Sông Ngầm

Chương 5: Tạm biệt nhé, cảnh sát



Vụ án kết thúc thắng lợi, Phương Mộc đề nghị được về lại sở. Tiêu Vọng và lãnh đạo công an thành phố S năm lần bảy lượt giữ không cho, nói dù thế nào cậu cũng phải lưu lại chơi mấy hôm. Cuối cùng, Tiêu Vọng không để ý tới việc Phương Mộc năm lần bảy lượt từ chối nữa, nhất quyết đẩy cậu lên xe.

"Ngoại ô thành phố có một khu sinh thái, có sông có núi, còn có động đá vôi lớn, rất nổi tiếng, bất kỳ ai đã từng đến chỗ chúng tôi, nhất định đều muốn tham quan cái động đá vôi kia".

Động Long Vĩ là một điểm danh lam thắng cảnh thiên nhiên lâu đời của thành phố S, là động đá vôi lớn có sông chảy qua, đã được hình thành từ 4-5 triệu năm trước, một dòng sông ngầm dài 6 km uốn lượng chạy xuyên qua toàn động. Trong đó khoảng 3 ngàn 500 mét sông ngầm đã được mở cho du khách tham quan, phần còn lại đang chờ được đầu tư khai phá tiếp. Trong động không khí thông thoáng, quanh năm vẫn giữ được nhiệt độ ổn định khoảng 10 độ, nước sâu trung bình khoảng 1,5 mét, chỗ sâu nhất khoảng 8 mét.

Tuy rằng hiện tại không phải là mùa du lịch, nhưng du khách trong động vẫn rất đông. Phương Mộc cùng Tiêu Vọng ngồi ở trên thuyền, men theo sông ngầm ngược dòng mà tiến. Trong động, nhũ đá cùng măng đá san sát nhau như tranh vẽ, cảnh đẹp hiếm thấy khiến du khách chung quanh không ngừng tấm tắc khen ngợi, thỉnh thoảng giơ máy chụp hình lên chụp ảnh lưu niệm. Phương Mộc lại không chú tâm thưởng thức những cảnh đẹp trước mắt, chỉ mong mau chóng kết thúc mọi việc ở thành phố S, để có thể nhanh chóng ra đi.

Sở dĩ cậu nôn nóng như vậy, chủ yếu là vì Mễ Nam.

Mễ Nam sau khi từ bệnh viện trở về, cứ tưởng rằng cần phải nghỉ ngơi một tháng, thế nhưng cô bé này lại có một sức sống tuyệt vời khiến người ta kinh ngạc, giống như cây cỏ dại mọc trên tường, ngoan cường tự mình hồi phục. Lúc Phương Mộc hỏi cô tính khi nào trở về Cáp Nhĩ Tân thì cô không cần suy nghĩ trả lời ngay: "Ngay lập tức".

Mặc dù trong lòng Phương Mộc rất muốn về sớm một chút, thế nhưng lúc chiếc thuyền từ giữa sông quay đầu vào bến, cậu vẫn cảm giác chuyến hành trình trong động quá ngắn ngủi.

"Sông ngầm chiều dài không phải chừng hơn 6000 mét sao?" Phương Mộc lật lật cuốn giới thiệu vắn tắt ở trong tay "Sao lại kết thúc nhanh vậy?".

"Thằng quỷ cậu vừa rồi không nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu à? Đúng là tư tưởng không tập trung chút nào" Tiêu Vọng cười nói, "Con sông ngầm này chỉ mới khai thác phục vụ du lịch được khoảng hơn 3000 mét thôi".

Phương Mộc "Ồ" lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía thượng du sông ngầm. Nơi đó là khúc sông chưa được khai phá, một vùng tối đen u tĩnh, thạch nhũ và măng đá ẩn trong tối tăm, cảnh tượng không mỹ lệ, lại giống như hiểm cảnh. Trái ngược với hạ du chói lọi và phồn hoa, thượng du sông ngầm này giống như một thế giới khác.

Ra khỏi động Long Vĩ, Tiêu Vọng lại hào hứng đề nghị đưa Phương Mộc đi xem lá phong, chuyện này Phương Mộc nhất định từ chối.

" Cũng được" Tiêu Vọng nghĩ nghĩ, vung tay lên, "Chuẩn bị một bữa tiệc tạm biệt cậu".

Cảnh sát tụ họp cùng một chỗ ăn cơm, tất nhiên uống rượu là việc không thể thiếu. Phương Mộc tửu lượng rất kém, nhưng nhìn khuôn mặt mọi người ai nấy đều hết sức chân thành, dường như không uống hết ly rượu này, lập tức sẽ cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Trong buổi tiệc rất nhiều lời tán tụng khoa trương quá đáng, càng khiến cậu thấy khó chịu trong người. Phương Mộc nhanh chóng cảm giác choáng váng, mắc tiểu , liền chạy vào nhà vệ sinh, giải quyết một chút. Lúc cậu táp nước lạnh lên mặt, nhìn trong gương đã thấy xuất hiện khuôn mặt của Tiêu Vọng.

"Không sao chứ?".

"Tửu lượng của các anh cao quá nha". Phương Mộc miễn cưỡng cười trừ, "Tôi không trụ nổi".

"Khà khà" Tiêu Vọng cũng chen tới rửa tay "Mọi người đều căng thẳng mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể xả hơi".

Sau khi rửa xong, anh ta lau tay qua loa vào quần vài cái, lấy từ trong túi áo ra một cái phong bì, đưa cho Phương Mộc.

"Cái gì vậy?" Phương Mộc hơi nghi hoặc.

"Khổ cực phí" Tiêu Vọng cười cười nói, " coi như bù đắp mấy ngày qua cậu vất vả"

"Này!" Phương Mộc giơ tay ngăn lại, "Chúng tôi đã có quy định, tiền này tôi không thể nhận, cậu chuyển trực tiếp tới sở công an đi".

"Cũng được" Tiêu Vọng đem phong thư cất vào túi áo, trong nháy mắt, lại đưa ra một cái dày hơn, "cái này thì cậu có thể nhận đó".

"Lại cái gì nữa vậy?"

"Đây là một chút ý tứ của Lương Trạch Hạo" Tiêu Vọng hạ giọng, "xem như cảm tạ thôi."

"Không cần!" Phương Mộc nhíu mày, "anh trả lại cho hắn đi".

"Khà khà, đừng có ngốc thế chứ" Tiêu Vọng cười đem phong bì cố nhét vào trong tay Phương Mộc, "Tên Vương Bản Đản này có rất nhiều tiền, không phải là kẻ nghèo khó đâu".

"Tôi không cần!" Phương Mộc hơi đẩy tay Tiêu Vọng ra "Anh chuyển lời lại với Lương Trạch Hạo, tôi đi làm có tiền lương, tôi cứu Bùi Lam không phải vì tiền".

Tiêu Vọng cười khan vài tiếng, sắc mặt hết sức khó xử, Phương Mộc cũng cảm thấy hơi áy náy.

"Việc kia...Tôi nhờ anh làm giúp việc kia thế nào rồi?"

"Hả? việc gì?"

"Là việc cô bé kia, thân thích với gia đình tôi...."

"À" Tiêu Vọng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, "Chưa có tin tức gì, cậu đừng vội, có tin gì tôi lập tức báo cho cậu".

"Ừ" Phương Mộc gật gật đầu, cảm thấy hơi thất vọng. Kỳ thật trong lòng cậu cũng hiểu rõ, biển người mênh mông, việc tìm Liêu Á Phàm sao nói dễ thế được?

Mỗi khi nghĩ đến điều này, cậu đều cảm thấy hổ thẹn, vì mình có cơm ăn no, có giường để ngủ.

Tới gần khuya, Phương Mộc mới loạng choạng trở lại khách sạn. Vào phòng, cậu liền lao vào nhà vệ sinh nôn mửa một trận. Cho đến khi dạ dày không còn thứ gì để nôn, cậu mới miễn cưỡng đứng lên, đi đến bồn rửa tay bên cạnh, tháo đầy một bồn nước lạnh, nhúng đầu vào.

Cảm giác lạnh buốt rất nhanh khiến cậu tỉnh táo một chút, đầu đau như bị kim châm. Một lúc lâu sau, cậu ngóc đầu lên, nước lạnh theo gò má chảy xuôi xuống dưới, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước kia chui vào cổ áo, thấm đẫm trước ngực cùng phía sau lưng...

"Anh sao vậy?" Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói kinh ngạc đầy quan tâm hỏi.

Phương Mộc mở to mắt, cảm thấy hình ảnh trước mắt rất mơ hồ. Trong tấm gương, một cô bé như ẩn như hiện.

"Tôi thấy cửa mở..." Cô gái sợ hãi nói, "...Anh không sao chứ?"

Phương Mộc không trả lời, cũng không quay đầu, mà là nhìn chăm chăm vào cô gái trong gương. Mãi lâu sau, cậu đột nhiên mở miệng: "Vì sao lại muốn bỏ đi chứ?"

"Ồ?"

"Cuối cùng là em đến nơi nào?" Giọng Phương Mộc khàn và nhỏ, "Nếu cả đại gia đình đều ở đây, Thiên Sứ Đường sẽ không hoang tàn..."

Cô gái trong gương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Mộc.

"Hãy trở về đi, chị cả Triệu rất nhớ em, nhị Bảo rất nhớ em..." Phương Mộc chậm rãi xoay người lại, "Anh cũng rất nhớ em..."

Nhưng chưa hết câu, đã im lìm đổ ụp xuống sàn nhà vệ sinh.

Ngày hôm sau lúc Tiêu Vọng tới đón hai người, Phương Mộc vẫn mơ mơ màng màng. Tiêu Vọng không hỏi Mễ Nam lý do, chỉ giúp cô xách hành lý, có điều lúc lên xe, dặn dò Mễ Nam chăm sóc Phương mộc một chút.

Sau khi tìm được giường nằm, Phương Mộc lăn xuống giường ngủ say, lúc tỉnh lại, thì trời đã chạng vạng. Cậu cố sức đứng lên, nhất thời lại không biết được mình đang ở chỗ nào.

"Nước..." cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, phủi phủi bụi ở trên người. Một người ngồi bên cửa sổ lập tức đứng dậy, đưa cho cậu một chai nước khoáng đã mở sẵn.

Phương Mộc uống một hơi hết già nửa chai, rồi ngồi ở trên giường nấc cục. Sau khi ra sức lắc lắc đầu vài cái, cậu cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút.

Đang ngồi bên cửa sổ là Mễ Nam, mái tóc dài của cô đã được buộc lên gọn ghẽ, cô mặc áo thể thao và quần Jean, dáng vẻ rất trẻ trung.

"Có đói không?" Mễ Nam nhẹ giọng hỏi, "Tôi đi tìm chút đồ ăn?"

"Không" Phương mộc lẩm bẩm, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đoàn tàu đang đi qua một cánh đồng lúa mạch. Đầu thu cánh đồng nhuộm một màu vàng nhạt, trong ánh hoàng hôn, càng thêm rực rỡ, mê hồn. Phương Mộc nghiêng người dựa vào cửa kính tàu, vừa hút thuốc vừa nhìn những người phụ nữ đang trở về nhà sau một ngày thu hoạch trên cánh đồng lúa mạch, trong lòng nghĩ thầm mỗi ngày qua đi như vậy cũng tốt, không cần mong đợi, cũng không cần phải trốn tránh. Tương lai phía trước thế nào còn chưa biết, mà quá khứ thì thật không dám hồi tưởng. Ga cuối cùng của đoàn tàu là Cáp Nhĩ Tân, nhưng có một số việc lại không thể ngừng tại ga cuối.

Ví như, tìm kiếm.

Trở lại chỗ, Mễ Nam đã nấu một bát mì ăn liền, bên cạnh là một túi cải bẹ đã xé cùng hai quả trứng muối. Phương Mộc tới giờ vẫn chưa đói bụng, nhưng thấy những thứ này bất giác nuốt nước miếng, thấp giọng nói câu cảm ơn, liền ngồi xuống vùi đầu ăn. Sau khi ăn xong, ngồi một bên im lặng đọc sách. Mễ Nam liền đứng dậy dọn dẹp sạch sẽ, Phương Mộc giơ chiếc nĩa nhựa lúng túng, đến khi Mễ Nam đem một chai nước khoáng đưa tới, cậu mới quệt quệt miệng, trong lòng thầm nói ta làm sao lại giống như một ông chủ vậy.

Bên ngoài cửa tiếng tàu chạy trước sau đều đều vang lên không dứt, trong phòng lại là một khoảng yên tĩnh. Đôi nam nữ này dường như không có ý định trò chuyện với nhau, một người đọc sách, một người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm dần dần buông xuống, cảnh vật ngoài cửa sổ từ thấp thoáng mơ hồ đã biến thành một màu tối đen. Phương Mộc nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa lúc gặp được ánh mắt Mễ Nam từ dưới cuốn sách ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, lại vội vã né tránh. Rất lâu sau, Mễ Nam duỗi thẳng lưng: "Còn khoảng 10 tiếng nữa".

"Ừ" Phương Mộc nói thêm," Đúng là có hơi chậm thật, thành phố S không có sân bay, nếu không tôi sẽ đưa cô về bằng máy bay".

"Như thế này đã rất tốt rồi" Mễ Nam có chút ngại ngùng cười cười, "Đây là lần đầu tiên tôi đi toa giường mềm".

"Trước kia cô rất ít ra khỏi nhà sao?"

"Vâng, cho dù có đi, cũng là ngồi ghế cứng" Mễ Nam dời ánh mắt, "Mẹ tôi cho tôi tiền, khéo lắm thì cũng đủ sinh hoạt”

"Lần trước nói chuyện với cô…” Phương Mộc cân nhắc lời nói, "...Dường như quan hệ giữa cô và mẹ rất căng thẳng?"

Mễ Nam hơi cười nhẹ, nghịch bao thuốc trên bàn, "Đúng vậy".

Lông mày cô nhíu lại, thanh âm trầm thấp, giống như là nói mê lẩm bẩm: "Gia đình tôi rất kỳ quái, theo tôi, cha mẹ tôi kết hôn với nhau là sai lầm. Cha của tôi là một giáo viên, còn mẹ tôi lại là nhân viên bán hàng của một cửa hàng. Hồi tôi còn rất nhỏ, tôi đã biết mẹ qua lại với một người đàn ông khác. Trong lòng cha tôi biết rất rõ, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhịn. Đối với một người đàn ông, việc này có thể nói là vô cùng nhục nhã". Bàn tay Mễ Nam dần dần nắm chặt lại, "Sau đó ông uất hận mà chết, trong nhà chỉ còn lại tôi và mẹ. Mẹ càng ngang nhiên hơn. Có nhiều lúc, sau khi tôi tan học về không thể vào nhà được, bởi vì bà cùng với một người đàn ông nào đó đã khoá trái cửa phòng. Tôi đành ngồi ở ngưỡng cửa, chán nản nhìn đôi giày của người đàn ông kia, đoán xem hắn là người như thế nào".

Mễ Nam bỗng nhiên cười to "Vào lúc đó, tôi có một khả năng đặc biệt: tôi phát hiện những người đàn ông đi ra đó, đều trùng khớp với phán đoán của tôi, ha ha."

Phương Mộc cũng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất cay đắng, "Sau khi cô tốt nghiệp, có thể tính chuyện xin vào ngành cảnh sát, bên bộ phận giám định dấu chân".

Đây dường như là một câu nói rất hoang đường và buồn cười, Mễ Nam cười lên ha hả, cơ hồ cười ra nước mắt.

"Nói về anh đi" Cô không thể ngưng cười, "Tôi dường như còn chưa hiểu rõ về anh nha".

"Có gì cần hiểu rõ đâu" Phương Mộc thờ ơ nói, "Tôi tên là Phương Mộc, là một cảnh sát, cô biết thế là đủ rồi."

"À, tôi có thể hỏi anh một việc được không?"

"Cô hỏi đi".

"Liêu Á Phàm là ai vậy?"

"Hả?" Phương Mộc mở to hai mắt, "Sao cô lại hỏi điều này?"

"Tối hôm qua, anh uống say, vẫn luôn kêu tên người này" Mễ Nam ra sức nhìn chăm chăm vào mắt Phương Mộc "Cô ấy là người rất quan trọng với anh sao?”

Phương Mộc trong thoáng chốc quay đầu đi, khó khăn nói: "Đúng vậy".

"Cô ấy bị mất tích?" Mễ Nam ngẫm nghĩ, "Ở một nơi gọi là....Thiên Sứ Đường mà ra đi?"

"Đúng."

"Cô ấy...là bạn gái của anh sao?"

Chưa dứt lời, trong phòng đột nhiên tối đen, đèn tắt.

Hai người đối diện nhau, có lẽ mừng vì bóng đêm đã giúp họ che dấu đi biểu cảm trên khuôn mặt của mình. Sau một thời gian dài im lặng, Phương Mộc thấp giọng nói: "Cô ngủ một chút đi". Nói xong, cậu liền nằm xuống, lặng im.

5 giờ rưỡi sáng, Phương Mộc cùng Mễ Nam đi ra khỏi nhà ga thành phố Cáp Nhĩ Tân, quyết định đầu tiên tìm một quán gần đó ăn sáng.

Cả thời gian hai người ăn sáng đều trôi qua trong im lặng, Mễ Nam thật sự không chú tâm ăn, cứ cầm thìa ngẩn ngơ. Phương Mộc ngẩng đầu lên nhìn cô, phát hiện trong ánh mắt của cô có một tia lo âu cùng sợ hãi.

"Sao vậy?"

"À, không có gì ". Mễ Nam khôi phục lại tin thần, hoang mang múc cháo đưa vào miệng. Nhưng chỉ mấy phút đồng hồ sau, biểu cảm phức tạp kia đã trở lại trên nét mặt.

"Rốt cục cô sao vậy?" Phương Mộc nhíu mày, "Nói tôi nghe chút coi".

"Tôi đang nghĩ..." Mễ Nam cúi đầu, "...Tôi có nên về hay không."

"Sao vậy?"

"Chuyện đứa bé...Tuy rằng đã giải quyết, nhưng mà " Mễ Nam lo lắng khoấy khoấy cà phê trong ly, "Tôi bỏ học quá lâu, tôi sợ trường sẽ kỷ luật tôi rất nặng."

"Khà Khà" Phương Mộc cười lớn, "Hóa ra cô lo lắng chuyện này à". Cậu lục lọi trong cặp một hồi, lấy ra một tờ giấy đưa cho Mễ Nam.

Mễ Nam hơi mơ hồ, thò tay nhận lấy, đó là tờ giấy nhận xét thực tập có đóng dấu của cục công an thành phố S".

"Cô vào kỳ nghĩ hè đi thực tập tại cục công an thành phố S, trước khi kết thúc đợt thực tập liền tham gia vào công việc điều tra phá một vụ trọng án. Bởi vì tính chất quan trọng của vụ án, cho nên phải tuyệt đối giữ bí mật. Nói cách khác, bất kỳ người nào hỏi cô về chương trình thực tập, cô đều có thể không cần trả lời. Phía dưới là số điện thoại của cục công an thành phố S, nếu như nhà trường không tin, có thể đề nghị bọn họ gọi điện thoại xác minh, cô yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn sẽ không sao đâu, còn có..." Phương Mộc lấy từ trong túi áo ra một phong bì, "Đây là 8 ngàn tệ, tiết kiệm một chút, có thể đủ cho cô sinh hoạt trong vòng nửa năm”.

Mễ Nam nhận phong bì, làn môi run rẩy, nhất thời lại nói không ra lời.

"Anh..."

Phương Mộc mỉm cười xòe bàn tay ra vẫy vẫy, ra hiệu cho cô không cần nói nữa.

"Cứ như vậy đi, bây giờ tạm biệt". Phương Mộc đứng dậy cầm lấy ba lô, vừa mới bước được một bước, liền bị Mễ Nam giữ chặt cổ tay.

"Tôi..." Mễ Nam mặt đã đầy lệ, "Tôi đến bao giờ có thể gặp lại anh?"

"Ha ha, cô sợ rằng sẽ không còn được gặp lại tôi sao". Phương Mộc nhẹ nhàng kéo tay cô ra "Nhìn thấy tôi, có lẽ sẽ khiến cô lập tức nhớ đến chuyện không vui xảy ra vào mùa hè này, cho nên, quên tôi đi, kể cả cái mùa hè này cũng quên nốt đi, sống cho thật tốt. Chúc cô may mắn".

Sau đó, cậu cũng không quay đầu lại bước đi.

Phương Mộc bước vội qua sân ga, sau khi đi qua hai đường nhánh nhỏ bước chân mới chậm lại. Mọi việc điều đã được giải quyết, cậu như trút được một gánh nặng, một loại cảm giác mơ hồ như trống rỗng dần dần bao bọc lấy cậu. Cậu đứng ở ven đường, lơ đãng nhìn người đi đường và những kiến trúc bên cạnh, suy nghĩ xem nên kiếm một chỗ ở tạm một ngày hay là lập tức lên đường trở về thành phố C.

Lúc này, điện thoại di động trong túi áo reo vang, Phương Mộc lấy ra xem, là Biên Bình.

Phương Mộc há miệng, thầm kêu không ổn, làm thế nào giải thích với anh về việc mình trở về muộn đây? Ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nhấn nút nghe.

"Cậu đang ở chỗ nào vậy?" Giọng nói của Biên Bình rất gấp, "sao còn chưa về đơn vị?"

"À...tôi bận chút việc..."

"Trở về nhanh một chút! Lão Hình xảy ra chuyện rồi!"

"Hả!" Phương Mộc mở to hai mắt "Xảy ra chuyện gì?"

"Vài ba câu cũng không thể nói rõ, cậu mau trở về đi" Biên Bình ngừng một chút, "Hơn nữa, lão Hình chỉ đích danh muốn gặp cậu!"