Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 44



Ba ngày sau, Nhiếp Hàn Sơn trình chứng cứ lên bệ hạ, cũng ngày Thái tử bị giam cầm trong Trường Xuân cung được giải trừ cấm túc, phụ thân ta cũng được thả ra khỏi nhà lao.

Trong cơn mưa phùn, ta cùng mẫu thân tới bộ Hình đón ông ấy

Khi ông ấy bước ra, trên người vẫn mặc bộ trường bào màu xanh lá cây mâu thân tự tay may mà ông ấy đã mặc ngày bị bắt đi, chỉ là bộ trường bào vốn vừa vặn bây giờ nhìn có vẻ hơi rộng, bị gió thổi qua, dính chặt lên người ông ấy.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả người phụ thân đã gầy đi hốc hác hơn rất nhiều nhưng khi được thả ra, tinh thần ông ấy vẫn còn rất tốt.

Dù vậy, mẫu thân cũng không cầm được nước mắt.

“Sao lại khóc? Không phải ta đã bình an ra ngoài rồi sao?” Phụ thân nhìn về phía mẫu thân, cười lớn.

“Lão đầu tử nhà ông, có biết đã gây rắc rối cho nữ nhi, nữ tế thế nào không? Nếu lần này vương gia không ra tay, e rằng ông đã c.h.ế.t trong nhà lao bộ hình rồi. A! Ông c.h.ế.t như vậy thì thanh thản rồi, cả người trong sạch, nhưng trên dưới tàn phủ chúng ta phải làm thế nào?” Mẫu thân rõ ràng có chút tức giận bất bình.

Nhưng dù sao đây chỗ này cũng là bên ngoài nhà lao bộ hình, nhiều người lắm miệng, ta vội vàng  ngắt lời bà ấy: "”Mẫu thân, được rồi! Được rồi! Mẫu thân muốn giáo huấn phụ thân, chúng ta cũng phải về nhà để phụ thân nghỉ ngơi.”

Mẫu thân cũng không phải ngườì không hiểu chuyện, lẩm bẩm vài câu rồi không nói gì nữa.

Trên xe ngựa, ta nhìn về phía phụ thân: “Phụ thân, người ở trong ngục thế nào?”

“Có vương gia nhắc nhở, mọi chuyện đều ổn.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Thái tử cũng đã được thả ra rồi sao?”

“Hôm nay, Bệ hạ đã thả thái tử ra khỏi nơi giam giữ, cũng ra lệnh cho người bắt đầu điều tra kỹ lưỡng tội vu cáo hãm hại.”

“Nhưng vẫn là vương gia phụ trách chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-44.html.]

“Không, là Cổ Bách thống lĩnh Cấm Vệ quân thân cận nhất bên cạnh bệ hạ.”

“Là hắn, vậy thì ta yên tâm rồi. Cổ Bách tính tình cương nghị, công chính liêm minh, nhất định có thể tìm tra ra được manh mối.” Phụ thân hài lòng gật đầu: “Những ngày này thật sự đã làm phiền vương gia. Đợi mấy ngày nữa thân thể ta khôi phục lại, Vy Vy, con và Vương gia về nhà một chuyến, để ta đích thân cảm tạ một phen.”

“Phụ thân đang nói cái gì vậy? Khi về con nói chuyện với Hàn Sơn một chút là được rồi. Chỉ là gần đây hắn thực sự rất mệt mỏi, trước đây mỗi buổi sáng sớm đều phải luyện võ đánh quyền trong sân, nhưng bây giờ mặt trời lên ba sào vẫn nằm dài trên giường không dậy nổi, chờ hắn nghỉ ngơi tốt, có thời gian con sẽ cùng hắn thăm phụ thân.” Ta cười cười, không lập tức đồng ý, cũng không từ chối.

Nghe xong lời này, phụ thân lại mỉm cười: “Hai người quan hệ tốt như vậy, ta cũng yên lòng.”

Ta mím môi không nói, đôi mắt cong lên.

Sau khi tiễn người về trong phủ, ta không ở lại thêm, lập tức cho xe hồi phủ, vẻ mặt ta ủ rũ, khiến Hổ Phách ở bên cạnh vô cùng bối rối.

“Tiểu thư, sao vậy? Lão gia đã được thả ra, người không vui sao?”

“Không sao cả, Hổ Phách, ta rất vui.” Ta nói như thế, nhưng trên mặt lại không có ý cười nào.

Cổ Bách không hổ là tâm phúc của Bệ hạ, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, điều ra ra được manh mối đám người Hoàng Quý Phi vu cáo hãm hại Thái tử, trong lúc nhất thời náo loạn, trong kinh thành đã có mấy người đầu rơi xuống đất.

Thập tam hoàng tử thất thế chỉ trong một đêm, nhưng cùng lúc đó, đám người Hoàng Quý Phi phản công, chỉ thẳng mũi nhọn về phía Nhiếp Hàn Sơn.

Những việc làm xấu xa của Liễu di nương và người biểu đệ họ hàng xa ở kinh thành lần lượt bị vạch trần, mặc dù việc này không phải do Nhiếp Hàn Sơn chỉ thị, lúc đó hắn vẫn còn đang ở Bắc Tân Cương nhưng cuối cùng hắn vẫn bị liên lụy.

Nhưng bây giờ Bắc Tân Cương vừa mới được bình định, Nhiếp Hàn Sơn rất được lòng dân chúng, đám người Hoàng Quý Phi cũng không thể làm gì được hắn, cuối cùng Nhiếp Hàn Sơn chỉ bị xử tạm thời trở về nhà hối lỗi, binh quyền trong tay tạm thời được giao cho phó tướng tiếp quản.

Ta có chút băn khoăn, người sáng suốt đều có thể thấy tất cả chuyện này là do Thái tử liên luỵ, mà hắn bị liên lụy vào, tất cả đều bởi vì ta.

Nhiếp Hàn Sơn thì lại không để ý đến chuyện này lắm, hắn tranh thủ thời gian này cả ngày lôi kéo ta đi ra ngoài du ngoạn, núi Phổ Đà, hồ Bích Tỉ, chùa Thanh Sơn…

Chúng ta cùng nhau đi đến mọi hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành, từ những con phố phồn hoa trên đường Chu Tước, đến những ngôi nhà nghèo khó ở ngõ Kim Tiền, nếm thử những cái bánh ngọt ở cửa tiệm Bát Đại, tay nghề của những đầu bếp nổi danh, cũng nếm qua hai bát cháo một văn tiền cùng bánh nướng cứng đến nỗi cắn không ra, lễ bái những chùa miếu hương hoả cường thịnh, cũng nhìn thấy những người ăn xin ăn mặc rách rưới khất thực trên đường phố.



Ta chưa bao giờ có thời gian ở gần hắn như vậy, cũng chưa bao giờ vui vẻ đến thế.