Hai chiếc giường chỉ cách nhau vài xăng ti mét, Điềm Điềm thuận lợi trèo từ giường của mình sang giường Tử Phong.
Vô tình đụng chân vào thành giường, đau nhức không thôi. Đôi mắt phủ một tầng nước, nghẹn ngào nói.
- Anh...Anh không nhớ em sao? Em là Điềm Điềm đây mà.
Trong mấy ngày tiếp xúc với Tử Lam, cô ấy đã sửa cách xưng hô cho Điềm Điềm.
Tử Phong vẫn dùng đôi mắt hững hờ, không chút cảm xúc nhìn cô gái trước mặt. Cảm giác xa lạ vô cùng.
- Điềm Điềm? Chúng ta từng quen biết nhau sao? Tôi chẳng có một chút ấn tượng gì về cô cả.
Điềm Điềm không thể kìm được nước mắt, đã bật khóc thành tiếng. Khiến cho người đàn ông cũng cảm thấy thương xót, muốn dang tay ôm cô gái nhỏ vào lòng. Nhưng cứ vẫn giả vờ lạnh lùng nói:
- Cô ồn quá, muốn không ra ngoài kia mà khóc.
Điềm Điềm tuổi thân vô cùng, cắn môi ngăn chặn tiếng khóc. Vén lấy tà áo mà lâu nước mắt. Làm lộ ra lớp bra đen quyền rũ. Khiến yết hầu của ' ai đó ' phải chuyển động liên tục.
Xong rồi, thằng nhỏ dựng lên rồi. Sao cô ấy có thể vô tư làm như thế trước mặt mình cơ chứ?
- Không, em không đi đâu hết. Anh hôn em rồi, Anh phải chịu trách nhiệm, anh phải cưới em.
Cô leo hẳn lên đùi Tử Phong, ngồi hờ trên đấy. Vòng tay nhỏ bé cố gắng ôm chặt lấy anh, cũng cố gắng tránh vết bỏng phía sau lưng của Tử Phong.
- Cô thật sự muốn kết hôn với tôi?
Điềm Điềm nằm trong ngực anh, gật đầu.
- Nhưng hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu. Cô không hề yêu tôi, có kết hôn cũng không hạnh phúc.
- Ai nói, em yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm.
Điềm Điềm đột nhiên ngồi thẳng dậy, làm cho Tử Phong có chút mất mát, anh còn đang hưởng thụ nơi mềm mại ấy đè sát vào người anh cơ mà.
Nhưng vì áo bệnh nhân khá rộng, lại vì cái ôm ban nãy mà một nút gài áo bị tụt ra. Đôi đào tiên no tròn được bao bọc bởi áo bra, khe ngực sâu hút lấp ló trước trong tầm mắt của người đàn ông. Khiến Tử Phong muốn xịt cả máu mũi.
Chỉ là hành động vô tình, nhưng lọt vào mắt Tử Phong lại giống như Điềm Điềm đang quyến rũ anh vậy.
Bên dưới trướng đau vô cùng, Tử Phong sợ Điềm Điềm sẽ phát hiện liền kéo chăn che lại. Không ngừng đấu tranh tư tưởng quyết liệt.
Chết tiệt, nếu không phải bị thương thì tôi đã đè em ra mà ăn sạch em rồi.1
Không được, không được. Phải tôn trọng có thể cô ấy. Phải nhịn, mày nhịn nhiều rồi, nhịn lần nữa cũng sẽ không sao.
Phải diễn cho trót.
Tử Phong quay mặt sang chỗ khác, tránh nhìn cảnh xuân xanh đó, hắn giọng nói:
- Nhưng tôi không yêu cô.
Trời ơi, lộn lời thoại rồi.
Vừa dứt câu, thì Tử Phong cảm thấy có gì đó sai sai. Suy ngẫm một lát mới biết mình đã nói sai lời thoại lúc sáng sớm dày công suy nghĩ.
Anh chầm chầm quay sang nhìn Điềm Điềm. Cô sau khi nghe Tử Phong nói vậy thì vô cùng đâu lòng. Nhưng lần này cô gái nhỏ lại không khóc, không nháo, ánh mắt đượm buồn, rũ xuống, không nhìn anh mà nói:
- Được rồi, vì bây giờ anh không nhớ ra em, nên anh không yêu em cũng không sao. Mình Điềm Điềm yêu anh là được rồi. Em ra ngoài một chút, anh nghỉ ngơi đi.
- Này...
- Suỵt, đừng nói nữa.
Tử Phong định lên tiếng giải thích, mọi chuyện đi xa quá rồi, nhưng Điềm Điềm lại chặn họng anh. Không cho anh nói nữa. Cô bước xuống giường, dùng chân phải làm trụ, khó khăn ngồi vào xe lăng. Nhanh chóng đẩy ra ngoài.
Bóng dáng Điềm Điềm dần biến mất. Tử Phong biết mình đùa quá trớn, không biết phải giải thích thế nào. Chẳng qua là sáng hôm nay anh tỉnh lại lúc Điềm Điềm còn ngủ. Muốn nhân tiện chọc ghẹo cô một chút, không ngờ mọi mọi việc lại biến thành như này.
Anh vò đầu bứt tóc, quyết định nhấn chuông gọi bác sĩ đến. Thực chất là muốn gọi Max đến nhưng không có thiết bị gì liên lạc trừ cái này.
Khoảng năm phút sau, Max cũng đến. Hắn ta khám tổng quát lại cho anh, nhưng lại bị Tử Phong từ chối. Tử Phong cũng kể lại sự việc ban nãy cho Max nghe.
- Mau chuẩn bị xe lăng cho tôi. Cậu đẩy tôi đi tìm mèo nhỏ.
Max cũng bó tay với tên này. Chọc người ta chi để bây giờ phải mò đầu đi dỗ cơ chứ.!
Xe lăng nhanh chóng được đem đến phòng bệnh. Anh được Max đỡ vào xe lăng, sau đó hai người đàn ông cùng nhau đi tìm kiếm bóng dáng của Điềm Điềm.
[....]
- Tử Phong, anh là cái đồ đáng...
- Cô gái, đang buồn sao?
Điềm Điềm đang ngồi khóc ở vườn hoa bệnh viện, không biết từ đâu phát ra tiếng nói nhẹ nhàng đàn ông. Cô quay đầu lại nhìn lại thấy một chàng trai thanh niên cao lớn, không biết bao nhiêu tuổi, ăn mặt gọn gàng, khuôn mặt ưa nhìn đang tiến về phía mình.
- Tôi buồn thì iên quan gì đến anh.?
Vốn đang buồn tức trong lòng, không có nơi phát tiết. Lại còn có người đến làm phiền. Điềm Điềm hơi đanh đá trả lời.
Trái lại với thái độ của Điềm Điềm, chàng thanh niên ấy bỗng nhiên chỉ vào mi tâm của cô, dịu dàng nói:
- Đừng cau mày, em cười lên trông đẹp lắm.
Mẹ của anh ta nhập viện ở đây cũng gần một tuần rồi. Ngày nào anh cũng lui tới chăm sóc. Từ lần đầu tiên chạm mặt hắn đã bị say nắng bởi nụ cười toả nẳng của Điềm Điềm. Nhưng đến tận bây giờ mới có cơ hội bắt chuyện.
- Tôi xin...
- Tiêu Điềm Điềmmmmmm
Điềm Điềm cảm thấy mình hơi quá đáng, muốn lên tiếng xin lỗi thì lại bị tiếng gọi cực lớn của ' ai đó ' cắt ngang.
*Mình mới gửi đơn xin kí hợp đồng, hồi hợp quá. Mong được duyệt thành công..
Like + Theo dõi cho mình nha! ?
Ngon Tinh
Anh đùa quá lố rồi. Truyện hay quá bạn ơi. Hóng tiếp nữa hihi. Chúc bạn ký hợp đồng được duyệt thành công nhé. Mong đọc truyện của bạn mỗi ngày