Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 40



Nam quay lại khu nhà trọ mà Huy Trâu sắp xếp, nhưng ngay sau đó Nam đã đến ngôi nhà bí mật, nơi chứa đựng những thông tin, những kế hoạch của riêng Nam với Thành Hưng.

Mọi thứ vẫn đang đi đúng hướng, chỉ có điều những kẻ sừng sỏ trong Thành Hưng thực sự khó lường. Thành Hưng đang làm rất tốt công việc của mình, đó chính là tụ họp được những kẻ vừa có đầu óc, vừa có máu liều dưới trướng. Bởi vậy hắn không ra mặt, tổ chức tín dụng đen của hắn được nguỵ trang vô cùng tinh vi. Thành Hưng có một bộ óc của một tên doanh nhân kiêm giang hồ thứ thiệt.

Càng không lạ khi Đen nói với Nam hắn chính là trợ thủ đắc lực của Ngoạn khi Ngoạn còn sống. Những ý kiến, những mưu mẹo trong việc làm ăn của Ngoạn đều do một tay Thành Hưng tư vấn. Nhờ vậy mà Ngoạn qua mặt được một con cáo già như lão Phiến. Cái tàn ác, cái độc địa của Ngoạn khiến cho Thành Hưng không dám nổi lên. Bởi ngày ấy Ngoạn khét tiếng khát máu như nào không ai không biết. Ngoạn không chịu dừng lại ở mức độ làm tay phải cho lão Phiến. Cái hắn muốn là trở thành trùm. Kế hoạch của Ngoạn quá tinh vi, tỉ mỉ, quá lọc lõi.....Ngoạn tìm cách cho hai đại ca giang hồ đứng đầu cắn xé lẫn nhau, bất kể con nào bị thương thì Ngoạn vẫn là kẻ hưởng lợi, nhưng rồi chỉ vì Ngoạn tính sai một chút, chỉ một chút thôi đó là Ngoạn không đánh giá được hết sức mạnh của những kẻ theo chân ông Tuấn. Đặc biệt là tên sát thủ ẩn mình, một lá bài úp mang tính bí ẩn của ông Tuấn.

Sai sót duy nhất này đã khiến cho Ngoạn phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Ai nghe qua cũng đều phải khiếp sợ độ nguy hiểm của Ngoạn. Ngoạn quá nguy hiểm, điều này không sai....Nhưng ít ai biết, kế hoạch mà Ngoạn thực hiện lại được một kẻ khác đưa ra.

Càng nghĩ sâu Nam càng căm hận Thành Hưng đến tận xương tuỷ. Mối hận gϊếŧ cha, mối hận khiến cho Nam ám ảnh về cái chết của bố tưởng đã vùi sâu xuống mồ cùng Ngoạn thì nay nó lại bùng lên dồn hết vào Thành Hưng. Một kẻ gϊếŧ người giấu tay, đúng với bản chất của cái công ty mang tên hắn bây giờ.

Nói cách khác, Thành Hưng đang tiếp tục nuôi ý chí của đại ca hắn trước đây. Từng bước, từng bước hắn đang muốn lập lên một đế chế của riêng mình. Hắn đã cất xong cái móng, sắp tới đây hắn sẽ dựng nhà. Liệu rằng Nam có làm được điều mình suy nghĩ..?

*****

Tại một căn phòng tối, Vũ Con được dẫn đường. Cánh cửa mở ra, vừa bước vào Vũ Con đã kính cẩn:

— Em chào sếp....Sếp mới đi nghỉ về ạ...!?

Người đang ngồi trên ghế lớn, đứng hai bên có hai thằng, một thằng cắt xì gà, một thằng châm lửa. Không ai khác, kẻ đó chính là Thành Hưng. Sếp tổng của công ty đầu tư và phát triển Thành Hưng. Thành Hưng ra lệnh cho đàn em:

— Hai đứa ra ngoài để anh nói chuyện.

Hai tên kia vừa bước ra, đóng cửa lại thì Thành Hưng hỏi:

— Cậu đến đây có việc gì..!?

Vũ Con đặt hộp quà được gói cẩn trọng lên bàn rồi khẽ đáp:

— Biết sếp đi lại nhiều nên hôm nay em đến biếu sếp cân cao hổ để sếp dùng. Hàng này là hàng chính tông không một chút tạp sếp ạ.

Thành Hưng phì phèo khói thuốc xì gà rồi cười nói:

— Vào vấn đề chính đi.

Vũ Con ngồi xuống ghế rồi tiếp tục:

— Sếp có thấy gần đây tay Huy có vấn đề không..!? Chuyện làm ăn thì trì trệ, sau cái chết của thằng Vinh sắt dường như hắn không tìm cách khắc phục. Mới đây còn muốn đưa một thằng ất ơ, không rõ lai lịch, tung tích vào công ty để làm việc.

Thành Hưng đáp:

— Huy Trâu là một trong những người có công lớn đối với công ty. Làm người ai cũng có lúc sai sót, vả lại vụ việc thuộc chi nhánh kia là điều không ai lường trước được. Chính tôi cũng đã nói mọi công việc tạm thời trì hoãn cho đến khi vụ kia chìm xuống. Trước nay cần người, Huy Trâu vẫn đứng ra tìm kiếm đó thôi.

Vũ Con lôi điện thoại ra rồi tìm vào phần album ảnh, đưa máy về phía Thành Hưng, Vũ nói:

— Sếp thứ lỗi, đợt gần đây em có cho người theo dõi thì được biết Huy Trâu có qua lại với tay này. Mà gã này em được biết hắn ta là đội trưởng đội hình sự khu vực quận D. Mà ở quận D chúng ta không có cơ sở làm ăn nào cả. Điều này khiến cho em nghĩ....

Thành Hưng gạt đi:

— Đôi khi chúng ta cũng phải qua lại với phía công an đó thôi. Cậu về đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút. Biết cậu có lòng với công ty như vậy tôi rất mừng.

Vũ Con không còn cách nào đành phải cúi đầu lễ phép chào rồi đi ra khỏi phòng. Khi Vũ vừa đi thì Thành Hưng lập tức cho gọi người vào, Thành Hưng ra lệnh:

— Mày bí mật cử người theo dõi Huy Trâu. Đảm bảo mọi động tĩnh của hắn phải báo về cặn kẽ.

Tay đàn em thắc mắc:

— Sao lại thế ạ..!? Chẳng phải Huy Trâu...

Thành Hưng dập điếu xì gà, hắn trừng mắt:

— Không hỏi nhiều, càng những kẻ thân tín nhất thì càng phải cẩn thận nhất. Bởi vì chúng nó có thể tiếp cận và gϊếŧ mày bất cứ khi nào một cách dễ dàng.

*****

Ra đến xe Vũ Con gọi điện cho một ai đó, hắn nói:

— Liệu chỉ như thế có được không đấy..!?

Người trong điện thoại trả lời:

— Làm tốt lắm, những kẻ thông minh luôn đa nghi và tự đại. Vì quá thông minh nên hắn sẽ nhìn một chuyện đơn giản thành phức tạp. Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi....Ha ha ha.

*****

Tiếng nhạc đang đập ầm ỹ hoà cùng những ánh đèn mờ ảo, đủ màu sắc. Bây giờ đã là 11h30 tối, Nam có mặt ở Monaco cách đây 30 phút. Vẫn như thường lệ, khoảng thời gian càng về đêm thì sự hỗn loạn, đông đúc đến nghẹt thở tại nơi đây càng mãnh liệt và cuồng nhiệt. Ban đêm luôn khởi đầu cho những cuộc chơi không điểm dừng. Đây cũng chính là lúc Nam nghĩ những khu vực cảnh giới của Monaco sẽ có phần xao nhãng. Đứng dậy, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, Nam thấy những dân chơi đang đê mê trong chata kíƈɦ ŧɦíƈɦ, những cô gái loã lồ trong bộ quần áo hở hang đang uốn éo cùng ly rượu. Tất cả như đang chìm vào một khoảng không gian khác biệt.

Nam cũng ẩn mình vào trong đám đông đầy rạo rực rồi dần biến mất vào một lối đi không mấy ai chú ý. Lối đi ở cửa thoát hiểm nhưng nó lại dẫn xuống tầng hầm. Lợi dụng tên bảo kê đứng đó đang châm lửa hút thuốc Nam đã lẻn được xuống cầu thang.

Lời Huy Trâu nói không sai, bên dưới tầng hầm là một khu vực hoàn toàn đối lập so với bên trên náo nhiệt. Đứng ở mép tường Nam nhìn vào lối dẫn đến một dãy phòng. Trong ánh đèn phát ra Nam nghe được tiếng nói chuyện, cười đùa của khá nhiều người. Đó chính là đám tay chân bảo kê vũ trường Monaco. Chắc chắn trong cùng của lối đi chính là căn phòng mà Hưng Già đóng đô ở đó.

" Cộp....Cộp...Cộp.."

Có tiếng bước chân từ bên trên đi xuống, phía trước là địch, đằng sau cũng là địch. Nếu giờ hạ gục hắn Nam sẽ thoát được. Nhưng làm như thế kẻ địch hẳn sẽ sinh nghi. Nhanh trí Nam giả bộ say rồi kéo khoá quần đái luôn vào góc tường. Miệng nghêu ngao hát:

" Anh em...mình...hức...hức...là một...gia đình..Ố....ố...yeah....yeah...Bà...già...ớ...bắn máy...bay...không may...đứt chun...quần...lên nào...lên.."

Gã đang đi từ trên xuống nghe tiếng hát vội vàng chạy xuống. Đến nơi thấy một thằng say đang đái vào tường gã quát ầm lên:

— Đm thằng này, mày chán sống rồi à..!?

Gần như ngay lập tức bên trong mấy phòng kia người xồ ra đông như hội. Gã vừa đi xuống túm cổ áo Nam chửi:

— Thằng chó, sao mày lại xuống được đây.

Nam làm mặt hoảng sợ, ngơ ngác nhìn xung quanh Nam nói:

— Ơ...ơ...em đi vệ sinh mà...Uống tiếp đi anh...uống..

Đám đầu trâu mặt ngựa của Hưng Già phản ứng với tình huống khá nhanh, mới có vậy thôi mà tay thằng nào thằng đấy đã cầm đồ nhào ra rồi.

Nhìn Nam bọn chúng nghĩ Nam đã say lắm rồi, tên túm cổ áo Nam nhìn đồng bọn đáp:

— Đm, thằng khách này say quá rồi. Chắc nãy tao hút thuốc nên nó lạc xuống đây mà không biết. Gần 12h rồi, một thằng lên thay tao rồi bốc con lợn này lên kia đi. Con mẹ nó, đái khai vãi chấy.

12h thay ca, Nam đến đây lúc 11h kém, khi đó thằng đứng canh cửa là một thằng khác. Như vậy cứ 1 tiếng chúng sẽ thay ca 1 lần. Cứ như vậy cho đến suốt đêm. Nam bị hai thằng nó lôi xềnh xệch lên bên trên. Đến lối đi chúng quẳng Nam xuống nền nhà rồi chỉ mặt:

— Mời bố về chỗ của bố....Không phải mày say thì hôm nay bọn tao cho nhừ đòn.

Nam cười hềnh hệch, vịn tay vào tường Nam bước đi lảo đảo rồi lẫn vào trong đám đông đang nhảy nhót điên cuồng. Quay trở lại bàn Nam suy nghĩ:

" Đúng là muốn đi được đến căn phòng của Hưng Già thì phải qua được đám đàn em của hắn. Chỉ có một lối vào, đó cũng là lối ra luôn. Chẳng trách người của Thành Hưng không ai dám làm càn. Khó khăn rồi đây, số lượng của chúng không phải ít. Chỉ cần sơ sẩy chúng nó đóng cửa lại mình cũng bị nhốt trong rọ. "

— Phù...

Một làn hơi nhẹ khẽ thổi ngang qua khiến Nam giật mình. Mải mê suy nghĩ Nam không để ý có người vừa tiếp cận mình. Giọng nữ quen thuộc vang lên:

— Bắt được cậu rồi nhé...Hi hi.