Đúng như Tử Phong đã nói, ngày hôm sau anh đã cùng cô về nhà gặp Doãn Ngọc.
- Vào thôi.
Điềm Điềm nắm lấy dẫn anh vào nhà. Vừa mới đến cửa, đã thấy mẹ cùng em trai đứng đấy đợi sẵn.
- Chào...dì
Tử Phong gượng gạo chào hỏi Doãn Ngọc. Bà cũng mỉm cười gật đầu, sau đó lôi kéo hai người vào trong phòng ăn. Nơi đây đã được chuẩn bị sẵn các món ăn bắt mắt.
- Mẹ...để con cầm cho.
Trong bếp Doãn Ngọc đang làm thêm các món ăn khác. Cô bỏ mặc Tử Phong ngồi bên ngoài, đi đến giúp bà. Doãn Ngọc đơ người, xúc động vì đây là lần đầu tiên con gái chịu nói chuyện với mình sau ba năm im lặng.
- Điềm Điềm, con không giận mẹ nữa sao?
Giọng nói run run của Doãn Ngọc vang lên bên tai cô. Điềm Điềm đang xếp rau xà lách vào dĩa, quay qua mỉm cười với bà, nói.
- Không ạ.
Doãn Ngọc cởi tạp dề ra, đến ôm chặt Điềm Điềm. Nước mắt trực trào ra ngoài. Bà đợi ngày này lâu lắm rồi, bà còn tưởng con gái sẽ hận mình mãi mãi nữa chứ.
- Điềm Điềm, mẹ...mẹ vui lắm. Cảm ơn con. Nhưng mà Tử Phong hình như vẫn còn...
- Mẹ à, không sao đâu. Con kéo anh ấy đến đây để hai người làm hoà mà. Anh ấy đã nói với con là sẽ buông bỏ hận thù, sống một cuộc sống thanh thản. Mẹ cũng ráng bắt chuyện với anh ấy nha.
Ngày hôm qua, Điềm Điềm nhắn tin với Doãn Thần, nói là hôm nay sẽ về. Cứ tưởng là cô sẽ về một mình, nào ngờ khi nhìn thấy Tử Phong sóng bước cùng con gái, bà bỗng nhiên thấy bản thân thật hèn mọn, thấy bản thân mình vô cùng có lỗi. Không dám nhìn thẳng vào anh.
- Thế thì tốt quá rồi. Mẹ sẽ cố...
Điềm Điềm cùng mẹ bê thức ăn ra bàn, vừa đến nơi thì đã nghe được mùi thuốc súng giữa Tử Phong và Viên Tiêu. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, ánh mắt của ai cũng như hình viên đạn. Doãn Thần ngồi đấy đến thở cững chẳng dám.
Thấy cô trở ra, Tử Phong liền thay đổi một trăm tám mươi độ sắc thái. Ánh mắt hiền hoà, kéo ghế cho cô. Ra vẻ thị uy với Viên Tiêu đối diện.
- Chị hai, chị đúng là vị cứu tinh của em mà.
Doãn Thần nhào qua muốn ôm Điềm Điềm như một lời cảm tạ khi đã đánh bay cái không khí áp bức giữa nơi này. Vừa mới với tay thì đã bị Tử Phong liếc cho.
- Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Trong suốt buổi ăn, hai người đàn ông này cũng không ngừng đấu đá nhau. Một lớn một nhỏ tranh giành gắp thức ăn vào bát Điềm Điềm. Bát cơm của cô đã chất thành khối, nhưng hai người này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Câu nói ' Đàn ông là những đứa trẻ to xác ' quả thật không sai mà!
- A...đau.
Điềm Điềm đưa tay nhéo vào bắp đùi của Tử Phong, ánh mắt vô cùng ' dịu dàng ' nhìn vào anh như muốn nói: Anh có thôi đi không?
Tử Phong cảm thấy vô cùng tuổi thân, ấm ức khi Điềm Điềm chỉ mắng có một mình anh. Anh giận dỗi kéo ghế ra xa, ngồi thù lù một gốc mà ăn, không còn nói một lời nào.
- Điềm Điềm, em được lắm. Tối nay đừng có mà cầu xin anh!
Trời ơi, cái tên đàn ông này nói gì vậy nè? Bộ anh không thấy ngại hay sao? Mọi người đều sững người, dừng đũa. Nhất là Doãn Ngọc, bà kĩ càng quan sát Điềm Điềm một lượt, Những giấu hôn được cô cẩn thận giấu trong cổ áo cũng bị bà nhìn thấy.
- Muỗi cắn mẹ ạ.
Điềm Điềm gãi đầu, cười hì hì, gượng gạo trả lời.
- Con muỗi này to quá nhỉ Điềm Điềm.
Mọi người đều đồng loạt tiếp lời trêu chọc cô, Điềm Điềm nhìn qua bên Tử Phong cầu cứu, nhưng khuôn mặt anh lại dửng dưng, giả vờ như đang chăm chú vào việc ăn, hoàn toàn phớt lờ cô.
- Mọi...mọi người đừng chọc con nữa mà.
- Hai đứa nhìn Tử Phong mà làm gương kìa. Ăn mau rồi lên phòng khách uống trà.
Điềm Điềm bị dồn vào thế bí, không biết nên làm thế nào. Vẫn may là có Doãn Ngọc giải vay cho cô. Bà là một người từng trải, mấy vụ này có cái gì mà không biết? Dù gì con gái cũng đã đủ tuổi, không còn nhỏ nhít gì nữa. Cơ thể là của cô, cô muốn trao cho ai thì trao. Bà không hề cấm cản.
[...]
- Biếu dì.
Ăn cơm xong xui, Viên Tiêu có việc phải ra ngoài. Tử Phong cầm túi quà hôm qua vừa mua đưa cho Doãn Ngọc. Bà nhanh chóng nhận lấy, để sang bên cạnh chỗ ngồi, đáp.
- Tốn kém quá, con đến chơi là dì vui rồi.
Cách xưng hô không được đúng lắm nhỉ? Anh vẫn chưa thể gọi Doãn Ngọc là mẹ vợ bây giờ được. Nhưng sau này sẽ ráng sửa đổi.
- Mẹ ơi, hôm nay con muốn ngủ với mẹ cơ.
- Không được, nhà mẹ hết phòng rồi, giường mẹ lại nhỏ lắm. Con về nhà chồng ngủ đi.
Tử Phong và Điềm Điềm ở chơi đến tối mới ra về. Điềm Điềm còn ráng níu lại, cầu cứu Doãn Ngọc, vì cô biết được một lát nữa thôi, sau khi về đến nhà, cô sẽ ngay lập tức bị anh đè ra ăn không còn một mảnh giáp nào.
Nào ngờ Doãn Ngọc lại cố tình đứng về phía Tử Phong. Rõ ràng đây là căn biệt thự, làm gì có chuyện không còn phòng cho cô tá túc một đêm chứ. Quay người nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Tử Phong khi có được đồng minh. Điềm Điềm bất mãng, xụ mặt một đống, ngồi lì xuống ghế.
- Chào dì, con về.
Tưởng làm như vậy sẽ có tác dụng với anh sao? Trước ánh mắt của ba người họ, Tử Phong bước đến, nhẹ nhàng vác cô lên vai. Lễ phép chào Doãn Ngọc rời ra về.
Trên xe Điềm Điềm vẫn vậy, khoanh tay trước ngực, lòng ngực vì giận dỗi chồng mà phập phồng lên xuống, không thèm nhìn Tử Phong mà giả bộ ngắm khung cảnh bên ngoài.
Cô im lặng, anh cũng im lặng. Không khí yên ắng vô cùng. Cho đến khi chiếc xe vừa về đến nhà, Điềm Điềm mới lên tiếng.
- Em đang giận đó! Sao anh không dỗ em.
Tử Phong ép sát Điềm Điềm vào cửa xe, cô còn tưởng anh định hôn để dỗ dành cô nên cũng nhắm mắt, môi còn hơi chu chu lên chuẩn bị đón nhận. Chờ rất lâu nhưng môi vẫn chưa có cảm giác gì, mở mắt ra thì thấy dây an toàn của mình đã được mở. Anh cũng ngồi lại ngay ngắn.