-Song Tử... –Thiên Bình nặng giọng... Rồi gương mặt vô thần lên tiếng:
-Tôi không nhìn thấy cậu!
-Không, không thể nào! Thiên Bình, tôi đang ở ngay trước mặt cậu! Cậu nhìn thấy tôi mà đúng không?
Song Tử vội nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay anh của Thiên Bình, bức xúc cất tiếng. Thiên Bình lắc đầu, khóe mắt cô ánh lên những hàng nước, cô khó tin lắc đầu:
-Tôi không thấy, cậu đã tắt đèn đúng không? Trời đã tối tại sao cậu còn chưa bật đèn vậy Song Tử?
Thiên Bình với tay lên không trung, Song Tử vội đón lấy và ôm lấy Thiên Bình vào lòng. Cả người Thiên Bình run lên từng đợt, gương mặt vô cảm của cô không còn nữa, cô sợ hãi lên tiếng:
-Tôi... Song Tử, tôi... Huhuhu...
-Bình tĩnh Thiên Bình, đã có tôi ở đây, cậu sẽ không sao cả! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
Một lúc sau...
-Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Song Tử sốt ruột lên tiếng hỏi và không khỏi cầu nguyện cho Thiên Bình. Bác sĩ khẽ gật đầu với Lâm Hàn, rồi trả lời Song Tử:
-Cậu đừng lo lắng, đây chỉ là mất thị lực tạm thời.
-Mất thị lực tạm thời? --Song Tử nhíu mày.
-Cũng giống như mất trí nhớ tạm thời, làm theo lời căn dặn của tôi, khoảng vài ngày sau cô ấy sẽ lấy lại thị lực thôi! Cùng lắm thì sẽ mất một tháng!
-Hả? Một tháng sao? Nhưng ngày mai tôi phải đến trường!
Thiên Bình nghe như sét đánh ngang tai. Lâm Hàn đứng bên cạnh liền nhắc nhở:
-Dù mắt em có bình thường, thì ngày mai cũng không được đến trường! Hậu phẫu thuật phải ưu tiên sức khỏe bản thân!
-Nhưng...
-Bác sĩ, tôi sẽ phụ trách chăm sóc cho cô ấy, có gì căn dặn xin ông hãy nói!
Song Tử cất tiếng xen ngang câu của Thiên Bình. Anh lấy bút giấy ra, ghi lại tất cả những lời của bác sĩ một cách nghiêm túc.
Sau khi Lâm Hàn và vị bác sĩ kia rời khỏi, Thiên Bình lên tiếng:
-Tại sao? Chẳng phải cậu nói hết ngày hôm nay sẽ tự động không xuất hiện trước mặt tôi sao? Sao vừa rồi cậu lại...
-Đúng là tôi nói vậy, nhưng là trường hợp cậu hoàn toàn bình an. Chứ ý câu nói của tôi là tôi sẽ ở đây đến khi cậu hồi phục hoàn toàn!
Song Tử chuyên tâm đáp. Nhưng Thiên Bình lại li cho chuyện khác:
-Nếu vậy Lý Uyển Nghi sẽ...
-Cậu đừng bận tâm về cô ta... –Song Tử đến ngồi bên cạnh Thiên Bình:
-Vì cô ta sẽ không thể lật tẩy được thân phận của cô giáo!
Sáng hôm sau...
Zodiac high school...
Lớp 11S...
Xì xầm... Xì xầm...
Vẫn như mọi khi, cái lớp này không bao giờ có thể bớt ồn ào được. Đó là chuyện của hai tháng trước, khi mà chưa có sự xuất hiện của...
Xạch!
~ Im phắc ~
Cô giáo hôm nay bước vào lớp có chút khó tin khi đám học trò của mình lại im lặng và ngoan ngoãn đến phát sợ. Cô khẽ thở phào, rồi đưa hai tay ra hai bên với nụ cười thân mến:
-Chúc các em một ngày đầu tuần vui vẻ!
O_o
Cả lớp đồng loạt mắt tròn mắt dẹt nhìn cô giáo, khiến cô có chút xấu hổ. Riêng Song Tử thì nhoẻn miệng cười, đứng dậy và làm theo động tác của cô giáo:
-Chúc cô có một ngày đầu tuần vui vẻ!
-Chúc cô có một ngày đầu tuần vui vẻ!
Cả lớp đồng thanh sau cái ra hiệu của Song Tử.
Trừ Sư Tử.
Xạch!
Nhìn thấy học sinh đi trễ và trông mặt lạ vô cùng, cô giáo bước tới và tươi cười nhắc nhở:
-Em đi trễ mất rồi, nhưng không sao, lần này cô sẽ bỏ qua cho em!
-Nhưng lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
-hả?
Lý Uyển Nghi bị hủy hôn ước, tâm trạng âm u từ tối hôm qua. Vừa bước vào lớp, cô ta đã thấy bản mặt tươi rói của cô giáo làm cho chán ghét. Cô ta đã mất tất cả, thì sẽ kéo theo Thiên Bình để chết chung với cô ta.
-Mọi người, tôi có chuyện muốn nói với mọi người!
Lý Uyển Nghi tiến lên bục giảng, đẩy cô giáo sang một bên.
-Chuyện gì vậy?
-Lại là con nhỏ đó nữa à?
-Ôi trời, còn dám đẩy cô giáo ra nữa chứ!
Cả lớp bắt đầu ồn ào lên. Lý Uyển Nghi không quan tâm, chỉ tay vào cô giáo và nói:
-Cô ta không phải là cô giáo, mà là người giả dạng thành cô giáo, tên Diệp Thiên Bình!
-Hả? Cô ta vừa nói cái gì vậy?
-Này, câu chuyện của cậu hấp dẫn đấy Lý Uyển Nghi hahaha!
-Vler, bị nhiễm phim School 2015 rồi hả bồ?
Cả lớp lần lượt cười nhạo Lý Uyển Nghi và không tin vào lời nói đó. Lý Uyển Nghi liền trợn mắt lườm mấy người đó, lớn giọng nói:
-Các cậu không tin thì tôi sẽ cho các cậu xem!
Nói rồi Lý Uyển Nghi bước tới và bất ngờ túm lấy tóc của cô giáo và giật ra:
-Á!
-Tôi sẻ giật bộ tóc giả này ra để chứng minh cho mấy người xem!
-Oái! Cô ta điên rồi!
-Mau thả cô giáo ra con điên kiaaa!
-Đủ rồi, buông ra!
Cổ tay của Lý Uyển Nghi bị Sư Tử siết chặt. Gương mặt và ngữ khí của Sư Tử một lần nữa lại khiến cô ta hoảng sợ và thả cô giáo ra. Sư Tử đỡ cô giáo lên rồi khẽ hỏi:
-Không sao chứ? Cô giáo?
-Không... Cô không sao!
Cô giáo cười gượng, rồi vội vuốt vuốt lại mái tóc. Lý Uyển Nghi khó tin khi nhìn thấy những đường chân tóc như thật của cô giáo, ngập ngừng nói:
-Không thể nào, rõ ràng là tóc giả!
-Mắt cô là mắt cá, não cô là não heo hay sao mà nói đây là tóc giả vậy. Còn tự tiện giật tóc giáo viên, cô là tên ngu học à?
Sư Tử quát lên sỉ nhục Lý Uyển Nghi một cách thậm tệ, cả lớp có chút cả kinh nhưng sau đó thì hết sức tán dương. Lý Uyển Nghi nhục nhã liền không biết sợ là gì, quát lại Sư Tử:
-Nói dối, cả cậu cũng biết chuyện cô giáo là Thiên Bình cải trang còn gì! Tại sao lại im lặng không nói ra chứ! Cả anh cũng vậy, Song Tử!
Lý Uyển Nghi quay xuống lớp nhì. Song Tử. Song Tử lấy điện thoại trong học bàn mang đi, bước ra khỏi cửa lớp:
-Sư Tử, canh chừng cô ta bỏ trốn, tôi sẽ gọi thầy quản giáo đến bắt trả cô ta về bệnh viện tâm thần!
-Nhanh chân dùm cái!
Sư Tử nhàn nhạt đáp lại, rồi về chỗ ngồi dựa người vào ghế. Cả lớp nhanh chóng xì xầm lên. Cô giáo chỉnh lại quần áo, bước tới bàn giáo viên, và đi ngang qua Lý Uyển Nghi:
-Chào em, tôi là Diệp Bảo Bình, giáo viên chủ nhiệm lớp 11S!
-Cái gì?
Lý Uyển Nghi xanh mặt nhìn Bảo Bình, tinh thần đột nhiên thụt xuống... Không thể nào.
-[ Vừa rồi, không lẽ cả Sư Tử cũng biết chuyện tôi là Thiên Bình?]
- Hả? Ừ, đúng vậy! Cậu ta cũng biết, nhưng sợ cậu lại phải lo lắng nên tôi và cậu ta không nói cho cậu biết!
Song Tử nhún vai trả lời. Thiên Bình có chút bất ngờ, nhưng khi nhớ lại, có nhiều câu nói mà Sư Tử khiến cô phải khó hiểu, giờ thì hiểu tại sao rồi. Nhưng mà, cô vẫn còn một chuyện thắc mắc:
-[Còn đoạn video đó? Tại sao cô ta không mang ra để làm chứng cứ?]
-À... Cô ta làm gì còn mà đem ra!
-Hả?
Thiên Bình không hiểu lời nói của Song Tử. Đang định hỏi thì Song Tử lên tiếng:
-Tôi cúp máy trước nha!
Pip!
Song Tử nhanh tay nhét điện thoại vào túi khi thấy hình bóng của Thiên Yết từ xa và...
Sau báo cáo của Song Tử và sự làm chứng của cả lớp 11S, Lý Uyển Nghi đã bị đình chỉ học tập vì tội vô lễ với giáo viên.
Một thời gian ngắn sau đó, tập đoàn W cũng chính thức phá sản và Lý Uyển Nghi đã chạy ra nước ngoài cùng gia đình. Cùng lúc đó, Thiên Bình cũng đã lấy lại được thị lực.
Bệnh viện Zodiac...
Phòng mắt...
Soạt...
Từng lớp vải được bác sĩ tháo ra, mọi người trong phòng ai cũng hồi hộp, nìn thở ngồi xem...
-Hmnh...
Thiên Bình he hé đôi mắt, sau đó thì nhíu lại, vì thứ ánh sáng chói chang đã lâu không được nhìn thấy.
Hình ảnh của những con người quen thuộc dần dần hiện ra, Thiên Bình dừng ánh mắt trước một người, khóe miệng vô thức cong lên.
-Sao? Vậy cậu có còn muốn tôi biến mất khỏi cậu khi cậu đã hoàn toàn bình phục chứ?
Vẫn là âm thanh quen thuộc đó, nhưng gương mặt thì đã lâu không nhìn rõ. Nó hoàn toàn chân thực và ấm áp hơn những hình ảnh mà cô nhớ trong đầu. Thiên Bình cười khẩy, đôi mắt màu cà phê cong lên:
-Để xem cậu có thể không!
-Ây chà chà, mới xa nhau có mấy tháng mà cưng thay đổi dữ ha tiểu cân! Chỉ biết nói chuyện với trai mà quên phéng luôn người chị này ha?
Bảo Bình đứng chống nạnh gần đó, Thiên Bình nhìn chị hai mình, nhếch môi:
-Chị trả nợ hết cho em và mẹ chưa đấy?
-Cậu khỏi lo, về phần nợ tôi, cô giáo đã trả hết rồi!
-Sư Tử? Cậu cũng tới đây ư? –Thiên Bình có chút bất ngờ khi nhìn thấy Sư Tử. Sư Tử nhún vui bất cần:
-Thì hôm nay là ngày Bạch Dương tháo bột! Chắc cậu biết Bạch Dương nhỉ?
-Tất nhiên, cậu biết tôi giả dạng là chị hai rồi còn hỏi! –Thiên Bình giật giật khóe miệng. Song Tử bèn chen giữa hai người:
-Sì tóp! Stop! Hai người không được nói chuyện với nhau nữa!
-Ai dà dà, chú mày ghen đó hở Song Tử?
-Chú Đông? –Thiên Bình lại thêm ngỡ ngàng khi thấy chú Đông ngồi ở bàn ăn cùng mẹ mình. Chú Đông nhe răng cười:
-Làm gì ngạc nhiên thế! Hôm nay là ngày quan trọng của cháu mà!
-Chú ấy còn nấu một bữa hoành tráng để chúc mừng con đã bình phục hoàn toàn đấy con gái! –Bà Bảo Thiên mỉm cười thành tiếng. Chú Đông quay sang cười với bà:
-Chị này, đừng khoe sớm vậy chứ, mất công có người đòi ăn ké...
-Chú này, chú còn nhớ cháu chứ? Cháu thì rất nhớ chú đó nhaaaaa~
Chú Đông vừa kịp dứt lời thì Bạch Dương từ bên ngoài thò đầu vào và kháu khỉnh lên tiếng. Sắc mặt chú Đông đen lại:
-Mới nói xong!
-Hahaha...
Công viên Butterfly...
-Hahaha, lúc nãy nhìn Sư Tử ngố phải biết! Khi mà Bạch Dương uống say đã đưa chân đạp trúng mặt cậu ta hahaha...
Song Tử vừa nói, vừa hình dung lại bản mặt khó đỡ của Sư Tử mà cười sặc sụa. Thiên Bình cũng thấy buồn cười, một người như Sư Tử mà lại.
-Cũng may đó là Bạch Dương, chứ là người khác, chắc sẽ lãnh đủ! –Thiên Bình cười khẩy. Song Tử bỗng dưng ngừng cười:
-Còn một người nữa mà cậu ta không dám làm gì!
-Hả?
-À không có gì ahihi!
Song Tử thấy mình bị buột miệng nên cười xí xóa. Thiên Bình nhíu mày khó hiểu, rồi tiếp tục đi trên vỉa hè.
Soạt!
Bỗng, cả người Thiên Bình được bao phủ bởi một hơi ấm. Song Tử bất ngờ dùng áo khoác bao trùm Thiên Bình từ phía sau. Anh ôm cô vào lòng và nhỏ giọng lên tiếng:
-Một lúc thôi, chỉ một lúc thôi!
-...
Thiên Bình đứng im như lời Song Tử nói, vì cô thừa nhận rằng, cô cũng muốn được như vậy.
-Song Tử, cậu còn nhớ câu nói sẽ theo đuổi tôi khi tôi quay trở lại là Thiên Bình chứ?
Sau một hồi im lặng, Thiên Bình đột nhiên lên tiếng khiến Song Tử khẽ thoát ra khỏi khao khát được ôm cô. Anh có chút ngạc nhiên:
-Cậu hỏi thừa, sao chuyện đó tôi quên được!
-Vậy...
Thiên Bình gỡ hai tay Song Tử đang vòng trước hông mình, xoay người lại đối diện với anh:
-Lời nói đó còn hiệu nghiệm chứ?
Song Tử nhất thời ngây người, Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi cong lên:
-Vì tôi đã thích cậu!
-Tôi biết mà!
Song Tử phì cười, nụ cười ôn nhu ấm áp làm tan chảy cả bầu khí se lạnh hiện tại.
Có thứ cảm xúc hân hoan, mơ màng, sinh động, hạnh phúc được sinh ra...
Căn hộ 95...
-Gì? Đây là quà sinh nhật mà cậu ta tặng cho mình á? Qua lời kể thì nó không được đẹp cho lắm, chứ thế này thì... Annabelle lời!
-Hahaha...
Bảo Bình bật cười trước vẻ mặt hiếm thấy của Thiên Bình và con gấu mà Song Tử tự tay làm tặng cô em gái.
-Dù sao cũng là tấm lòng của thằng nhóc đó. Công tử nhà giàu như vậy là được lắm rồi! Mà nể em thật, chỉ trong 2 tháng mà đã khiến lớp chị ngoan hiền ra nhiều ấy! --Bảo Bình bắt đầu liệt kê ra:
-Thằng nhóc Hứa Vĩnh Kỳ đó bớt nhây đi dổi này, con bé Kim Ngưu có trách nhiệm hơn rồi này, đặc biệt là hai thằng tên Tử...
-Chị này...
Bỗng, Thiên Bình cắt ngang lời kể của Bảo Bình, trông cô có vẻ nghiêm túc hơn hẳn:
-Em muốn nói hết tất cả với nhà trường!
Ngày hôm sau...
Zodiac High School...
Lớp 11S...
-Sư Tử đại caaaaa~
Sư Tử đang nằm liu riu trên bàn thì bị đánh thức bởi cái giọng vừa rồi.
-A, cậu qua chơi hả Bạch Dương?
Vĩnh Kỳ nhìn thấy Bạch Dương thì chào đón. Bạch Dương nhập hội với đám Vĩnh Kỳ, để...
-Đói đòn hả? Dám bắt nạt em tao sao?
-Ôi mèo đại ca, anh đến thật đúng lúc!
-Chú mày có sao không?
-Không ạ, mà sao anh cứ gây sự rồi để bọn chúng tìm nhầm em không vậy?
-Ai bảo mày rông chơi khắp nơi làm gì!
-Thật là, em muốn chơi bóng rổ mà!
-Vậy để anh đi cùng mày!
-Yeah!
-Tối nay dọn phòng cho anh!
- Nữa! Nhưng em nằm trên, anh nằm dưới đi nhá há há!
-Cái giề? Anh mày không phải gay nhá!
-Ơ, gay gì? Ý em là em nằm giường trên, còn anh ở dưới, nhà chúng ta có cái giường tầng đó!
-HAHAHAHA!!!
Cả đám phá lên cười sằng sặc khi Bạch Dương vừa đóng vai Sư Tử, vừa đóng vai là mình để đối thoại gây cười. Mấy đứa con gái xung quanh cũng cười lây vì tính hài hước của Bạch Dương. Nhưng chính chủ thì...
-Hàn Bạch Dương, bố giết mày!!!
-Aaaa.... Help meeeeee~ Chị Xử ơiiiiiii
Thấy Sư Tử bằm bằm sát khí đuổi theo mình, Bạch Dương liền co giò chạy tới lớp Xử Nữ để thoát nạn.
-Hahahaha
Mọi người nhìn thấy đều cười rầm rộ lên. Có vẻ, Sư Tử đã bớt đáng sợ đi rồi.
-Ế ế... Đó chính là thần đồng của trường mình mấy năm trước đó!
-Nghe nói là em gái của cô Bảo Bình á, là thật sao?
-Sao chị ấy lại đến trường nhỉ?
-Đã học giỏi rồi mà còn xinh gái nữa chứ, ganh tỵ quá đi~
Cả sân trường đều nô nức tiếng bàn tán về người con gái có mái tóc màu nâu sữa đi sau Bảo Bình. Tất nhiên, cả trường đều ồn áo như vậy, ắt sẽ có vài lời đi vào tai ai đó...
Lớp 11S...
Xạch!
-Hở???
Cả lớp đang ồn ào bỗng dưng im lặng khi thấy cô giáo bước vào và mang theo một cô gái khác, ngoài màu tóc ra thì trông hai người khá giống nhau. Điều làm cả đám im lặng là... Biểu cảm trên gương mặt của cô gái kia trông thật quen thuộc...
-Chào cả lớp, trước tiên, cô xin giới thiệu, đây là...
-Thiên Bìnhhhh
Chợt, Song Tử xuất hiện với vẻ mặt hấp tấp, xen ngang câu nói của Bảo Bình. Rồi anh tiến tới kéo Thiên Bình đi mất khiến không ai phản ứng kịp.
-Này, tại sao cậu lại lên trường? Cậu có biết làm vậy sẽ khiến mọi người nghi ngờ không?
Song Tử dẫn Thiên Bình tới một góc khuất của cầu thang, vẻ mặt lo lắng mà nói.
Thiên Bình nhìn biểu hiện của anh mà mỉm cười:
-Tôi biết chứ, vì đây là lựa chọn của tôi mà!
-Hả? Đừng nói với tôi là cậu...
-Đúng vậy, tuy không biết hậu quả là gì, nhưng tôi không muốn lừa dối những con người thân quen kia, và cũng không muốn để cậu và Sư Tử phải giữ mãi bí mật này!
Thiên Bình nói rồi rời đi, câu nói của cô như một sợi dây vô hình trói Song Tử lại...
Lớp 11S...
-Không thể nào, vậy là Lý Uyển Nghi nói thật ư?
-Đừng đùa chứ, tất cả chúng ta đều bị lừa trong thời gian qua ư?
-Tôi thấy thật nực cười!
-Làm gì có chuyện đó, mà nếu có thì, thật không thể tha thứ!
-Xì xầm... Xì xầm...
Cả lớp trở nên hỗn loạn, ai ai cũng đưa ánh mắt xa lạ nhìn hai chị m Thiên Bình.
-Cô biết các em sẽ khó chấp nhận và tha thứ cho cô. Nhưng vì các em là học sinh của cô, nên cô không muốn giấu các em chuyện này! Thiên Bình đã quyết định sẽ đến nói sự thật cho các em biết trước nhà trường, nên mong các em thông cảm cho cô. Vì các em có quyền được biết!
Nói rồi Bảo Bình và Thiên Bình rời đi trong im lặng. Nơi tiếp theo cần đến... Là phòng Hiệu Trưởng.
-Hành động của hai người quả thật to gan! – Cô Hiệu Trưởng tức giận lên tiếng. Bà phân tích:
-Diệp Bảo Bình, cô là một giáo viên có tố chất nghề nghiệp cao, còn em, Diệp Thiên Bình, em là một tài năng hiếm có của nhà trường. Nhưng sao cả hai có thể cả gan làm những việc lừa dối người khác như vầy? Dù có nói thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể làm ngơ hay xử nhẹ chuyện này được! –nói rồi cô Hiệu trưởng phẩy tay ra hiệu:
-Hai người ra ngoài chờ đi, chúng tôi cần mở cuộc họp khẩn cấp!
-Vâng, tôi sẽ chịu mọi hình phạt mà nhà trường đưa ra!
Bảo Bình nói rồi cùng Thiên Bình bước ra ngoài.
Cạch!
-Sao rồi, tình hình sao rồi?
Vừa mở cửa, Thiên Bình và Bảo Bình đã bị Song Tử đón ở ngoài, phía sau là Sư Tử. Bảo Bình khẽ cười, trấn anh cậu học sinh của mình:
-Em đừng làm thái quá, lát nữa bọn cô mới biết chính xác được!
-Hai người cũng thật là, may mắn lắm mới thoát khỏi con nhỏ Lý Uyển Nghi đó, vậy mà giờ đâm đầu vào tự thú!
Song Tử càu bàu, Sư Tử thì vẫn đứng yên đó mà không nói lời nào.
-Này Song Tử, sao lại bị phát hiện vậy, chẳng phải chứng cứ của Lý Uyển Nghi đã bị anh thu hết rồi sao?
Dương Song Ngư chạy tới, khó hiểu mà lên tiếng. Thiên Bình nghe mới biết được, thì ra là nhờ Song Ngư mà Lý Uyển Nghi mới không có bằng chứng tố cáo cô. Song Tử chán nản hất mặt vào hai người kia và nói:
-Là họ tự đầu thú!
-Cái gì? À thôi, để anh vào họp cái đã, có gì anh nói giúp cho!