Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 16



Cuối cùng cũng tới trước cửa phủ, Nhiếp Hàn Sơn thuận thế ôm ta xuống ngựa.

Ta cuống quít lùi lại mấy bước, giơ tay lên không được tự nhiên sửa sang lại mái tóc: “Đa tạ.”

Hắn không hề phản ứng gì, chỉ ném dây cương trong tay cho những người thân binh đi theo phía sau.

“Ta đói bụng. Có gì ăn không? Ta muốn ăn sủi cảo.”

“Có ngay.” Ta vội vàng đáp lại.

Nhiếp Hàn Sơn không thích được hầu hạ, trong phủ cơ bản không có mấy nha hoàn, Vương thẩm hàng ngày phụ trách nấu nướng bị bỏ lại sau lưng, ta tới đây cũng không mang theo ai.

Hổ Phách bước đi rất nhanh, gắng sức đuổi theo, sau khi về tới cũng thở hồng hộc.

Ta đeo tạp dề, đưa cho nàng ấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, bảo nàng ta ngồi rửa rau, bản thân thì tự nhồi bột.

Trong kinh thành thiên kim nhà hào môn có hạ nhân hầu hạ, tất nhiên không cần xuống bếp, nhiều người thậm chí trù nghệ còn rất tệ hại, cảm thấy khói bếp kia sẽ đốt vàng khuôn mặt đã được chăm sóc kỹ của các nàng.

Chỉ là trong nhà ta lại có chút khác biệt.

Mẫu thân vô cùng thích nấu nướng, nhất là nấu cho phụ thân ăn, bà ấy nói thích nhìn dáng vẻ phụ thân ăn đồ ăn bà nấu, bà ấy cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngày còn bé, ta ghé vào bên cạnh bếp lửa nhìn khuôn mặt mẫu thân bị lửa đốt tới đỏ bừng, cảm thấy giờ phút đó bà ấy còn đẹp hơn cả ngọc phỉ thuý.

“Tiểu thư, thế này được chưa?” Hổ Phách nghỉ ngơi một hồi rồi nói.

“Được rồi, qua giúp ta thái thịt đi.”

Ở biên giới có rất nhiều thịt dê, ta sợ hắn đã ăn đến chán nên lấy ra một miếng thịt lợn, trộn với bắp cải để làm nhân bánh, hầm thêm xương dê làm nước dùng.

Sau nửa canh giờ thì sủi cảo ra lò.

Ta dẫn theo Hổ Phách đưa sủi cảo qua đó.

Nhiếp Hàn Sơn đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, đến y phục cũng không thay.

Lúc ta vào cửa, hắn vẫn chưa thức dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-16.html.]

Hổ Phách đặt sủi cảo vẫn còn nóng hổi lên bàn.

Ta phất tay, ra hiệu cho nàng ấy ra ngoài.

Hổ Phách lo lắng liếc nhìn ta một cái, nhưng không nói gì, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Ta bước tới đứng ở bên giường nhìn chăm chú vào khuôn mặt mệt mỏi của hắn.

Dung nhan vẫn như cũ, nhưng cả người hình như đã gầy đi rất nhiều, trên cằm đã xuất hiện mấy sợi râu lưa thưa, dưới mắt còn có quầng thâm.

Có thể nhìn ra được có lẽ hai ngày nay hắn không nghỉ ngơi được chút nào.

Mặc dù giữa chúng ta có rất nhiều thứ khó diễn tả bằng lời, trong kinh thành không ít người đều cảm thấy hắn đối xử với ta chẳng ra gì, nhưng giờ phút này dường như ta không thể nói ra bất cứ lời oán hận trách móc nào.

Ta và rất nhiều bách tính của Đại Hạ có thể hàng ngày sống yên ổn trong nhà, đều là bởi vì có người đứng trước chúng ta cản đi lưỡi đao ngọn kiếm.

Ta cụp mắt, giơ tay đẩy vai hắn: “Vương gia, vương gia, sủi cảo đã làm xong rồi.”

Người trên giường chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt còn mang theo chút hỗn loạn nhưng trong nháy mắt lại trở nên tỉnh táo.

“À! Tốt.”

Hắn chống tay ngồi dậy, khi ngước mắt lên đã nhìn thấy sủi cảo đang bốc khói trên bàn.

Hắn đi tới, dùng đũa gắp một cái cho vào miệng rồi quay lại nhìn ta: “Là nàng làm sao?”

Ta gật đầu.

Lúc còn ở kinh thành, chúng ta đã từng cùng nhau đón Tết một lần, ta cũng xuống bếp, ngoại trừ phần gửi về cho phụ mẫu, phần lớn còn lại đều vào bụng hắn.

Hắn không thích lãng phí nên đương nhiên biết rõ chuyện này.

Ta cầm thìa múc một bát canh xương dê củ cải nóng hổi cho hắn: “Nghe nói bắt được một nhân vật quan trọng, bây giờ thế nào rồi?”

“Đúng, là tiểu nhi tử Trác Cát được Hoàn Nhan sủng ái nhất, hiện đã sai người cưỡi khoái mã về kinh bẩm báo, mấy ngày nay nàng ở nhà nhớ chú ý nhiều một chút, ta sẽ phái người tới canh giữ tiểu viện, nàng có việc gì cứ sai bảo bọn họ, bên chỗ Hoàn Nhan có lẽ sẽ có hành động.

“Ta hiểu rồi.” Ta gật đầu, biết Nhiếp Hàn Sơn có thể ăn được, sủi cảo cũng khá nhiều, ta liền giơ đũa lên từ từ ăn cùng hắn.

“Vương gia vất vả rồi.”