Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 20



8h sáng ngày hôm sau, cô gái bừng tỉnh. Điều đầu tiên cô ta thức giấc chính là bật dậy một cách vội vàng khi mà nhìn xung quanh cô ta nhận ra mình đang ở trong phòng một khách sạn. Bộ váy áo hôm qua cô ta mặc đã được thay bằng bộ đồ ngủ mềm mại của khách sạn. Còn chưa nhận ra điều gì thì cô gái nghe thấy giọng một người đàn ông cất lên, người đó chính là Nam, Nam hỏi:

— Cô tỉnh rồi hả..?

Cô gái giật mình, nhìn Nam cô ta không giấu nổi vẻ ngại ngùng:

— Sao, sao lại là anh..!? Sao tôi lại ở đây..!?

Nam thở dài đáp:

— Vậy là cô không nhớ gì luôn, để tôi nhắc lại cho cô nhớ. Gần nửa đêm qua cô bị taxi đuổi xuống vì nôn ra trên xe họ. Quái quỷ thế nào đúng lúc đó tôi lại đi đến. Và cô tiếp tục nôn vào người tôi rồi bất tỉnh. Kết quả chúng ta đã có mặt trong khách sạn này.

Cô gái mặt đỏ bừng bừng, hình như sau khi Nam kể lại thì cô ta cũng mường tượng nhớ ra mọi chuyện. Cô ta mở chăn nhìn bộ quần áo mình đang mặc, còn Nam thì đang cởi trần nhồng nhộng. Cô ta tự nhiên rưng rưng nước mắt nhưng không dám khóc to:

— Vậy là anh đã....đã làm chuyện đấy với tôi à..!?

Nam lạnh lùng đứng dậy, cô gái như một phản xạ tự nhiên thu mình vào trong chăn, cô ta đang rất sợ hãi, Nam nói:

— Tôi không làm gì cả, quần áo của cô tôi nhờ một nữ phục vụ ở đây thay ra rồi đem đi giặt rồi. Cả quần áo của tôi nữa. Cả đêm qua cô ngủ như chết, còn tôi ngồi ghế kia không chợp mắt. Với lại.....với lại cô không phải người tôi thích, hơn nữa nhìn bề ngoài tôi có vẻ chững trạc nhưng tôi còn kém cô đến 3 tuổi. Tóm lại đêm qua giữa tôi và cô không xảy ra chuyện gì cả, cô đừng lo.

Cô gái nghe Nam nói xong thì từ sợ hãi chuyển sang giận dữ. Với một cô gái trong trường hợp này mà bị từ chối phũ phàng, lại còn bị đem tuổi tác ra so sánh khác gì là một cái tát thẳng mặt chê cô ta là già, là không có sức quyến rũ. Cô ta chỉ tay vào Nam gắt gỏng:

— Anh...anh là đồ khốn kiếp...

Nam mặt đần ra không hiểu mình đã làm gì để cô ta bực bội như vậy. Nhìn đồng hồ Nam nói:

— Mấy phút nữa phục vụ sẽ đem quần áo lên, nếu cô tỉnh rồi thì dậy chuẩn bị rời khỏi đây thôi.

Cô gái kia làm mặt giận dỗi, cô ta bắt đầu đáp lại bằng giọng điệu khó chịu:

— Sao tôi có thể rời khỏi đây như thế được, anh phải chịu trách nhiệm chuyện này. Lấy gì đảm bảo anh không làm gì tôi...Đàn ông các anh làm gì có người tốt như thế..!?

Nam cứng họng, rõ ràng cô ta đang ngang ngược, nhưng cô nam, quả nữ ở chung một phòng khách sạn thế này quả thực có nói không xảy ra chuyện gì cũng không ai tin. Nam hỏi:

— Vậy giờ cô muốn thế nào. Tôi có làm hì hay không cô là người biết rõ nhất. Cô tính ăn vạ tôi à..!? Loại phụ nữ như cô đã ngủ với biết bao nhiêu người, gặp ai cô cũng thế này à..!?

" Bốp "

Vừa dứt lời Nam đã nhận ngay một cái tát rất mạnh từ phía cô gái. Nam cau mặt, nhưng khi nhìn khuôn mặt cô ta thì Nam sững người lại, ánh mắt của cô ta tỏ ra rất uất ức, những giọt nước mắt đang khẽ lăn trên hai gò má xinh đẹp, cô ta đang mím môi bật khóc sau cú tát vào mặt Nam.

Nam nuốt nước bọt bởi đây là lần đầu Nam bị phụ nữ cho bạt tai. Tiếng cửa phòng được gõ, giọng một nữ phục vụ vang lên:

— Thưa quý khách, quần áo của quý khách đã được giặt khô rồi ạ. Tôi gọi điện lên phòng mà không ai nghe máy.

Cô gái kia cúi xuống nhặt đôi guốc, lấy túi xách rồi lẳng lặng mở cửa phòng. Trên tay nhân viên phục vụ là hai bộ quần áo của hai người từ tối ngày hôm qua. Cô gái lau ngang nước mắt rồi lấy trên tay nhân viên bộ váy của mình, trước khi bỏ đi cô ta quay lại nhìn Nam bằng ánh mắt tức tối:

— Anh là một gã tồi.

Cả Nam lẫn nhân viên phục vụ đều bỡ ngỡ trước hành động bỏ đi của cô ta. Nam cũng không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Nhận quần áo từ phục vụ phòng, Nam thay xong rồi nhìn mình trong gương. Cái tát rõ mạnh đang in hằn đỏ trên mặt Nam. Nam làu bàu:

— Không được một lời cảm ơn mà còn bị cô ta tát thế này đây. Mình nói gì sai chứ, đồ thần kinh. Hi vọng sau này sẽ không phải chạm mặt cô ta một lần nào nữa. Đàn là đúng là loại không nên dây vào.

Rời khỏi khách sạn, Nam gọi một chiếc taxi quay về chỗ ở bí mật. Tuy mồm nói không nghĩ đến cô gái đó nữa, tuy nhiên cái tát khiến Nam không thể không suy nghĩ. Đêm qua Nam cũng đã lục túi cô gái, trong đó có một chứng minh thư. Nhờ đó Nam biết được tên cô ta là Đỗ Thị Ngọc Diễm, cô ta hơn Nam 3 tuổi. Hình như mới tốt nghiệp đại học xong, ngoài giấy tờ tuỳ thân ra thì trong túi xách của cô ấy còn có thẻ ngân hàng và cả tiền mặt nữa. Điều đó chứng tỏ cô ta cũng thuộc dạng con nhà giàu, có ăn học. Tuy Nam nói cô ta không phải là gu của mình nhưng Nam không phủ nhận cô ấy rất xinh đẹp, kể cả khi say rượu thì vẻ đẹp của cô ta không bị mờ nhạt đi. Đêm qua khi cô ta khát nước, trong giấc ngủ liên tục gọi nước, nước.....Nam đã lấy nước rồi khẽ dựng cô ta lên cho uống. Khi ấy hai người tiếp xúc rất gần nhau, vẻ đẹp của cô gái đã khiến chàng trai 21 tuổi cảm thấy động lòng.

Nhưng bản tính không cho Nam đi quá giới hạn. Ăn một cú tát giúp Nam nhận ra mình đã hơi quá lời. Ánh mắt tức giận của cô gái vẫn đang in sâu vào tâm trí của Nam, nhất là cô ấy lại khóc. Với Nam khi gặp một người con gái phải chảy nước mắt vì mình, điều đó làm Nam thấy suy nghĩ.

Taxi dừng lại ở cách ngôi nhà một đoạn, Nam ra hiệu cho tài xế dừng lại. Xuống xe, đi được mấy bước Nam phát hiện Đen đã đứng ở trong một con ngõ gần nhà đợi mình. Đi lại gần, Nam chưa kịp nói gì thì Đen đã làm bộ hít hít:

— Khịt, khịt....Hình như anh mày ngửi thấy mùi đặng trưng của mấy khách sạn phảng phất quanh đây thì phải. Đêm qua chú em lừa được em nào vào tròng à..!? Khá quá nhỉ, mà diện bộ này hợp đấy....Anh mang xe đến cho chú mày đây.

Nam lúc này mới nhận ra đúng là trên bộ quần áo của mình đang có một mùi thơm khá đặc trưng từ bộ phận giặt là của khách sạn. Nam gạt đi:

— Đừng có suy diễn lung tung, chẳng có chuyện gì cả....Vào nhà đi.

Nam mở khoá cửa, cả hai đi vào bên trong. Ngồi xuống ghế, nhìn lên trên tường, con dao vẫn đang được ghim vào chính giữa trán bức ảnh của Thành Hưng, Đen nói:

— Anh rất tiếc việc Vinh sắt không phải kẻ chú mày cần tìm. Còn vấn đề của Thành Hưng chú mày tính làm thế nào..!?

Nam cởi bỏ áo khoác ngoài, rót hai cốc nước, Nam đưa cho Đen một cốc rồi đáp:

— Trước mắt tôi sẽ tìm hiểu Vinh sắt xem hắn có quan hệ thế nào với Thành Hưng, hắn có biết gì về Báo Đen hay không..? Tiếp sau đó, sau khi moi được thông tin từ Vinh sắt tôi sẽ tiến đến Thành Hưng. Với những số liệu mà anh cung cấp cũng không khó để tìm hiểu. Nhưng đúng như anh nói, gϊếŧ Thành Hưng là chuyện dễ, còn làm cách nào khiến nó sụp đổ theo một cách chúng ta mong muốn mới là chuyện khó. Về điều này tôi không thể làm một mình, tôi cần có sự giúp đỡ của anh.

Đen uống nước rồi hỏi:

— Vậy kế hoạch ra sao..!?

Nam cười:

— Khi đến lúc tôi sẽ thông báo. Anh có những tay chân dùng được chứ..!?

Đen nhếch mép cười:

— Tất nhiên là dùng được, tất cả quân của anh mày đều được tuyển chọn cả đấy.

Nam hỏi:

— Có bao nhiêu người..!?

Đen trả lời:

— Đủ để chú mày dùng.

Nam và Đen cùng hướng thẳng ánh mắt nhìn vào nhau như cố xem đối phương đang nghĩ gì, bất chợt Nam gật đầu rồi cười:

— Thế thì tốt.

Ghé sát tai Đen, Nam thì thầm những điều gì đó, Đen vừa nghe vừa mỉm cười:

— Thằng quỷ, vậy kế hoạch của chú mày là thế. Hình như mục đích của chú mày còn vượt xa yêu cầu của anh.....Giỏi, giỏi lắm....Về chuyện này a sẽ trợ toàn lực giúp chú. Chỉ cần điện thoại báo cho anh là được ha ha ha...ha ha ha.

Ở lại bàn thêm một chút nữa rồi Đen ra về, Nam cũng muốn nghỉ ngơi một chút sau đêm cả đêm thức trắng. Nhưng trước khi đi ngủ, Nam không quên luyện tập. Như một sự sắp đặt hoàn hảo, trong ngôi nhà này có treo cả bao tập đấm, những dụng cụ rèn luyện thể chất như tạ, xà đơn, xà kép.

Nam cởi trần rồi bước đến gần nơi tập luyện, những tiếng động bùm bụp được tạo ra khi Nam tung cú đấm xé gió chạm vào bao tập. Mỗi khi luyện tập cơ thể Nam nhễ nhại mồ hôi, những thớ cơ rắn chắn đang khẽ rung lên đầy mạnh mẽ.

Còn Đen sau khi rời khỏi ngôi nhà bí mật, Đen lập tức lấy điện thoại gọi cho một người, bên kia bắt máy Đen liền nói:

— Có vẻ như cậu ta đang tự vạch ra một kế hoạch khác. Một kế hoạch mà khi tôi nói ra ông cũng không ngờ đến.

Người đàn ông bí ẩn hỏi:

— Nó muốn làm gì..!?

Đen trả lời:

— Thâu tóm tất cả.

Một giọng cười sảng khoái vang lên:

— Ha ha ha, haha....Vậy cứ để cho nó làm đi. Sau khi nó kết thúc được vụ này cũng là lúc nó sẽ " đi xa ". Coi chừng nó cẩn thận, chưa để nó chết lúc này được. Nghe rõ chưa.

Đen nói:

— Tôi hiểu rồi.