Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 50



Tại công ty Thành Hưng lúc này, trong phòng họp mọi người đã có mặt đông đủ. Huy Trâu mở cửa bước vào, trên mặt bàn những tờ báo mới xuất bản buổi sáng ngày hôm nay đã được đặt trên bàn với hình ảnh trang bìa kèm dòng tits:

" Sau Một Đêm, Monaco Sụp Đổ."

Nhìn thấy Huy Trâu, Thành Hưng cười lớn:

- - Cậu đọc báo buổi sáng chưa..? Hưng Già có lẽ đã đứt bóng rồi.

Huy Trâu cầm tờ báo lên xem qua rồi hạ xuống, Huy Trâu đáp:

- - Thưa sếp, tôi có nghe tin rồi.

Vũ Con nhếch mép cười:

- - Đừng nói với tôi vụ này là do người của ông gây ra đấy nhé....Khà Khà. Mà hôm nay hình như là đến hẹn yêu cầu rồi nhỉ..? Tôi sợ nhất lát nữa nó sẽ đến đây rồi nói: " Em đã xóa xổ toàn bộ Monaco, nhưng không lấy được thứ các anh yêu cầu " ha ha ha.

Huy Trâu bỏ ngoài tai những lời khiêu khích, Huy đáp:

- - Chuyện này tôi không biết gì cả, đến giờ tôi vẫn không liên lạc được với cậu ta.

Nam Trắng mỉm cười:

- - Vụ việc xảy ra quá lớn, không thể nào là một người có thể làm được. Có thông tin báo về, khi xảy ra vụ nổ, tất cả những người bên dưới tầng hầm đều không ai thoát được. Hiện nay đã có hơn 10 thi thể được đưa lên từ đống gạch vụn. Nhiều khả năng Hưng Già cũng đã chết, chúng ta ở đây đều biết Hưng Già luôn án ngữ ở tầng hầm. Chưa biết kẻ nào dám làm chuyện tày đình này nhưng dẫu sao đối với chúng ta mà nói đây cũng là một tin vui. Thứ nhất nếu Hưng Già mà chết, thì đó chính là cái giá mà hắn phải trả cho việc vay nợ rồi bùng. Thứ 2, Monaco hiện nay vô chủ, ít nhất thì chúng ta cũng bớt đi 1 đối thủ cạnh tranh trên con đường mở rộng làm ăn.

Thành Hưng phân tích thêm:

- - Nhưng khu đó chắc chắn giờ cũng không thể tiếp tục hoạt động được nữa, bên công an sẽ phải dè chừng, nhất là những tay hậu thuẫn cho Hưng Già. Giờ này bọn chúng như đang ngồi trên đống lửa, của cải tiền bạc đổ vào Monaco, nếu như Hưng Già chết bọn chúng sẽ mất trắng. Mà mở rộng điều tra khác gì tự cắn vào đuôi mình, trước nay Hưng Già vẫn nghĩ sẽ không có ai dám động đến hắn, mà thực tế đúng là như vậy, sau khi được phía công an bảo kê việc làm ăn của hắn ngày một phát triển. Kẻ nào gây ra chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Tuy nhiên giờ ai làm tạm gác sang một bên, đây là thời cơ hiếm có, mọi người có biết đó là gì không..?

Ngay cả Nam Trắng cũng lắc đầu, Thành Hưng khẽ cười rồi tiếp tục:

- - Từ trước tới nay ai cũng chỉ nhắm vào Monaco, điều đó đúng vì đó là mỏ vàng lộ thiên, kẻ nào cũng thèm thuồng. Nhưng những địa bàn của Hưng Già mới chính là mỏ vàng nằm dưới lòng đất mà không phải ai cũng nhìn thấy. Những kẻ mới nổi chỉ biết Hưng Già là trùm sở hữu Monaco, nhưng trước khi hắn thâu tóm và gây dựng lên Monaco thì hắn là trùm những bến bãi, cảng hàng ra vào, các chợ đầu mối, chưa kể trong tay đàn em hắn là Tám Ngựa còn có một chuỗi những tụ điểm cờ bạc. Nhưng Monaco không chỉ là nơi kiếm tiền mà còn là chỗ để nuôi các " ngài " nên Hưng Già đặc biệt chú tâm. Thẳng thắn mà so ra, nguồn lợi từ mảng đen xã hội mới chính là cái gốc của Hưng Già.

Vũ Con ngơ ngác thắc mắc:

- - Vậy....ý của sếp là...?

Thành Hưng ra ra hiệu cho đàn em đứng cạnh châm xì gà, phì phèo nhả ra một làn khói dày đặc, Thành Hưng nói:

- - Nếu Hưng Già và Tám Ngựa chết, những khu đó theo các cậu sẽ thuộc về ai..?

Nam Trắng hiểu ngay vấn đề:

- - Sếp muốn nhân cơ hội này chiếm lấy địa bàn, mở rộng chuyện làm ăn trên nền tảng có sẵn mà Hưng Già để lại.

Thành Hưng cười lớn:

- - Vẫn là cậu hiểu được ý của tôi....Tại sao tôi lại nói đây là cơ hội, bởi vì phía công an sẽ tập trung vào Monaco, khi ấy chẳng phải chúng ta sẽ rảnh tay hơn hay sao..? Chỉ có điều, những thế lực khác nếu cũng nghĩ ra được điều này thì chúng ta cần phải hành động sớm. Thiên Nam ắt hẳn cũng không chịu ngồi yên đâu, mảng của chúng cũng liên quan đến bar, sàn, các tụ điểm ăn chơi.....Chúng sẽ nhân cơ hội này để mà tiến tới. Vậy nên chúng ta cần phải nhanh chân hơn một bước. Bây giờ mọi người ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu Huy một lát.

Vũ Con, Nam Trắng, Đình Sáu cùng hai tên đàn em của Thành Hưng nghe lệnh bước ra ngoài. Cửa phòng được đóng lại, Thành Hưng lấy rượu rót cho Huy Trâu rồi mỉm cười:

- - Lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện riêng thế này. Cậu uống đi.

Huy Trâu cầm ly rượu nên chưa uống vội, Huy nói:

- - Có phải sếp định trách tôi chuyện đàn em...

Thành Hưng cười lớn:

- - Ha ha ha, cậu nghĩ sao mà tôi lại đi trách cậu chuyện đó. Ai trong chúng ta cũng đều nghĩ việc một mình đi cắt ngón tay của Hưng Già là điều không thể. Nhưng thực ra thì tôi cũng có chút nghi ngờ, bởi sự việc diễn ra trùng khớp với giao kèo giữa người của cậu và Nam Trắng cũng như Vũ Con. Tôi cũng hi vọng người mà cậu tin tưởng sẽ làm được việc, bởi đó cũng là chuyện tốt đối với Thành Hưng. Nhưng cậu nói đã mất liên lạc nên tôi hơi thất vọng một chút. Nhưng đó cũng là điều dễ hiểu, làm sao tôi có thể trách cậu được. Hơn nữa Monaco bị xóa sổ bất kể ai làm thì đó cũng đem lại lợi ích cho Thành Hưng. Tôi muốn nói với cậu điều này, Huy này, cậu theo tôi cũng phải đến 5 năm rồi đấy nhỉ..?

Huy Trâu hạ ly rượu xuống rồi trả lời:

- - Dạ đúng vậy.

Thành Hưng tiếp:

- - Tôi nhớ những ngày đầu tiên khi chúng ta bắt đầu bằng một tiệm cầm đồ nhỏ, vì ít người nên có những kẻ coi thường, chậm trễ kỳ hạn thanh toán. Thậm chí chúng còn tuyên bố không trả một xu. Và rồi, cậu đã khiến cho bọn nó phải quỳ xuống chân dùng máu của mình điểm chỉ lên tờ giấy vay nợ. Mỗi ngày trôi qua nhờ có cậu mà Thành Hưng nhỏ bé ấy bây giờ đã trở thành một thế lực tại mảnh đất này. Con nợ nghe đến tên Huy Trâu không ai là không sợ xanh mặt. Nói cách khác cậu chính là uy danh của Thành Hưng.

Huy Trâu khẽ cười:

- - Sếp nói quá lời rồi, tôi thì chỉ nhớ hôm sếp cứu tôi từ một sòng bạc ở Thủy Nguyên. Hôm đó thua nhiều nên túng quá làm liều, tôi đã cướp ngay trong sới. Tất nhiên tôi chạy không thoát và bị bọn bảo kê đánh cho gần chết. Sếp không những cứu tôi mà còn nhận tôi đi theo nữa. Khi ấy sếp cũng chỉ là một người cho vay tín dụng...

Thành Hưng gật gù:

- - Bởi vì trong sới bạc ở Thủy Nguyên chưa từng có ai dám cả gan cướp cả. Cậu thừa biết để vào được sới phải qua nhiều lớp bảo vệ. Vậy mà chỉ một mình cậu lại cả gan...Ha ha, khi ấy tôi lại thấy chất điên rồ trong người cậu. Và đến bây giờ tôi tin là mình đã nhìn đúng.

Huy Trâu hỏi:

- - Hôm nay sếp lạ thế, không phải sếp gọi tôi ở lại chỉ để bàn chuyện ngày xưa chứ..?

Thành Hưng cạn ly rượu rồi nhìn Huy Trâu, hắn nói:

- - Cậu sẽ giúp tôi chứ..?

Huy Trâu ngạc nhiên:

- - Sao sếp lại hỏi thế..? Chỉ cần sếp muốn tôi làm việc gì, tôi chắc chắn không từ chối.

Thành Hưng khẽ thở dài:

- - Tôi sợ việc này sẽ rất nguy hiểm.

Huy Trâu nói luôn:

- - Có phải sếp muốn tôi dẫn người đi chiếm địa bàn của Hưng Già phải không..?

Thành Hưng giả bộ khựng lại mấy giây, nhưng ánh mắt hắn sáng lên thấy rõ, hắn vỗ vai Huy Trâu với gương mặt lo lắng:

- - Đúng vậy, lẽ ra chuyện này tôi phải sai bọn đàn em đi làm. Nhưng lại không thể tin tưởng được chúng, bởi ngoài cậu ra không có ai đủ bản lĩnh để đối phương nghe danh phải khiếp sợ cả. Nhưng hiện nay cậu cũng là một người có địa vị trong công ty, sợ rằng cậu đi sẽ không hay lắm. Chậc....

Huy Trâu bây giờ mới uống cạn ly rượu, đặt mạnh cái ly xuống mặt bàn, Huy Trâu gằn giọng:

- - Có phải sếp đã quá coi thường tôi rồi không..? Tôi được sếp cứu, mạng sống của tôi cũng là của sếp, có thể sếp lo lắng mấy năm qua không đụng chạm dao kiếm nên tôi không còn như trước, nhưng việc này ngoài tôi ra, không ai có thể đảm nhiệm được. Chỉ cần sếp ra lệnh mà thôi.

Thành Hưng khẽ nhắm mắt hít một hơi dài, Thành Hưng cầm cả chai rượu tu một hơi, hắn nói:

- - Tốt lắm, đúng là người mà tôi tin cậy....Đây là cơ hội lớn nhất từ trước tới nay, không chỉ chúng ta mà bọn chó săn khác cũng sẽ ngửi thấy mùi. Tôi không muốn bỏ lỡ dịp này để thâu tóm tất cả. Tin mới nhất vừa báo về, Hưng Già và cả Tám Ngựa đều đã được tìm thấy xác. Hãy đi và giành lấy những gì mà con cáo già đó để lại.

Huy Trâu nhận lấy chai rượu từ tay Thành Hưng, uống gần hết một nửa, Huy Trâu dùng cánh tay lau miệng rồi cúi đầu đáp:

- - Sếp cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.

Nói xong Huy Trâu mở cửa phòng bước ra ngoài, còn lại một mình trong phòng, Thành Hưng tiếp tục rót rượu ra ly rồi nhâm nhi bên cửa kính. Hắn khẽ cười một mình, nụ cười của hắn chứa đựng đầy ẩn ý, khó có thể dò đoán được. Hướng tầm mắt ra xa, Thành Hưng khẽ nói:

- - Rồi đây ta sẽ đứng ở một vị trí cao hơn để nhìn ngắm tất cả...Ha ha ha....Ha ha ha..