Vừa nhìn thấy ta ngồi cùng hắn trên ngựa, khuôn mặt nàng ta lập tức biến sắc
“Vương gia.”
Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn nàng ta, nhưng không xuống ngựa: “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là vương gia hồi phủ, thiếp thân còn chưa... bái kiến.”
Một đôi mắt to rưng rưng, ngước lên nhìn Nhiếp Hàn Sơn đầy mong đợi.
Kết hợp với bộ xiêm y trắng ngọc, thật sự đúng với câu nói “Vừa thấy đã yêu.”
Ta nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Hàn Sơn.
Nếu đổi lại là lúc bình thường thì hắn đã sớm xuống ngựa chạy đến an ủi.
Giờ phút này hắn lại không hề phản ứng.
Chỉ thấy hắn rũ mắt xuống: “Vậy bây giờ đã gặp rồi. Hôm nay trời lạnh, thân thể nàng không khỏe, nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, không đợi Liễu di nương nói tiếp, hắn trực tiếp sai người đưa nàng ta trở về.
Liễu di nương c.h.ế.t đứng tại chỗ, giống như nàng ta không ngờ có thể xảy ra chuyện như vậy, đôi mắt đột nhiên mờ đi.
Ta nhìn nàng ta, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu đồng cảm.
Hôm qua ta từ trong miệng quản gia biết được, từ khi ta rời đi, không có người quản thúc, vương phủ liền trở thành thiên hạ của nàng ta.
Mọi người đều biết nàng ta là bảo bối trong lòng vương gia, ai dám đắc tội nàng ta?
Lợi dụng khoảng thời gian này, Liễu di nương cùng với người biểu đệ họ hàng xa thường xuyên gây không ít chuyện xằng bậy ở kinh thành, trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, sát nhập, thôn tính không ít đất đai của bách tính ngoại ô kinh thành, thu mua cửa hàng ở phố buôn bán với giá rẻ... Có thể nói là làm đủ trò xấu xa.
Chỉ là Nhiếp Hàn Sơn chiến đấu cùng Hung Nô đang ở thời khắc mấu chốt, cho nên những chuyện này không truyền ra ngoài.
Chỉ là trong kinh thành đã nổi lên không ít lời tố cáo.
Ta thực sự không hiểu tại sao nàng ta lại muốn nhiều bạc như vậy.
Nhiếp Hàn Sơn yêu thương, dung túng nàng ta, ai cũng thấy rõ ràng, có Nhiếp Hàn Sơn ở đây, đời này của nàng ta vốn không phải lo cơm ăn áo mặc, thậm chí còn có thể sống tốt hơn đại đa số những người khác.
Lòng tham không đáy chính là tội lỗi.
Trên mặt những hạ nhân ở chỗ này đều đầy vẻ ưu tư, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Liễu di nương có chút thay đổi.
Ta không nói gì, Bạch Tuyết đứng đó đã có chút không kiên nhẫn, Nhiếp Hàn Sơn giật dây cương một cái, nó liền vui sướng chạy ra ngoài, lúc ra đến đường lớn trong thành vẫn không thể khống chế động tác.
Gió lớn nhanh chóng nổi lên, Nhiếp Hàn Sơn nhẹ nhàng trùm mũ áo choàng lên đầu ta.
Bạch Tuyết một đường đi về phía bắc, cho đến khi ra khỏi thành, mới hoàn toàn phi nước đại.
Ta nhìn con đường phía trước, bên tai có tiếng gió gào thét, phía sau là bộ n.g.ự.c rắn chắc mạnh mẽ của hắn, nóng rực như lửa đốt.
Bạch Tuyết một đường chạy cho đến khi đến chân núi Phổ Đà mưới giảm tốc độ, trước mặt là một con đường hẹp lát đá xanh, xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Bạch Tuyết rất quen thuộc với nơi này, sau khi chúng ta xuống ngựa, nó tự mình đi tới phía trước.
Ta cảm thấy bản thân may mắn đã đoán trước, ăn mặc y phục đơn giản.
Nhiếp Hàn Sơn thần sắc trang nghiêm, giống như đang cầm bảo kiếm đi trước ngự tiền, mở đường cho ta, dọn sạch cỏ dại hai bên đường.
Ta mơ hồ cảm thấy nơi mình đến hôm nay có lẽ không tầm thường nên lặng lẽ đi từng bước một theo sau lưng hắn không dám hỏi nhiều.
Sau hơn nửa canh giờ, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi.
Bắp chân ta mỏi nhừ đau nhức, đứng đó nghỉ ngơi, trước mặt là một vách đá, dưới vách đá là một sơn cốc trũng, trong sơn cốc khắp nơi là cỏ cây xanh tươi, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong dựng không ít tấm bảng gỗ.
Nhiếp Hàn Sơn hiếm khi lộ ra chút bi thương và nỗi buồn vô cớ.
“Vy Vy, đi thôi, chúng ta xuống dưới đó.”
“Được.” Ta khẽ gật đầu.
Hắn đưa tay ra nắm chặt lấy tay ta, ta vô thức muốn vùng ra, nhưng do dự một hồi đành phải bỏ cuộc.
Bạch Tuyết vốn luôn vô tư, giờ phút này cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, mỗi bước đi xuống sơn cốc đều vô cùng trang nghiêm.
Bên trong sơn cốc hoàn toàn khác với từ trên nhìn xuống.