Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 64: Hòn đá biến đổi



Bạch ở sau thấy tình cảnh này không muốn nói gì, cô cũng từng thấy Tân biến mất trước mặt mình lúc ở trường học, sau này cô gặp đám người chị đại mới biết, thứ đó có thể là kĩ năng của cậu ta, mà chị đại đâu rồi!!?

Nhìn phía trước tự nhiên không thấy bóng dáng, người đứng trước mặt cô đã biến mất.



Soạt!

Đôi chân thô to mang dép màu xanh đạp mạnh lên, mảng vỏ sần sùi bị chà một đường bằng phẳng.

Tân nhìn chị Nhi mắt hơi nhẹ nhàng nhìn cậu, có vẻ chị ấy chưa biết cú trượt vừa rồi, vừa rồi không biết do bất cẩn hay gì mà cậu đã suýt trượt chân tận ba lần, cứ tưởng chạy nhảy trên cành cây đã quen, bình thường cậu chỉ trượt trên dưới một lần là vụng về

Có thể nghe loáng thoáng thình thịch tiếng đạp nhẹ ở đằng sau từ xa, thăm thẳm truyền vào lỗ tai cậu

Lưng cậu không ngờ từ nãy giờ đã một mảng lớn ướt nhẹp, lông mày không tự giác đã căng cứng, mặc dù cậu không biết cơ thể đang có vấn đề gì, đây là đang dậy thì à?

Mắt cậu chăm chăm nhìn về phía trước, nhưng ở đáy mắt của cậu vô thần nhìn vào khoảng không, Nhi nằm trên đôi cánh tay của Tân có thể cảm nhận thân nhiệt đang từ từ tăng lên của cậu ta, ánh mắt cô không nhịn được tự nhiên lo lắng trong lòng.

Thu Nga nhìn hình người ôm lấy cô gái đang cắm đầu chạy về phía trước có hơi ngạc nhiên, cảm thầy người này có chỗ đặc biệt so với người lần ba khác rất nhiều.

Từ trường do cô thả ra không để cho người này lo sợ, cô rõ ràng cố tình mở trắng trợn như vậy, cậu ta hẳn là phải tê dại, tâm lý bị ảnh hưởng mà giảm xuống tốc độ, cái này rõ là từ trường của cô không có tác dụng với cơ thể cậu ta.

Mặc dù chỉ sở hữu hai kĩ năng nhưng đem về dưới trướng cũng tiện đường, bù đắp nhân số tổn thất hôm nay.

Phù!

Bỗng nhiên, nụ cười biến mất, đôi mắt một mảng trắng xanh lóa mắt, tia điện vờn quanh mí mắt, miệng cô thổi một hơi.

Ầm Ầm!!

Từ trong không trung phía trước không xa, tí tách nhỏ bé tia điện nổ, một cột sáng gãy khúc to lớn xuất hiện từ hư vô, hướng xuống đất đập xuống, xu thế mạnh mẽ nhanh chóng không thể né.

Cái gì!!!!?

Tân da gà rịn rịn nổi lên, kịp thời quăng chị Nhi về trước, chỉ trong chốc lát, kí ức cũ ùa về, cơn bất lực cùng mùi thịt nướng bốc lên.

“Ahhhhh”

“Á”

Yến Nhi bị quăng mạnh lăn vài vòng trên đất, bị cậu xô nhẹ thôi cũng đủ làm cô không đứng nổi, cô miệng la lên vô thức, vừa dừng lại vòng lăn, cô gắng gượng chống tay nhìn về phía Tân, cô thực sự không hiểu tại sao cậu lại làm vậy.

Xèt xẹt!!

Chỉ thấy Tân lúc này chân đáp trên đất, đứng hai tay co giật vùng vẫy sang hai bên, cả thân người tắm trong một luồng ánh sáng óng ánh chói mắt, ánh sáng ban ngày trước mắt cô cũng phần nào bị lu mờ.

Mắt mũi Tân thảm không nỡ nhìn, mắt mũi đều tràn ra nước vàng vàng, tiêu cự không tập trung mà loạn xạ vô thức, ánh sáng kết thúc rất nhanh, qua ba giây sau liền biến mất như chưa từng xảy ra, Tân yếu đuối quỳ trên đất, cả người bốc khói nhàn nhạt, lổm chổm cháy đen nhỏ xíu khắp người.

Chị Nhi giật tỉnh lại, chạy tới chỗ cậu, tình trạng của Tân làm cô vô cùng lo lắng, trong lòng khó chịu như dâng lên dòng lũ, cô hối hận vì đã lựa chọn xa lánh đứa em này của mình.

“Tân, em có sao không, chị xin lỗi…cho chị xin lỗi..”

Đưa tay quắt quắt, không cho chị Nhi tới gần, hi vọng lúc này chị Nhi nhân lúc mà chạy cho nhanh đi, Tân mắt đỏ hoe mệt mỏi ánh nhìn mong muốn lấp lánh, hi vọng chị Nhi hiểu.

Chị Nhi vẫn cố gắng đỡ cậu dậy, phía sau cô lúc này đã có một người tóc bạc kim đứng lúc nào không hay, cô ta mở miệng không cảm xúc về phía hai người.

“Mau quỳ gối thần phục trước mặt ta, chỉ có loài chó trung thành mới có quyền sống sót, nhanh lên, ta không có thời gian”

Quỳ xuống!!? Cô ta bị nghiện văn hóa phẩm!!? Đương nhiên một con người bình thường không thể nào thốt ra một câu trơn tru như vậy, nhưng Tân vẫn từ từ quỳ trên đất, mắc chước tư thế người đàn ông áo mưa màu đen từng làm.

Dù vậy làm vậy để được sống thì không có vấn đề gì phải bàn cãi ở đây.

Chị Nhi nhìn thấy Tân ngay lập tức tiến lên chuẩn bị quỳ xuống thì cũng bối rối làm theo, chị ta hẳn là cũng chưa kịp tiêu hóa những lời cô ta vừa nói.

“Khoan đã, cậu vẫn chưa đủ tư cách làm vậy, để làm chó thì phải hôn nó”

Ánh mắt lạnh lùng như sương tuyết của cô ta phá lệ lấp lóe phấn khích, cười nhoẻn nhìn phía Tân, đưa chân phải mang đôi gót màu đen lên, mũi nhọn bóng loáng như lau, làn da chân trần trắng muốt được bao bọc bởi màu đen huyền bí.

Dễ dàng thu hút làm một người thanh niên như Tân nhìn chằm chằm, nhưng cậu lại mặt bí xị không thấy một tia sáng trên gương mặt, cô ta bắt một người hôn lên cái thứ cô ta dẫm lên đất hằng ngày?

Dù là cô gái xinh đẹp thì cậu cũng khó mà chấp nhận được, đôi môi của cậu thế mà không ngần ngại táp tới, đụng!!!

Không có gì đặc biệt, chỉ là như đụng phải chất nhựa thông thường, cậu mắt nhắm chặt khẽ mở, một cảm giác khó chịu bức bối muốn cậu đứng lên ngay lập tức, nhưng lý trí gào thét kìm nén lại.

“Hmmm”

Người phụ nữ cười nhìn từng nét mặt của Tân, cảm giác nghiền nát sự tự tôn của người nào đó ở dưới chân mình không làm cô hết phiêu hốt, dù sao không còn sớm nữa, Tân cũng đã làm đúng theo thủ tục, cô định kêu cậu ta cùng rời đi, đột nhiên từ trường kéo dài cách mấy chục mét gần đó, đụng phải ba người làm cô cảm nhận được.

“Đều là phụ nữ à, thành phần sức lao động vô dụng này cũng không nên có nhiều, nếu mà đem thỏa mãn bọn cấp dưới cũng không tệ”

“Cô ta là chị ngươi đúng không, ngươi nghĩ sao nếu ta đem cô ta cùng với ba người cậu vừa cứu, làm đồ phát tiết cho lính của ta?”

Chị Đại nhìn ngắm ngía Yến Nhi, rồi quay xuống dưới nhìn về đôi mắt đỏ ngầu ngơ ngác của Tân, ánh mắt của cô ta quay lại lạnh lùng hỏi với giọng điệu không thể khước từ.

“Thụppppp”

Tay của Tân từ dưới hướng về giò của cô ta chộp tới, ánh mắt của cô nhanh nhạy đáng gờm, cặp giò nguyên gốc vị trí biến mất, mũi gót chân đập thật mạnh vào vùng thượng vị phần bụng của Tân.

Thân người như cánh diều bay ngược về phía sau, hai chân cắm trên đất quyết không ngã xuống, bờ vai phập phồng, ánh mắt màu đỏ càng thêm dữ tợn, khi tràn đầy vật chất màu đen không rõ, vẻ chết chóc không người dám nhìn thẳng.

Thu Nga cảm thấy là lạ, rốt cuộc tên này đang làm cái gì vậy, tại sao mang đến cảm giác không giống như hồi nãy đến vậy.

“Này, con đĩ, mày còn dám nói câu nào nữa, tao giết mày, câm mồm cho tao”

Nhằm vào cô ta, Tân như bị điên chửi mạt sát không kiêng nể, trong dạ dày lúc này, bên trong ngập tràn dịch acid nổi lên bọt bong bóng, viên đá nặng nề màu đỏ chìm nghỉm dưới đáy gần ngay phần môn vị, từ bên trong là từng hạt đen như lỗ đen tiết ra liên tục, to như hạt tiêu, âm thanh đụng vào nhau rột rột.

Yến Nhi cùng Thu Nga cùng kinh ngạc nhìn hiện tượng kì lạ trước mắt, không thể hiểu đang xảy ra cái quái gì, bên ngoài Tân đang lác đác hạt đen, đen hơn màu mực, đang nghi ngút bốc tên từ cậu ta.

Tân nhìn về hai cánh tay, cậu cũng cảm thấy bên tai truyền đến nhỏ tí “rột rột” không rõ, thứ bao quanh cậu là cái gì, cậu cũng đang mơ hồ, trong đầu tự nhiên vụt lên tất cả từng bóng dáng màu đen quen thuộc, Chân Sắt, Bụng Bự, Lực Sĩ, Lưỡi Quét, Ẩn Mình, Miệng Rộng, Gai Máu, Người Bóng Ảo,..

Từng ngóc ngách trên cơ thể của bọn nó như mô hình lập phương ở trong óc, cậu cảm thấy hòn đá đang thiêu đốt bụng của mình đang làm gì cơ thể của cậu, đây vậy mà là tất cả những con zombie cậu từng giết?

“Gừ”

Tân đạp chân mắt nhìn muốn nuốt sống, cong gối nhảy bắn về phía chị đại, cơ bắp khắp người lúc này vậy mà lại to hơn một vòng thịt săn chắc, lưng dường như được kéo dài ra, rướn người lên cao gần hai mét to con, cánh tay bọc đầy vảy tấn công.

Thu Nga mặt không biểu tình gì tùy tiện tạo một quả cầu điện nhỏ xíu, bắn về phía Tân, trong mắt cô tuy cậu giờ đây tốc độ đẩy lên gần như gấp hai, điều này đúng là không thể tin được, gấp hai tuy có vẻ không nhiều, nhưng hai người cùng một thời gian xuất phát, mộ người so với còn lại chạy ra hai khoảng cách gấp hai lần thì tốc độ gần với siêu nhân,

Nhất là người thăng cấp lần ba như Tân, tốc độ cực tốc được bảy mươi ki lô mét trên giờ, nhân gấp hai mà lên thì quả thật con số áp đảo trước khi nhân, một trăm bốn mươi!!

Mà vậy, nhanh cỡ mấy cũng không thể nhanh hơn tia điện của cô được, cô tự cho là đúng cười nhếch mép.

Kết quả không ngờ là quả cầu xuyên qua khoảng không, luồn gió ùng ục ập từ phía sau, đã đi ra phía sau cô!!

Đôi mắt chạy bằng điện của cô có thể phản ứng ngay lập tức, nhưng cậu ta biến mất trước mắt cô nhanh hết nói nổi, cơ hồ nếu không dùng kĩ năng thì không thể nhanh như vậy được, tốc độ đã nhân lên ba lần tốc độ nhanh nhất hiện tại!!



---------------------------------------------------

*Mấy chap này là chương xuất hiện biến hóa nên viết trên hầu như 1k8 từ, coi như cảm ơn ủng hộ kiên trì của hai độc giả njCdj03149 và Tiến Pha Trần Đoàn nha! Tấn cấp, đánh giá, dôn kẹo là bạo chapter nha! Luviu

Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc