Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 33



Chiếc xe chở hàng dừng lại trước cửa quán vào lúc 10h sáng. Lái xe bước xuống nhìn Nam nói:

- - Nhận hàng luôn chứ nhỉ..?

Nam hỏi:

- - Hàng gì vậy anh..?

Lái xe đáp:

- - Thì rượu, bia, với đồ pha chế ấy....Quản lý có ở đây không.?

Nam trả lời:

- - Quản lý hôm nay chưa đến, nếu vậy anh cứ chuyển hàng xuống, tôi sẽ đưa vào trong.

Lái xe ngập ngừng:

- - Chậc, chưa đến à..? Hôm qua gọi điện bảo giao sớm, mà cậu là nhân viên mới à..?

Nam cười:

- - Đúng rồi, tôi mới đến đây làm được 1 tuần nay. Anh chuyển hàng xuống đi.

Những thùng rượu, những két bia lần lượt được chuyển xuống. Nam kiểm tra cẩn thận rồi một mình bê vào bên trong. Chuyển hết hàng vào kho, lái xe đưa cho Nam tờ hóa đơn rồi nói:

- - Hóa đơn đây nhé, kiểm lại xem đã đủ chưa..?

Nam đáp:

- - Ok, đã đủ, nhưng đợi tôi nhập sổ đã.

Nam quay lại hỏi cô phục vụ:

- - Sổ nhận hàng để đâu em nhỉ..?

Cô phục vụ trả lời:

- - Dạ, bình thường anh Phương để trong phòng làm việc anh ạ. Anh vào đó tìm xem sao..?

Nam gật đầu rồi đi vào phòng làm việc tìm kiếm, bên trong khá nhiều sổ sách, giấy tờ nên Nam chưa biết quyển sổ giao nhận để ở đâu. Đang tìm thì Nam nghe thấy tiếng quát phía sau:

- - Này, vào đây làm gì..? Lục lọi cái gì đấy hả..?

Nam giải thích:

- - À, giao hàng đến nên tôi tìm sổ giao nhận để vào ngày hôm nay ấy mà...? Tại anh không có ở đây nên....

Tay quản lý bước nhanh lại phía bàn làm việc, hắn xua tay:

- - Biết rồi, đi ra đi....Công việc của anh là ở ngoài kia chứ không phải chỗ này. Sổ sách giấy tờ có nhìn cũng không biết gì đâu. Để đấy cho tôi, đi ra đi.

Nam không hiểu tại sao tay Phương lại có thái độ như vậy. Mấy hôm gần đây hắn có vẻ hằn học Nam chuyện gì đó. Nghĩ lai thì ngay từ lúc bắt đầu công việc, tay quản lý đã không coi Nam ra gì, sau khi ngăn chặn được vụ phá rối hôm nọ, mọi người trong quán càng tỏ ra nể phục Nam bao nhiêu thì quản lý lại khó chịu ra mặt bấy nhiêu.

Nam không tham gia vào việc của hắn nữa, nhưng Nam dò xét thái độ thì thấy giữa hắn và bên giao hàng đang thì thầm to nhỏ với nhau vấn đề gì đó. Lái xe ban nãy khẽ quay lại nhìn Nam rồi gật gật, nhìn bọn chúng khá mờ ám. Quán bar thường đóng cửa vào lúc 1h sáng, bình thường chìa khóa của quán đều do tay Phương giữ, chỉ trừ hôm nào hắn nghỉ hoặc đến muộn thì sẽ giao cho nhân viên sáng đến mở cửa, dọn dẹp chuẩn bị đồ trước. 12h30 đêm, Nam thay quần áo chuẩn bị ra về, lúc đó tay Phương ở trong phòng làm việc quyết toán thu chi của ngày hôm nay, phục vụ thì quét dọn, lau qua bàn ghế. Trước khi về Nam chào mọi người:

- - Vậy xong việc rồi, tôi về trước nhé.

Mấy cô phục vụ tươi cười:

- - Ok, anh Nam về nha....Cảm ơn anh đã giúp bọn em dọn dẹp.

Nam đáp:

- - Cũng là công việc của tôi mà...Chào mọi người.

Đèn từng khu vực cũng được tắt dần, miệng nói về nhưng ra đến cửa Nam đã bí mật lẩn vào trong bóng tối rồi lợi dụng lúc nhân viên đang chăm chú làm nốt công việc cuối cùng, người thì vào phòng thay đồ thay quần áo, người đi tắt điện. Nam len lỏi rồi đột nhập vào khu vực vệ sinh nam, lúc này cũng chẳng còn ai cả. 1h kém 10, Phương quản lý đi ra hỏi:

- - Xong hết tất cả rồi chứ, mọi người tan ca đi để tôi đóng cửa quán. Thằng Nam đâu rồi..?

Một cô phục vụ trả lời:

- - Anh Nam về được 10 phút rồi quản lý ạ.

Tay Phương cau mày:

- - Làm bảo vệ mà lúc nào cũng về trước, cả ngày ngồi không chẳng giải quyết được việc gì.

Cô phục vụ nói:

- - Em thấy anh ấy cũng chăm chỉ mà, rảnh rỗi anh ấy đều giúp bọn em. Giờ cũng không còn việc gì, mà anh ấy tan làm phải đi bộ nên về sớm 5-10 phút có sao đâu.

Quản lý Phương càng khó chịu:

- - Thôi, đi về đi....Nhớ đi làm đúng giờ đấy, đừng thấy buổi sáng ít việc rồi đến muộn. Có ngày tôi trừ lương cả đám.

Mọi người ra về hết, tay Phương đóng cửa chính rồi bấm khóa hạ cửa xếp xuống. Quán bar lúc này tối om, im lặng không một tiếng động. Trong bar có bố trí một vài chiếc camera ở mấy góc, điều này Nam cũng đã biết, đợi một lúc sau, Nam bắt đầu hành động.

Đầu tiên Nam khéo léo cạy khóa kho, bởi lúc sáng nay khi chuyển hàng vào đây, với sự tinh mắt của mình Nam nhận thấy trong kho, tuy cùng một loại rượu nhưng có đôi chút khác biệt. Cộng với sự mờ ám của tay Phương, Nam đoán hắn đang làm chuyện gì đó khuất tất.

Những thùng rượu nào là Balanntine"s, Royal, Chivas sáng nay Nam mới chuyển vào vẫn còn vài thùng chưa mở. Nhưng điều làm cho Nam thấy nghi ngờ đó chinh là, sáng nay khi những chai rượu được đặt lên kệ thì trong số chúng có lượng rượu trong chai không đều nhau. Chọn lấy một thùng, Nam khéo léo mở ra kiểm tra. Nhìn qua thì tất cả những chai rượu đều còn mới tinh, nguyên tem, nguyên seal, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì những chai rượu trong lô hàng sáng nay viền vỏ chai nào cũng có vết rạn. Để chắc ăn, Nam lấy một chút nước thấm lên 2 đầu tem của chai rượu, tên của chai rượu đó dần dần biến mất, nhưng sau khi khô trở lại thì dòng chữ đó lại không hiện ra, Nam tự nhủ:

- - Đây là rượu giả, thì ra là thế nên hắn mới bí mật như vậy.

Trả lại mọi thứ nguyên trạng ban đầu, Nam đi ra khỏi kho. Tiếp theo Nam tiếp tục đột nhập vào phòng làm việc của Phương. Dưới ánh đèn pin điện thoại, từng sổ sách được Nam mở ra soi xét một cách kỹ lưỡng. Không có gì ngạc nhiên khi thu chi của quán có sự lệch lạc. Nhìn sơ qua thì đúng rất minh bạch khi mà ngày nào Phương cũng quyết toán sổ sách, sau đó có lẽ hắn sẽ gửi cho Huy trâu để báo cáo. Nhưng nếu nhìn tổng thể, dò xét lại kỹ lưỡng thì Phương đã tinh vi lợi dụng kẽ hở trong khâu quản lý dòng tiền để thu lợi riêng. Điều này Huy trâu không biết cũng có thể hiểu, bởi vốn dĩ Huy trâu không phải con người biết tính toán trong chuyện làm ăn. Có lẽ hắn mở quán bar này chỉ như một bước phòng thân sau này. Với những kẻ như Huy trâu, chuyện làm ăn Huy rất dễ bị qua mặt.

Bất ngờ có tiếng chuông điện thoại reo lên, chiếc điện thoại đặt ở góc bàn đang phát sáng sau những tiếng nhạc chuông ồn ào. Là máy của Phương, hắn đã để quên điện thoại. Vừa lúc đó Nam nghe thấy bên ngoài có tiếng xe oto dừng đỗ:

- - Chết tiệt thật, hắn quay lại lấy điện thoại đây mà. Phải ra khỏi chỗ này thôi.

Nhanh chóng để giấy tờ, sổ sách lại chỗ cũ. Cánh cửa xếp đang từ từ được cuộn lên, Nam khẽ khàng đóng cửa phòng làm việc không quên chốt trong rồi di chuyển ẩn mình sang phía quầy bar, vừa phải tránh gây tiếng động, vừa phải lách được đến những điểm mù mà camera không quay được. Quả nhiên là giọng của Phương:

- - Mẹ nó chứ, về gần đến nhà mới nhớ ra quên điện thoại, gọi còn chuông thì chắc không phải rơi rồi.

Phương vội vàng mở khóa rồi bước vào trong, hắn bật đèn lên, nhìn dưới sàn nhà có một tờ giấy bị rơi xuống đất. Như một linh cảm Phương chạy ra bên ngoài bật đèn, quán bar sáng bừng, Phương nhìn xung quanh, bốn bề im lặng, nơi quầy bar khiến cho Phương cảm giác có điều gì bất thường, hắn chậm rãi tiến về phía quầy bar rồi nhảy vào nhìn. Chẳng có ai cả....

" Hiu...hiu..."

Phía cửa xếp mở ½ gió đang lùa vào bên trong tạo nên những âm thanh khác lạ, bên ngoài trời đã về đêm tối như mực. Phương quay lại phòng làm việc nhặt tờ giấy nên rồi suy nghĩ:

- - Chẳng lẽ lúc về mình lại làm rơi mà không biết, mà đến điện thoại còn quên nữa là.....Từ ngày thằng kia nó xuất hiện mình cảm thấy không yên tâm chút nào. Chẳng hiểu ông Huy để nó đến đây làm cái gì nữa. Bực cả mình.....

Về phần Nam, lúc Phương vào phòng làm việc thì Nam đã nhanh chóng lẻn ra bên ngoài. Hòa mình vào trong bóng tối, vừa đi Nam vừa nghĩ:

" Có lẽ đây chính là cơ hội của mình, nhưng tạm thời cứ theo dõi thêm một thời gian nữa đã. "