Cả ngày hôm đó Nam tắt điện thoại, không liên lạc với bất kỳ một ai cả. Nam làm như vậy là để tập trung toàn bộ tâm trí cho cuộc " hành thích " trong đêm ngày hôm nay. Bởi lẽ thời hạn chỉ có 3 ngày, dù cố suy nghĩ thế nào cũng không kịp. Chẳng trách đám người Vũ Con lại không tin Nam có thể làm được. Ngay đến bản thân mình Nam còn thấy mơ hồ.
Thế nhưng nhìn Nam lúc này chẳng có vẻ gì là lo lắng. Có thêm người bạn mới là Bối Bối càng khiến Nam vui vẻ hơn. Tắm rửa, ăn uống, nghỉ ngơi một cách đầy thoải mái. Nam ở trong nhà đùa nghịch cùng chú chó thông minh. Cuối cùng Nam kết thúc bằng một giấc ngủ sâu từ trưa cho đến đầu giờ tối.
" Reng...Reng....Reng..."
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, bây giờ đã là 7h tối. Tắt chuông cũng là lúc Nam mở mắt, không gian im lặng, không khí như bị nén xuống không còn thoải mái như buổi sáng nữa. Giờ " chơi " đã hết....đây là lúc một sát thủ làm việc.
Có vẻ như Bối Bối cũng cảm nhận được điều này, nó ngồi im chống bốn chân đầu ngẩng về phía trước nhìn Nam không sủa. Gương mặt của Nam trở nên nghiêm túc một cách lạ thường. Thay quần áo, mở hộp đựng vũ khí, lia qua một lượt nhưng Nam không chọn được món nào phù hợp. Đi vào trong phòng, Nam lấy ra một gói gì đó được bọc bằng da động vật. Mở ra thì đó chính là hai con dao mà Ga Rông sư phụ đã tặng cho Nam khi Nam rời khỏi ngôi làng trong rừng. Trong căn phòng tối, ánh thép từ hai con dao loé lên sáng loáng khi Nam rút dao ra khỏi vỏ bọc.
Sát khí từ phía Nam khiến cho Bối Bối phải cúi đầu khẽ lùi lại. Để hai con dao vào trong người, Nam tiến lại gần Bối Bối, đổ thức ăn và nước uống ra bât cho Bối Bối, Nam khẽ xoa đầu chú chó rồi mỉm cười:
— Mày ở nhà trông nhà nhé, khi về tao sẽ có xúc xích thưởng cho mày. Ngoan nào...
Xong xuôi Nam bước ra gần đến cửa thì Bối Bối sủa vang:
" Gâu...Gâu...Gâu.."
Vừa sủa nó vừa cào chân trước xuống nền nhà, cái đầu chúi chúi, đuôi khẽ vung vẩy. Nam nhìn nó một lần nữa rồi mở cửa đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại Nam nói:
— Yên tâm, tao sẽ không sao đâu. Khà khà..
Canh cửa được khoá lại, đã gần 8h tối. Ánh đèn đường sáng trưng trên từng con phố tấp nập. Hôm nay là cuối tuần nên người đi tản bộ lại càng nhiều hơn. Hôm nay cũng là một trong những ngày mà Monaco sôi động nhất. Nam bước ra đường lớn để chuẩn bị gọi taxi, đang đứng chờ thì tự dưng ở đâu có một cậu nhóc chừng 5 tuổi đang cầm quả bóng bay đứng ngay giữa đường. Ngay lúc ấy đèn xanh dành cho phương tiện đi lại bật sáng. Ánh đèn chiếu sáng loà từ những chiếc xe đi ngược chiều nên có lẽ không ai nhận ra đang có một cậu bé ở giữa đường.
Một chiếc xe bán tải lao gần đến nơi mới nhìn thấy điều này, nhưng khoang cách của xe và cậu nhóc đã quá gần. Tiếng còi xe bấm inh ỏi, người đi đường hét lên, họ bàng hoàng bởi chiếc xe oto sắp lao thẳng vào cậu bé dù cho tiếng phanh đang kéo cháy cả mặt đường.
" Rầm "
Một bóng đen lao vụt qua ôm lấy cậu bé, nhưng vẫn không kịp tránh. Nam một tay đỡ lấy đầu, một tay ép người cậu nhóc vào sát thân mình. Toàn bộ lực của cú va chạm vừa rồi Nam gánh hết. Hai anh em lăn ra phía trước mấy vòng. Nam sau tai nạn nằm im mất một khoảng thời gian ngắn.
Khẽ mở vòng tay ra Nam thấy cậu nhóc vẫn bình an vô sự. Cu cậu hoảng quá nên toàn thân run lẩy bẩy, mắt nhoè nước nhưng không dám khóc thành tiếng. Nam cười:
— May nhé, không sao rồi.
Thả cậu bé ra Nam cố gượng dậy, chủ xe oto cùng tất cả những người đi đường vô cùng hoảng hốt. Một người phụ nữ chạy ra ôm con:
— Hu hu, con ơi...Con có sao không..!?
Cùng lúc đó cô ta quay sang nhìn Nam rồi vừa khóc nức nở, vừa cảm ơn:
— Lạy trời lạy phật, cảm ơn cậu nhiều lắm....Cậu đã cứu con tôi một mạng. Cậu bị thương ở đâu, để tôi gọi xe đưa cậu đi bệnh viện.
Chủ xe bán tải cũng nói:
— Va chạm không nhẹ đâu, ai đỡ cậu ấy lên xe đi để tôi đưa vào viện.
Nam đứng dậy phủi phủi quần áo rồi đáp lại:
— Dạ thôi, cảm ơn mọi người. Em không sao...Mà chị để ý cháu một chút. Ban nãy thấy chị mải chụp ảnh cho gia đình mà quên mất cháu. Chị kiểm tra lại bé xem có sao không..!? Em đi đây..
Mọi người càng sững sờ hơn khi mà Nam tỉnh táo cứ như không xảy ra chuyện gì vậy. Nam cố bước nhanh ra khỏi đám đông, ban nãy ngã suýt chút nữa đã để lộ ra hai con dao. May mà Nam nhanh tay che kỹ lại. Thủ dao trong người đi lại thế này muốn người ta tin mình là người tốt cũng không được.
Nhìn lại bộ quần áo đã bị mài bẩn một vài chỗ, nghĩ lại pha vừa rồi đúng thật quá nguy hiểm:
" May mà tay lái xe còn phanh gấp nên lực va chạm giảm đi nhiều. Suýt nữa thì mất mạng. "
— Taxi, taxi...
Nam vẫy tay đón một chiếc taxi vừa trả khách ở phía trước mặt. Lên xe Nam nói:
— Cho tôi đến vũ trường Monaco.
Bây giờ đã là 8h30 phút, vẫn sớm nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu cho một đêm sẽ rất dài. Chiếc taxi dừng lại ở đại sảnh Monaco, mở cửa xuống xe Nam vấp chân nên hơi loạng choạng. Bộ dạng của Nam lập tức khiến cho hai tên bảo kê đứng ở lối ra vào chú ý.
Chỉnh lại quần áo, Nam bước vào trong, một vài chỗ trên bộ quần áo của Nam do vụ va chạm ban nãy nên có chút vấn đề. Bảo kê của Monaco nhận ra điều gì khả nghi. Nam thì nghĩ có lẽ chúng đã nhìn thấy vũ khí của Nam. Một tên đi ra định ngăn lại thì phía sau Nam có giọng nói cất lên:
— Em chào anh ạ...!! Hôm nay anh đến sớm thế.
Nam quay lại nhìn thì nhận ra người vừa chào mình chính là phục vụ trong vũ trường. Người này lớn tuổi hơn Nam, nhưng những lần đến trước đây Nam đều bo cho anh ra hậu hĩnh để hỏi han một số chuyện nên chắc anh ta nhớ. Nam cười trả lời:
— À ừ, hôm nay anh hơi buồn nên muốn đến thư giãn một chút.
Tay bảo kê hỏi người phục vụ:
— Người quen của cậu à.!.?
Phục vụ đưa tay làm dấu suỵt:
— Hầy, khách Vip mình đấy, tiền nhiều mà thoáng lắm....Lần nào đến cũng chi nhiều mà còn bo mạnh nữa.
Tay bảo kê thắc mắc:
— Nhưng nhìn quần áo, bộ dạng cứ sao sao..!?
Nam cười:
— Không giấu gì mấy người, ban nãy tôi gặp chút sự cố. Mà tôi vào được không..!?
Tay phục vụ niềm nở:
— Dạ, tất nhiên là được rồi....Anh chắc đã đặt bàn rồi phải không ạ..!?
Nam gật đầu, hai tên bảo kê nghe thấy khách Vip cũng biết điều né ra. Nam thở phào vì may chưa gặp phải rắc rối gì. Cũng phải cảm ơn tay phục vụ kia, sự cẩn trọng của Monaco được thể hiện ngay ở lối vào. Những tay bảo kê ở đây được huấn luyện và có nghiệp vụ khá tốt. Nam được dẫn lên tầng 2 nơi đã đặt bàn. Ngày cuối tuần nên chưa muộn nhưng số lượng người đến đây đã khá là đông.
Rượu được đưa ra, ngồi bên trên Nam đưa mắt quan sát những điểm nóng có bảo kê đứng chốt. Mọi thứ đều rất quy củ, 10h, khi chai rượu đầu tiên đã vơi đi một nửa, bên dưới sân khấu một nam ca sĩ nổi tiếng cũng đang cháy hết mình vào không khí sôi động của vũ trường. Tất cả đang rất sung và cuồng nhiệt. Chỉ có Nam vẫn ngồi đó uống rượu một mình.
Đa gần 12h đêm, trên bàn đã là chai rượu thứ 2. Người đến càng lúc càng đông, nhạc càng lúc càng mạnh. Ma tuý bắt đầu được phân phối đến tận bàn mà khách đang ngồi. Những dân chơi bắt đầu cuộc hành trình xuyên đêm, khi tất cả bắt đầu chìm vào ảo giác, hoà tan bản thân vào tiếng nhạc cũng là lúc trên tầng 2 có một chiếc bàn trống không ai ngồi, chỉ còn duy nhất 2 chai rượu bơ vơ.