Ông chủ quán đưa tay làm dấu ok, một lát sau tô phở nóng hổi cùng với bát nạm bò trần thơm phức đặc trưng được bê ra trước mặt Nam. Mấy ngày nay sáng nào Nam cũng ghé đây ăn. Sau vụ bắt cướp hôm trước thành ra Nam lại được vợ chồng ông bà chủ quán quý mến. Đang đói, nhìn thấy đồ ăn là Nam ăn ngấu nghiến, có lẽ chính vì vậy mà Nam không ngờ được rằng, bên trong góc trong của quán nơi bàn cuối cùng, có một người đang đội mũ lưỡi trai chụp xuống gần kín nửa khuôn mặt. Ánh mắt của kẻ đó đang theo dõi kể từ khi Nam bước vào quán.
Ăn xong Nam đứng dậy thanh toán tiền thì người đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai kia cũng vội đặt tiền lên bàn rồi bám theo Nam. Bộ dạng lấm la lấm lét, cùng những cử chỉ lúng túng khi bám theo của hắn đã bị Nam phát hiện. Nam biết có người đang đi theo mình, thản nhiên như không có gì xảy ra, Nam dụ cái đuôi đến một khu vắng người qua lại, phía sau con ngõ của những ngôi nhà san sát, Nam biến mất. Tên bám đuôi đứng ở ngay chỗ giao nhau giữa những con hẻm mà quay đi ngoảnh lại nhìn, chẳng thấy Nam đâu cả, hắn nói:
Cô gái giật mình, khẽ quay người lại cô ta lúng túng:
- - Ơ....ơ....tôi đi theo cậu bao giờ..?
Tháo khẩu trang ra thì đó chính là Diễm, Nam mỉm cười:
- - Vậy à, thế tôi nhầm....Mũ của cô đây, ăn mặc thì như đàn ông, xong còn ra vẻ bí hiểm....Lần trước bị cướp chưa sợ à..?
Nam định quay đi thì Diễm gọi:
- - Này, đứng lại đã...
Nam ngơ ngác hỏi:
- - Cô gọi tôi à..? Rời khỏi đây đi, khu vực này an ninh không tốt đâu. Nếu không phải tôi thì cô đã bị đánh ngất, sau đó xảy ra chuyện gì không ai biết được đâu. Đừng có lang thang như vậy nữa.
Diễm nắm chặt đôi bàn tay lại, cô thét lớn:
- - Cậu.....CHO TÔI SỐ ĐIỆN THOẠI ĐI.
Nói xong câu ấy mà mặt Diễm đỏ bừng bừng, cô vừa nói ra cái điều mà từ trước tới nay chưa bao giờ cô nghĩ đến. Bám theo một tên đàn ông rồi xin số điện thoại, Diễm nghĩ:
- - Haizzz, nếu thế thì không cần đâu. Tôi giúp cô cũng chỉ là tình cờ thôi, vả lại nếu không phải cô mà là người khác thì tôi cũng vẫn sẽ giúp. Chỉ cần cô cẩn hơn một chút là được.
Diễm thoáng buồn, cô hơi thất vọng vì mọi cố gắng của mình đã không đạt kết quả, nhưng Diễm vẫn nói:
- - Vậy....vậy...hai ngày nữa cậu đến dự sinh nhật của tôi được chứ, coi như đây là một lời cảm ơn của tôi. Hơn nữa những người trong nhà tôi khi nghe tôi kể chuyện cũng đều muốn gửi lời cảm ơn đến cậu.....Hi vọng....cậu sẽ đến.
Hai ngày nữa, Nam suy nghĩ một lát rồi đáp:
- - Được thôi, tôi sẽ đến....Mà cô tổ chức sinh nhật ở đâu vậy?
Diễm không giấu nổi sự mừng rỡ, lập tức Diễm rút từ túi quần sau ra một tấm thiệp màu trắng, Diễm đưa cho Nam rồi cười tươi:
- - Đây nhé, ở chỗ này.....Một nhà hàng ven biển khu vực ngoại thành. Tiệc sẽ diễn ra vào lúc 6h30 tối, hi vọng cậu sẽ có mặt. Hi hi, hứa rồi đó nhé, nhất định phải đến đó. Tôi đi đây, chào cậu.
Diễm ngại ngùng bỏ chạy khỏi con hẻm vắng, Nam mở tấm thiệp ra xem, ven biển ngoại thành, xem địa chỉ thì nơi diễn ra bữa tiệc cũng chính là khu vực gần nhà của Nam, bờ biển đó cũng chính là nơi diễn ra vụ nổ trong cuộc thanh trừ mà bố Nam đã bỏ mạng. Mọi thứ như một sự trùng hợp, bởi Nam cũng đang tính sau khi đụng độ với Huy trâu xong, Nam sẽ quay về thăm lại nhà cửa, thắp hương cho ông bà cũng như mẹ mình. Ngày còn đi học, mỗi khi nhớ bố, Nam lại đạp xe ra bãi biển, qua nhiều năm mọi thứ dần đi vào quên lãng nhưng những ký ức của Nam trong cái đêm định mệnh ấy hãy còn in sâu từng chút một.
23h, Nam Thiên Môn sáng rực ánh đèn, người ra kẻ vào tấp nập. Trong những con hẻm phía sau Nam Thiên Môn thì trái ngược hoàn toàn, khu vực này dân cư khá thưa vào buổi tối, nó chỉ tấp nập vào ban ngày khi các cửa hiệu, cửa tiệm buôn bán mở cửa. Lúc này đây trong cái bóng tối lạnh lẽo đó chẳng ai biết đáng có điều gì chờ đợi.
Ngoài đường lớn, tại khúc cua hướng tới Nam Thiên Môn, một chiếc oto đen đang lao tới. Tuy nhiên chiếc xe bất chợt đảo bánh rồi dừng lại, xe tấp vào lề, chiếc xe khác đi cùng cũng dừng lại theo. Khi hai xe dừng đỗ cũng là lúc ngay lập tức có hai chiếc oto nổ máy lao đến. Hai chiếc xe mới xuất hiện áp sát vào hai bên chiếc xe dừng phía sau khiến cho xe này không tài nào mở cửa được. Đám người ngồi bên trong biết sắp có biến nhưng không thể thoát bởi xe đã bị kẹp cứng ở giữa.
Từ trên hai xe mới áp sát, gần chục người bịt mặt với tuýp sắt, gậy bóng chày mở cửa xe bên này đi xuống. Một tên nói với tên bịt mặt bên cạnh:
- - Tóm được hắn rồi đại ca.
Đen đáp:
- - Dồn hắn về phía con hẻm phía sau Nam Thiên Môn.
Người trong chiếc xe bị nổ lốp cũng đã bước ra từ khi hai xe này xuất hiện. Đó chính là Huy trâu cùng 4 tên đàn em. Huy trâu đang trên đường dẫn người đến Nam Thiên Môn thì bị tập kích, xe sau chở 5 tên đàn em của hắn giờ đã bị hai chiếc ô tô bó cứng. Nhưng bản lĩnh của Huy trâu không phải dạng vừa, đối mặt với số lượng người nhiều hơn mình hắn vẫn trợn mắt hỏi:
- - Chúng mày là ai..?
Đám đàn em của Đen cũng toàn thứ dữ, chúng không trả lời Huy trâu mà lao thẳng vào đội của Huy trâu đánh chém, một mình Huy trâu chống lại 3 người, đám đàn em trong chiếc oto bị nhốt cũng đang tìm mọi cách đập cửa kính để thoát ra ngoài. Tuy nhiên số lượng người ít hơn, cũng như nằm ở thế bị động nên trước khi chúng thoát được ra ngoài thì Huy trâu đã phải bỏ chạy bởi lúc này chỉ còn một mình Huy trâu là đứng vững, Đen cùng 3 người nữa giả bộ truy sát Huy trâu. Với sự tinh quái của mình, Huy trâu biết bây giờ phải chạy vào khu vực ngõ ngách phia sau Nam Thiên Môn mới có thể thoát thân. Nhưng Huy không ngờ rằng nơi đây cũng chính là thiên la địa võng. Những đường có thể thoát đều đã bị chặn lại, Đen cùng người của mình dồn Huy trâu đến một con ngõ cụt.
" Bốp "
Đen lao đến tung cú đá song phi nhắm vào đầu của Huy, nhưng hắn giơ tay đỡ được. Mặc dù tránh được đòn hiểm nhưng Huy vẫn bị ngã do ban nãy cũng đã bị trúng đòn. Trong con hẻm tối om, nơi phía cuối bức tường, Huy trâu đang sợ hãi lùi dần vào trong thì lúc này lóe lên một ánh lửa: