường ngày, câu nói thốt lên như minh chứng cho tình yêu của y, một lời thề son sắt.

"Nếu người không còn, Dung của người tuyệt đối không sống một mình!"



Tâm ta đã quyết, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau...

Tử Dạ, người nhất định phải chờ ta!

...

Môn chủ tử trận, cấm thuật điều khiển khiến môn đồ dưới trướng trở thành người mình đồng da sắt, đánh mãi không biết đau của Sát Vô Tâm lập tức mất đi hiệu lực, tất cả môn đồ Ẩn Sát Môn như bị rút cạn sinh khí mà sức mạnh cũng bị giảm sút trầm trọng, chúng rất nhanh đều bị chính đạo khống chế dễ dàng.

Khi trước mắt chỉ còn lại một mớ hỗn loạn sau cuộc chiến đẫm máu cùng nước mắt, Hứa Lang dù biết rằng sau ngày hôm nay gã sẽ không thể tiếp tục làm chưởng môn nữa nhưng với lòng ăn năn hối cải, gã cùng đồ đệ ra sức chữa trị thương tích cho những người còn sống sót, gã muốn chuộc lại những tội nghiệp mà bản thân đã gây ra trong quá khứ.

Mà từ xa nơi chiến trường, Diệp Y Ninh sau khi nhận lấy một kiếm trí mạng từ Nghiêm Dung, cơ thể nàng đã đến cực hạn, vô phương cứu chữa.

Nàng không ngờ đến một tên thị vệ thấp hèn bên cạnh Khuất Tử Dạ lại có một phần ma khí trong người, lúc đầu y giấu đi điều này khiến nàng khinh địch không phòng bị gì cả, cuối cùng phải nhận lấy cái kết cay đắng.

Một kiếm xuyên tim!

Mặc dù chỉ còn lại chút hơi tàn nhưng Diệp Y Ninh vẫn không ngừng trườn người về phía trước, nàng cố gắng nâng lên bàn tay đầy máu tươi hướng về phía nữ nhân mặc y phục trắng tinh khiết đang lẫn giữa đám đông nơi đám người chính đạo tụ họp. Người đó vẫn như xưa phát ra ánh hào quang khiến Diệp Y Ninh chói mắt, chói đến mức mắt nàng phát đau nhưng nàng vẫn không kìm lòng được mà muốn ngắm nhìn nhiều hơn chút nữa.

Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo từ người đó vô tình nhìn về phía mình, Diệp Y Ninh như bắt được nhành cây bên vực thẳm mà vui đến phát điên, nàng ra sức làm cử chỉ cầu xin, xin người trước mắt niệm tình xưa cho nàng cơ hội đối diện lần cuối cùng.

Cho dù ánh mắt Diệp Y Ninh cầu xin rất lâu nhưng bóng dáng bạch y kia vẫn không chút dao động, khi bản thân cảm thấy không còn hy vọng nào nữa thì người đó từ trong đám đông đi ra, mỗi bước chân như đang đạp mây tiến về phía nàng.

Nhìn thấy Lôi Bích Chân càng lúc càng gần hơn, sau đó ngồi khuỵu bên gối xuống trước mặt mình, Diệp Y Ninh mừng rỡ nở ra nụ cười đơn thuần trên gương mặt bê bết máu, hằn sâu trong đáy mắt là sự mãn nguyện mà không lời nói nào có thể diễn tả được. Như chỉ chờ có thế, Diệp Y Ninh cố gắng đưa tay về phía trước, muốn được lần nữa chạm vào vạt áo trắng tinh khiết nàng đã dùng cả đời để theo đuổi.

Khi đầu ngón tay run rẩy sắp chạm tới vạt áo trắng tinh khiết kia, ngay lúc này Lôi Bích Chân lấy từ trong tay áo ra một sợi dây đồng tâm kết, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay đang đưa ra của Diệp Y Ninh, nàng lạnh nhạt cất lời:

"Thứ này vốn dĩ không thuộc về ta, nay ta trả lại nó cho ngươi."

Thứ mà Diệp Y Ninh dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để bắt lấy lại là thứ đời này nàng căm hận nhất, nàng cắn chặt môi nhìn dây đồng tâm kết trong tay. Đôi mắt phượng đã hiện lên tia căm phẫn, nàng chán ghét và ghê tởm tất cả những thứ thuộc về Thẩm Linh, tại sao người còn đưa nó cho ta?

Lồng ngực Diệp Y Ninh đập mạnh, vì quá đau lòng mà phun ra một ngụm máu tươi, nàng đã không còn sức lực để nói bất cứ điều gì, chỉ có thể dùng đôi mắt ướt nước nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Trông thấy cảnh này, gương mặt Lôi Bích Chân không thể hiện biểu cảm gì hơn, không thể thấy được nàng đang căm phẫn hay bi thương? Từng lời nói ra cũng không nhanh không chậm:

"Diệp Y Ninh, khi ngươi xuống đó gặp lại Linh Nhi, hãy nói với nàng một câu xin lỗi."

Lời vừa dứt, đôi mắt phượng của Diệp Y Ninh trong phút chốc đã đẫm lệ, nàng vốn dĩ chỉ muốn níu kéo người nàng yêu thương nhất nhưng tại sao lại để nàng có được thứ đáng hận này? Tại sao không để nàng toại nguyện?

Nàng không cam tâm nhưng cơ thể đã không còn chút sức lực nào để phản kháng, tà áo trắng trước mặt nàng như đối với thế gian này không hề liên quan mà quay người bỏ đi.

Cũng bỏ lại nàng giữa chiến trường lạnh giá.

Diệp Y Ninh bấu chặt dây đồng kết trong tay, bàn tay còn lại vô lực cào loạn trên mặt đất, đôi mắt nàng trợn lớn nhìn chằm chằm về phía Lôi Bích Chân đến khi bóng lưng thân thuộc đó dần khuất bóng, cũng là lúc hơi thở nàng trở nên nguội lạnh.

Tại nơi này, kết thúc một đoạn nghiệt duyên...