Sống Sót

Chương 31: Mẹ lừa con đấy



Edit: Đầm♥Cơ

Tiếng khóc kia bi thương như thế, một tiếng một tiếng chạm vào trái tim tôi.

Hình như âm thanh thống khổ đều như vậy, vô duyên vô cớ có thể làm người ta đau lòng. Tôi không thể không ngước đầu mở to hai mắt không ngừng run rẩy, tôi biết điều khiến tôi khổ sở bây giờ là cái gì.

Chú Triệu nằm ở trên hàng rào khóc rất lâu, chú khóc bao lâu thì tôi đứng bấy lâu, chờ chú ổn định cảm xúc tự mình có thể trở về bệnh viện tôi mới hoạt động thân thể nhức mỏi bước đi, chậm rãi trở về bệnh viện.

Mạnh Khung đang chờ đợi trước cửa phòng giải phẩu, bên cạnh anh là Triệu Nhĩ Đóa đã sợ choáng váng, Mạnh Khung đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Triệu Nhĩ Đóa, nét mặt Triệu Nhĩ Đóa ngốc trệ, sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt cũng không có, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Bước chân của tôi rất nhẹ, nhưng Mạnh Khung vẫn nghe được, anh đứng lên sờ sờ đầu của tôi, hỏi:

“Chú Triệu của cháu không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Mạnh Khung nhìn đồng hồ, hỏi: “Đại ca, cháu có không mệt? Nếu mệt thì chú đưa cháu về nhà trước, ngày mai cháu còn phải đi học nữa. . . . . .”

“Chú Mạnh, ” Triệu Nhĩ Đóa sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nói, “Chú có thể mang cháu về luôn không? Cháu sợ. . . . . . cháu . . . . . . Ô. . . . . .”

Thái độ của Triệu Nhĩ Đóa có chút vặn vẹo, nhanh chóng bày ra nét mặt muốn khóc lên.

Mạnh Khung có chút khó xử: “Nhưng mẹ cháu còn chưa đi ra, không phải cháu muốn gặp chị ấy sao? Chị ấy rất nhớ cháu. . . . . .”

“Ngày mai cháu trở lại.” Triệu Nhĩ Đóa dùng giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Cháu sợ. . . . . .”

Tôi run lên một chút, từ đáy lòng cảm thấy lạnh cả người.

Mạnh Khung nhíu chặt lông mày, vừa muốn nói gì đột nhiên nghe được một tiếng rít sau lưng.

“—— Con thỏ nhỏ chết tiệc kia, mày nói lời khốn kiếp gì đó hả! !” Giọng nói kia thê lương khác thường, “Mẹ mày đã như vậy rồi, mày còn trở về cái rắm!”

Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy chú Triệu tức giận đùng đùng, chú mới vừa vào bệnh viện liền nghe Triệu Nhĩ Đóa nói, tức giận vô cùng, đi bộ đều mang theo gió, ba bước cũng thành hai bước chạy tới bên cạnh Triệu Nhĩ Đóa, vừa chạy vừa vén tay áo lên, giống như muốn giáo huân cậu một trận ở nơi này.

Triệu Nhĩ Đóa trốn về sau, kêu: “Chú Mạnh, Chú Mạnh!”

Mạnh Khung bảo vệ Triệu Nhĩ Đóa, cũng sợ Triệu Quốc Đống đánh chết cậu, miệng khuyên nhủ: “Anh Triệu, đừng nóng giận, anh dọa sợ nó rồi, anh đừng giận.”

Sắc mặt chú Triệu biến thành màu gan lợn, tức giận đến toàn thân phát run, cố gắng phóng qua Mạnh Khung kéo lấy Triệu Nhĩ Đóa. Mạnh Khung vội vàng nói với tôi:

“Đại ca! Mau tới kéo chú Triệu của cháu.”

Triệu Quốc Đống dùng sức rất mạnh, thiếu chút nữa tôi cũng giữ không được, Triệu Nhĩ Đóa khóc đến cuồng loạn, có y tá chạy tới khuyên can, tức giận mắng: “Làm gì đó? ! Ở trong bệnh viện còn động thủ hả?”

Đôi mắt Triệu Quốc Đống đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Nhĩ Đóa, nửa ngày mới nặn ra được một câu từ trong kẽ răng:

“Mày biến, coi như tao không có đứa con trai này.”

Lời này nói ra, Triệu Nhĩ Đóa lại không dám đi, ở chỗ đó nhỏ giọng nức nở. Mạnh Khung ôm bờ vai của cậu, nói: “Đi về trước đi, về trước đi, đứa bé còn phải đi học, ngày mai chúng ta trở lại, anh Triệu, anh sớm nghỉ ngơi một chút.”

Triệu Quốc Đống hoảng hốt gật đầu một cái.

Dọc theo đường đi Triệu Nhĩ Đóa luôn khóc, không ngừng giải thích: “Cháu thật sợ hãi, cháu không cố ý, nhưng quá sợ.”

Mạnh Khung thở dài.

Triệu Nhĩ Đóa sợ không dám về nhà, cậu sợ Triệu Quốc Đống đột nhiên về nhà đánh cậu một trận.

Tôi có chút đáng thương Triệu Nhĩ Đóa, cậu ta nhỏ như vậy, đột nhiên gặp tình huống này, nhìn mẹ của mình biến thành như vậy, sợ là điều tất nhiên. Nhưng có người sợ sẽ giấu ở trong lòng, mà cậu lại lựa chọn nói ra.

Cho nên ngày đó Triệu Nhĩ Đóa ở nhờ nhà Mạnh Khung, tôi không nói gì.

Mắt Triệu Nhĩ Đóa sưng lên giống như hột đào, cậu không dám nhìn tôi, ôm chăn đi tới gian phòng của mình, lập tức đóng cửa lại.

Buổi tối lúc ngủ, Mạnh Khung cứ thở dài, anh lăn qua lộn lại không ngủ được, tôi cũng không có buồn ngủ.

Tôi tằng hắng một cái, trước tiên nói:

“Không biết thím Triệu giải phẫu xong chưa.”

“Đúng vậy, ” Mạnh Khung vừa nghe tôi nói liền xoay người, vô cùng khổ não nói, “Chị Triệu lại không có tiền, làm sao mà thay thận? anh Triệu nói muốn bán nhà, bán nhà bọn họ ở nơi nào chứ. . . . . .”

Trong lòng tôi cả kinh. Tính thời gian bây giờ vừa mới bắt đầu tính toán xây xe điện ngầm ở gần đây, không có điều kiện địa lý, căn nhà lầu này vốn không bán được nhiều tiền như kiếp trước, bây giờ mà bán thì chẳng khác nào lãng phí.

Nhưng không bán phòng thì tiền ở đâu ra? Đối mặt với sinh mệnh, tiền bạc dường như không quan trọng. Tôi mở mắt nhìn trời trần nhà, đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.

Nghiêng người sang, tôi nặng nề nhắm hai mắt lại.

Triệu Nhĩ Đóa thức dậy vô cùng sớm. Lúc tôi bò dậy đi đánh răng cậu đã cõng balo, xem bộ muốn ra khỏi cửa.

Ánh mắt của cậu sưng rất lớn, dường như không nhìn thấy tròng mắt đâu. Tôi không biết tối hôm qua cậu khóc bao lâu mới có thể biến thành bộ dáng này.

Mạnh Khung cũng vừa tỉnh, gần đây anh mệt muốn chết, lúc thức dậy cũng mở mắt không ra. Thấy Triệu Nhĩ Đóa đứng ở cửa, sửng sốt một chút, Mạnh Khung nói:

“Cần chú đưa đi học không?”

“Không cần.” Triệu Nhĩ Đóa nhỏ giọng nói, “Cám ơn chú cho cháu ở lại đây, tự cháu đi là được. Cháu không sợ nữa, tan học cháu sẽ đi xem mẹ cháu.”

Mạnh Khung há to miệng, anh hiển nhiên không thể tin được mình có thể nghe được hai tiếng ‘ cám ơn ’ từ miệng Triệu Nhĩ Đóa.

Tôi cũng rất kinh ngạc. Dưới cái nhìn chăm chú của hai chúng tôi, Triệu Nhĩ Đóa mang theo hai con mắt sưng đỏ của cậu, đi ra khỏi cửa nhà.

Lúc cậu đi ra cửa hơi còng lưng một chút. Sống lưng Triệu Nhĩ Đóa hõm xuống thật sâu, balo vô cùng nặng nề đè cậu xuống rất thấp rất thấp. Tay của cậu hơi run, sau đó chợt đóng cửa lại, tôi nghe thấy Triệu Nhĩ Đóa không nhịn được khóc lên, cậu vừa khóc vừa xuống lầu.

Một nháy mắt kia tôi đột nhiên có chút hối hận.

Tại sao tôi có thể nói ra những lời châm chọc với một đứa bé đau lòng như vậy .

Hôm nay chính ngày tựu trường, sáng sớm lúc Mạnh Khung đạp xe thiếu chút nữa bị dòng người đẩy rạt đi.

Bởi vì là ngày đầu tiên tựu trường nên tâm tình của tôi cũng tốt hơn, cộng thêm thời tiết tốt, lo lắng mấy ngày nay hình như cũng bị ánh mặt trời quét đi.

Tôi ôm chặt hông của Mạnh Khung, kìm lòng không được quơ quơ chân. Đúng lúc này, tôi phát hiện được chân đã có thể chạm mặt đường.

Tôi cao hơn, chiếc xe này đã không cao bằng chân của tôi.

Tôi rút chân về, đột nhiên tựa đầu vào lưng Mạnh Khung. Anh đang đạp xe không phát hiện được tôi mờ ám, lại đột nhiên mỉm cười nói với tôi:

“Đại ca, học kỳ mới phải nỗ lực học tập đó.”

“Tốt.”

Mạnh Khung hít sâu một hơi, nói: “Chuyện chị Triệu cháu cũng không cần quản. Cuối cùng nhất định sẽ có biện pháp, chị ấy sẽ khá hơn.”

Anh nói kiên cường, chắc chắn.

Khiến tôi không có cách nào phủ nhận.

Trong ấn tượng của tôi hình như cũng có chú Triệu và thím Triệu, nhưng kỳ quái là, tôi không nhớ rốt cuộc hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng nhớ không nổi bệnh của thím Triệu cuối cùng sẽ ra sao.

Trí nhớ của tôi hình như bị đứt gãy, tôi vốn không biết Mạnh Khung nói ‘ chị ấy sẽ khá hơn ’ có chính xác hay không.

Tôi cảm thấy chỗ khác nhau lớn nhất giữa Mạnh Khung và người khác là, dù có gặp khó khăn tới mức nào, anh cũng sẽ không buông tha.

Vì vậy tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau đó, gật đầu một cái.

Ánh mặt trời ùn ùn kéo đến hắt vào mặt, trên người của tôi.

Tôi cảm thấy bây giờ, thật tường hòa.

Trước khi buỗi lễ tựu trường bắt đầu, chủ nhiệm lớp cố ý gọi tôi ra ngoài, khiến tôi đứng ở sau bục phát biểu để tiện một lát trực tiếp đi lên.

Tôi có chút nghi ngờ nhìn cô ấy. Tôi không biết vì sao mình lại phải lên bục.

“Ai nha, không phải cô đã nói với em rồi sao, sao em lại quên rồi?” Chủ nhiệm lớp chán nản nhìn tôi, “Trước khi nghỉ đông không phải em có xin học bổng sao? Được phê chuẩn rồi, em trực tiếp đi lên nhận là được.”

Cô nói xong lời này, tôi đột nhiên liền nhớ lại, a, học bổng.

Học bổng trung học cơ sở không so được với đại học, số tiền cực kỳ nhỏ, hơn nữa phạm vi không lớn, chỉ có người đứng đầu khối mới có thể được nhận, những học sinh khác đều là văn bằng.

Tôi gật đầu một cái, không tiếp tục nói lời vô nghĩa, đi ra sau bục phát biểu.

Lúc hiệu trưởng phát học bổng thì cười giống như là hoa, ông ta dùng lực vỗ vỗ bả vai của tôi.

Tôi chỉ ngửi thấy muồi thuốc lá trên người của ông, tùy tiện xem qua, học bổng là 500 tệ.

Tôi gấp đôi lại bỏ vào túi quần.

Tôi lấy tiền kiếm được ở chỗ Trương Mông bỏ chung với học bổng, vừa đủ 1000 tệ, tôi muốn mượn cơ hội này đưa tất cả tiền cho Mạnh Khung.

Tôi không có học, buổi trưa đi chợ chế biến phẩm một chuyến, phát hiện Trương Mông không ở tôi liền đi phòng tự học, nhìn sách.

Vừa nhìn đã đến bốn giờ, sắp tan học, tôi dọn dẹp balo chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Triệu Nhĩ Đóa đeo balo, cúi đầu, tay chân luống cuống đi về.

Nghe được tiếng vang, Triệu Nhĩ Đóa ngẩng đầu lên, cậu xấu hổ cười cười, mắt hơn sưng lên.

“. . . . . . Làm gì?” Tôi hỏi.

“Cái đó, Trần Khải Minh.” Triệu Nhĩ Đóa cọ xát , nói, “Chú Mạnh nói buổi tối có chuyện, nói cậu và tôi cùng về nhà.”

“Ừ.” Tôi đáp một tiếng không quay đầu lại đi về phía trước.

“Cái đó. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa lập tức theo tới, tôi nhìn cậu do dự giống như có lời gì muốn nói, liền dừng lại, nhìn cậu.

Mặt Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên đỏ, sau đó nói: “Thật xin lỗi.”

“. . . . . .”

Cậu nói tiếp: “Tôi muốn đi bệnh viện thăm mẹ tôi, nhưng lại không dám đi một mình, cậu có thể cùng với tôi không?”

Tôi nói: “Có cái gì mà cậu không dám đi?”

“Nhưng. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa lắp ba lắp bắp nói, “Dù sao, dù sao cậu về nhà cũng không có ai nấu cơm, tôi, chúng ta cùng đi bệnh viện, còn có thể ăn, cơm.”

Tôi hỏi: “Cậu biết Mạnh Khung đi đâu sao?”

Triệu Nhĩ Đóa lắc đầu một cái.

Tôi cúi đầu, dừng một chút, nói: “Vậy đi thôi.”

Thím Triệu phẫu thuật rất ổn định, Nhưng vốn là tay trái lại đổi thành tay phải, tay trái còn chưa khỏe hẳn, tay phải lại bắt đầu chịu tội.

Triệu Nhĩ Đóa vừa vào phòng bệnh liền bắt đầu khóc, thím Triệu vốn đang ngủ, vừa nghe thấy tiếng của Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên liền mở mắt.

Thím nhìn không rõ ràng lắm, cho nên liều mạng mở to hai mắt, vẫn nhìn về phía Triệu Nhĩ Đóa bên này.

“. . . . . . Con trai, khóc cái gì?” Giọng thím khàn khàn , cười nói.

Thím Triệu nhìn về phía Triệu Nhĩ Đóa vẫy vẫy tay, khiến cậu tới đây, sau đó nâng tay trái lên, cầm nhẹ tay Triệu Nhĩ Đóa.

Thím Triệu nhìn Triệu Nhĩ Đóa, mỉm cười nói: “Dọa con rồi sao? Đừng sợ, mẹ không có việc gì.”

Tôi đứng ở một bên, không nói gì.

Thím Triệu thao thao bất tuyệt nói chuyện với Triệu Nhĩ Đóa. Ở trong ký ức, tôi chưa từng thấy Triệu Thẩm đối xử dịu dàng với Triệu Nhĩ Đóa như thế. Thím luôn rất nhanh nhẹn dũng mãnh vặn chặt lỗ tai con trai thím, sau đó tức miệng mắng to.

Thím Triệu mở trừng hai mắt, nhìn tôi, sau đó nói với Triệu Nhĩ Đóa:

“Con trai, mẹ lừa con đó.”

“. . . . . .”

“Con ưu tú hơn Trần Khải Minh nhiều, cái gì con cũng so với cậu ấy được, mẹ vẫn luôn gạt con.”

“. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa cứng cổ khóc, không nói tiếng nào, nhưng nước mắt đã chảy đến trong cổ.

Thím Triệu cười, thím nhéo mu bàn tay của Triệu Nhĩ Đóa, cố hết sức hôn một cái lên tay Triệu Nhĩ Đóa, sau đó nói: “Đã trễ thế này, hai con về đi thôi.”

Chú Triệu không có thân thích ở đây, bình thường đều là chú Triệu một mình trông thím Triệu, thời gian dài chú cũng không chịu nổi, cũng không có tiền mời người chăm sóc, cuối cùng chỉ có thể ban ngày có người, buổi tối thím Triệu ở một mình.

Lúc tôi đi ra khỏi phòng bệnh, không biết vì sao tôi đột nhiên quay đầu liếc nhìn thím Triệu.

Ánh mắt của thím hoàn toàn đỏ ngầu, cho nên tôi nhìn không ra rốt cuộc thím nghĩ cái gì.

Nếu như có thể biết trước lựa chọn của thím Triệu, một ngày kia, tôi chắc chắn sẽ cẩn thận nhìn rõ tuyệt vọng cùng không nỡ trong đáy mắt thím; ngày đó, tôi chắc chắn sẽ không đi ra khỏi phòng bệnh của thím.