Chapt thưởng chúc mừng njCdj03149 tấn cấp Đệ Tử, mong các độc giả ủng hộ truyện lên top bằng cách đề cử, kẹo, hoa nha, with luv~!!
___________________
Ngọc Kha đứng lấy một chân dậm lấy đầu của một con goblin nằm dưới đất, quay đầu cười nói như một người bạn về hướng một tên goblin to lớn có làn da chai sạn.
Đầu của nó đội mũ sắt có sừng cong lên, trên ngực đeo một sợi dây chuyền hình đầu lâu của các loài bò sát, trang sức tương tự như trên cổ tay và cổ chân của nó, nó không mặc giáp sắt mỏng như goblin chiến sĩ, vì lớp cơ bắp chắc khỏe của nó đều cứng rắn hơn bất kì áo giáp của bọn nó.
Nếu có Tân ở đây sẽ nhìn ra ngay đây chính là con Hobgoblin hồi qua, khuôn mặt dữ tợn vì tức giận nhìn lấy tên loài người giết đồng loại trước mặt nó.
“Hồooom!!”
Nó cầm ngọn giáo co bắp tay lại, nhảy đến lao thẳng về Ngọc Kha, ngọn giáo găm vào đất bắn bùn đất mạnh ra xung quanh, cả người nó nhớp nháp bùn đen quay đầu nhìn xung quanh, nó dừng lại một chỗ không xa, chính xác là cành cây.
Ngọc Kha đang treo ngược trên cành cây, hay tay chống nạnh, trên chân cậu ta nối với cành cây là một sơi dây màu trắng không biết từ đâu ra.
“Bất ngờ lắm sao”
Vút!!
Chạch
Nói rồi cậu ta đưa bàn tay ra bắn ra mảng lớn dây trắng bùi nhùi về Hobgoblin, dính lên người nó dính chặt tay trái và thân mình của nó.
Hobgoblin kéo căng cơ bắp ở tay khó khăn bứt sợi dây ra, sợi dây trong đống bùi nhùi không những dẻo dai àm còn dính dính khó mà gỡ ra hết được, nhưng với sức lực của nó thì chỉ tốn chút thời gian
Đang sắp gỡ ra hẳn khỏi cánh tay, Ngọc Kha biến mất, tốc độ thật nhanh lao đến giơ cú đấm phi xuống rơi vào mặt của nó.
Kích hoạt “Bắp chuột”
Cánh tay rắn chắc ủa cậu ta đến nửa đường lại hơi phồng lên, nhất là cơ bắp tăng lên gắp đôi mạnh mẽ rớt xuống mặt của nó
Bành.
Nước mưa chỗ va chạm bắn tung tóe, đầu của Hobgoblin hơi nghiêng về phía bên trái, thịt má trên mặt của nó bị nắm đấm đấm banh lõm thành hình tròn, miệng rỉ một ít máu. miệng grừ rừ chất chứa tức giận.
“Kinh thật, tao không nghĩ là mày mạnh đến vậy, một đấm đó tao không giữ sức đâu ”
Ngọc Kha khuôn mặt ngây ngô bất ngờ, ánh mắt hẹp sắc lẹm nhìn qua số tơ trắng bị gỡ ra trên tay của Hobgoblin, lưỡi lộ ra liếm nước bọt phấn khích bên khóe miệng
“Xem ra tao phải tốn công một chút rồi, còn nhiều tơ lắm”
Kích hoạt “Tơ nhện”!!
Từng lưới như tơ nhên bắn ra từ ngón tay của cậu ta, bung ra rồi lớn hơn hai mét bắn về phía Hobgoblin, thấy vậy nó gầm lên quơ ngọn giáo mạnh mẽ chặn ngang, nhưng tiếc là đối với nhựng sợi tơ dai chắc này sức mạnh lớn cũng không có tác dụng nhiều.
Chạm vào ngọn giáo liền dính chặt nhầy nhụa lên ngọn giáo, mũi giáo sắc bén bị cả đống sợi tơ bao phủ đã không còn sắc bén.
Ngọc Kha bắn một sợi dây dài đáp lên ngọn cây đối diện, kéo cơ thể ở giữa không trung đi ngang qua mặt của Hobgoblin để lại một nắm đấm thật mạnh vào mặt của nó lần nữa.
“Bắp chuột”
Dù cho nó có da dày thịt béo thì không chịu nổi hai cú đấm cộng thêm kĩ năng của Ngọc Kha, thịt má bị đấm cho bằng phẳng, một cái răng gặm thịt bị rớt văng trên đất, nó la lên một tiếng đau đớn.
Ngọc Kha chân và cành cây nối liền với nhau bằng sợi tơ trắng, treo ngược thè lưỡi ra liếm vết máu đỏ trên nắm đấm, nhấm nháp hương vị, ánh mắt dần mê ly.
“Ờmm, Hừm, đúng như tao nghĩ, mùi vị của kẻ mạnh lúc nào cũng thật tuyệt~~”
“Không thể đợi đến khi tao giết chết mày”
Ngọc Kha lần nữa giải cấu tơ trắng,sợi tơ giãn ra rồi đứt hẳn, cậu ta khuỵu gối đáp xuống đất, tay phải mò mẫm phía sau túi quần jean của anh ta.
Bộ bài poker màu đỏ được lấy ra nằm gọn trong bàn tay.
Vạch!
Kích hoạt "Sắc bén"
Cậu ta rút một lá bất kì trong bộ bài, nhìn Hobgoblin dần dần xé rách lưới tơ để đến chỗ cậu, thầm kích hoạt kĩ năng đặc biệt.
Kĩ năng này rất nguy hiểm khi vào trong tay cậu, nó có thể biến vật dụng nhỏ gọn bất kì trong tay trở nên sắc bén, đúng như tên gọi của chính kĩ năng.
Là một tay xiếc lão luyện tại đoàn xiếc địa phương, cậu rất thích chơi bài poker, và poker là sở trường kiếm cơm của cậu, khi kích hoạt kĩ năng lên những lá bài mỏng như lông chim thân thuộc này, nó đã trở thành ngón đòn cậu hài lòng.
Rất nhanh, một sợi tơ mỏng bắn ra từ da tay của Ngọc Kha đính lên trên lá bài, tay bà lá bài của cậu nối nhau bằng sợi tơ khó mà nhìn thấy bằng cách liếc nhìn được.
Vút
Xẹt!!!!!
Lá bài như con dao sắc bén phóng từ cậu hướng thẳng đến đầu con Hobgoblin, xé da mặt của nó một đường máu dài mười xăng ti mét, tất nhiên với khuôn mặt hơi phình của nó thì mười cen vẫn còn hơi nhỏ, nhưng đủ hiệu quả để chọc giận một con quái vật nóng tính.
Quăng đi ngọn giáo, đống tơ nhện dẻo chắc vẫn khó mà gỡ ra hoàn toàn được, nhưng đục một lỗ vẫn là làm được, nó đưa nắm đấm lên, trong miệng gầm ầm, hướng về phía cậu ta chạy tới.
Xoẹt xẹt xẹt
Ngọc Kha nhảy múa đảo một vòng 360 độ, giấu món đồ trong ta rồi phóng ra, tám lá bài nối bằng sợi dây liên tiếp tiến thẳng tới từng bộ phận toàn thân Hobgoblin
Da thịt bị xé loét ra, Hobgoblin bất lực bị sợi tơ từng đợt bắn tới bao bọc cơ thể.
Hobgoblin không chịu nổi từng đợt xé rách từ những lá bài của Ngọc Kha, bắt đầu điên cuồng giãy dụa, mặt đất cứng rắn bị nước mưa hoá mềm bị hai chân nó giẫm nhào nặn.
Giãy dụa một lát đã hơi nới lỏng ra, sức mạnh của nó rất mạnh nhưng cũng khó mà gỡ ra hết, có thể thấy sợi tơ cực dính và khó chịu, mắt nhỏ vẫn ít ảnh hưởng bởi nước mưa đọng lại, nó nhìn quanh hướng về nơi sâu trong rừng.
Nó phải về đến nhà, các Hob khác đang ở đó, và còn có cả anh hai nữa, anh sẽ bảo vệ nó.
Rào rào!!!
Ngọc Kha để nước mưa chảy xuống hốc mắt, từ mặt mũi lăn xuống, đôi mắt hơi hồng máu, hơi thở phiêu đãng, miệng hơi hé để nước mưa tràn vào, khuôn mặt phơ phờ vì phấn khích nhìn con Hobgoblin đang dần suy yếu.
"Không được"
Nhìn thấy nó đang có ý định bỏ chạy, Ngọc Kha hơi co chân, nhảy lên cành cây tăng tốc đuổi theo.
Cánh rừng ở phía đông này không lớn, chạy một hồi đã đến bìa rừng, cây cối bị tung đổ xuống đất ầm ầm nhưng đã bị nước mưa lấn át, bao gồm cả tiếng kêu cứu của Hobgoblin đang chạy trốn.
Chỉ cần dừng lại một chút chính là bị con người đằng sau một lần nữa tấn công.
Những lá bài mỏng phóng trong không khí loé lên sắc bén, với kĩ thuật phóng cực chuẩn của Ngọc Kha thì chúng như lũ bồ hóng bu lấy nó vậy.
Ầm ầm
Xoạch xoạch xoạch!
Một gốc cây bằng bốn người ôm bị Hobgoblin đang chạy thẳng đâm sầm trúng, cái cây tức thì trực tiếp bị đẩy gãy gập lại ngã xuống, cố bị đứt vỡ nát lòi phần thân màu vàng bên trong, lực mạnh đụng trúng nên nhao nhao bắn ra mùn cưa, bay vơi vụn.
Hobgoblin ánh mắt điên cuồng tức giận lẫn tuyệt vọng, vừa dừng lại đụng thân cây liền có ba lá bài găm vào phần lưng chằng chịt lỗ thịt đẫm máu của nó.
Lần nữa vẫn gót chân đứng lên, Hobgoblin dùng hết sức lực điên cuồng còn lại của mình xông thẳng về phía trước, không biết là bao xa nhưng có mùi quanh quẩn chóp mũi xấu xí của nó, chứng tỏ là đang gần đây.
Chạy được hai mươi bước chân, nó dừng lại ngờ nghệch cười, phía sau cỏ dại mọc thành bụi bị đè đạp, đầu chóng vánh vì mất máu, trên đường đi đã chảy mất mười mấy lít khiến nó…
"Bắp chuột"
"Sắc bén"
Ngọc Kha khuôn mặt đầy rẫy phấn khích, lựa đúng thời điểm, tức thì sử dụng tổ hợp mạnh nhất của cậu.
Bắp tay phải cơ bắp phình lên, gân xanh gồ lên sừng sững, bàn tay nắm lấy lá bài poker lấp loé ánh sáng xanh sắc bén tiến tới nhanh chóng dập tắt sinh mệnh, cắt đứt phanh trái khế ở cổ nó.
Số máu ít ỏi duy trì sự sống của Hobgoblin tuôn ra xè xè lên mặt đất, chết quỳ trên đất rồi nằm trên đất.
Ngọc Kha đứng bên cạnh khẽ liếm lấy giọt máu đọng lại trên lá bài, biểu hiện thoả mãn ôm lấy cổ của mình.
"Hồoommmm"
Đối diện cậu là một doanh trại mang phong cách cổ xưa, tháp canh, lều vải lục giác, rào gỗ, những lá cờ màu đen thêu hình cái đầu goblin, và đang chạy tới đây là hai con goblin to lớn, thân mặc áo lông chim và áo khoác da hung tợn
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc