Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 7: Đấu giá



[...]

Từng cô gái, từng cô gái được mang ra mua bán, đấu giá như một món hàng.

- Kính thưa quý vị quan khách. Vừa rồi chúng ta vừa đấu giá xong cô gái thứ sáu. Và sẽ không để các vị đợi lâu. Tiếp theo chúng tôi sẽ bắt đầu với ' mỹ nữ ' số bảy. Cô gái này là người xinh đẹp nhất ở đây. Cho nên giá khởi điểm sẽ cao hơn những người trước đó. Giá khởi điểm ban đầu sẽ là 5 tỷ USD. Và sau đây, mời các vị tiếp tục đấu giá.

Giọng nói của MC dõng dạc vang lên khắp khán đài. Tiếng reo hò của mọi người càng to hơn. Có rất nhiều người muốn sở hữu được Điềm Điềm. Họ dùng con mắt dâm đãng mà nhìn vào cô gái trong lồng.

Điềm Điềm cũng mơ màng mở mắt. Nhưng cả cơ thể cô không còn chút sức lực nào cả. Đầu óc thì hỗn loạn. Lại thêm ánh nhìn của những kẻ háo sắc kia càng doạ cô sợ hãi.

Điềm Điềm đưa mắt nhìn xung quanh khán đài. Cho đến khi nhìn thấy gương mặt u tú của của người đàn ông ở trung tâm khán đài được một lát rồi lại rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.

- 6 tỷ.

- Tôi ra 10 tỷ.

- Tôi đấu giá 20 tỷ.

Một người đàn ông mập mạp tên là Gos ra giá 20 tỷ USD. Sau đó liền không ai ra giá cao hơn nữa. MC cũng bắt đầu gõ búa.

- 20 tỷ lần 1, 20 tỷ lần 2, 20...

- 50 tỷ.

Lần này là Tử Phong giơ bảng đấu giá. Mọi người đều há hốc mồm vì hành động của anh. Zill cũng trợ lý ở bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc.

Tử Phong đã lên tiếng thì ai dám tranh giành cơ chứ? Tên Gos kia cũng như con cún mà nịn nọt anh.

- Thì ra ngài Tử Phong thích em này, sao ngài không nói sớm. Tôi sẽ ' biếu ' cho ngài. Đâu cần tốn sức đấu giá làm gì...hì hì.

Tử Phong cũng chẳng mẩy mây quan tâm đến gã ta. Anh cầm chiếc áo vest đứng lên, đi về phía khán đài, đàn ông thì kinh ngạc. Phụ nữ thì cảm thấy ghen tị với Điềm Điềm nằm kia.

Anh bước đến gần chiếc lồng, ra hiệu cho MC mở cửa. Điềm Điềm được đưa ra ngoài. Lúc này, Khương Đình cũng vừa đi tới. Tử Phong đưa chiếc áo vest của mình cho Khương Đình, hắn liền hiểu ý, nhận lấy khoác lên người Điềm Điềm rồi bỗng cô rời khỏi nơi tăm tối này.

Điềm Điềm dù không tỉnh táo, nhưng cũng biết được mình đã được ' mua ' rồi. Từ khoé mắt cô chảy ra một giọt nước mắt.

Zill cùng trợ lý của hắn cũng nhanh nhẹn đi theo. Trên đoạn đường ra đến cổng, tên Zill cứ lải nhải với Tử Phong lắm điều. Nào là:

- Sao cậu lại nhìn trúng cô gái này vậy?

- Ôi bạn tôi, cuối cùng cũng trị được bệnh rồi!

- Cuối cùng cũng thoát khỏi tin đồn chơi gay với cậu rồi! Ha ha.

Vừa dứt lời đã bị Tử Phong quăng cho một cái nhìn sắc lẹm. Gã Zill liền im bặt.

- Cậu kêu xe khác đi. Xe này không đủ chỗ.

- Này...Này. Vừa có sắc liền quên bạn.

Tử Phong thửng thờ không cho hắn đi chung, anh mở cửa ghế phụ ngồi vào. Còn Điềm Điềm được trợ lý đặt nằm ở sau xe. Chiếc xe Maybach liền mất hút trong sự cay cú của tên Zill.

Tử Phong nhìn qua kính chiếu hậu trước mặt, thầm quan sát Điềm Điềm. Cô vẫn ngủ say như một chú mèo nhỏ. Bất chợt, anh suy nghĩ về những hành động của mình khi gặp cô gái này.

Anh không hiểu nỗi bản thân mình. Sao lại có ý định muốn giúp cô gái này. Mặc dù đây là lần đầu anh gặp cô cơ chứ?.

Anh chỉ cảm nhận ra, nếu lần này anh bỏ qua cô thì sẽ rất hối tiếc. Nhìn thấy con mắt dâm đãng của bọn đàn ông đó nhìn vào cô, Tử Phong lại muốn đấm bọn chúng một trận

Chiếc xe Maybach lao vun vút trong màn đêm, một hồi sau đã dừng lại trước cổng của một dinh thự lớn. Hai cánh cổng lớn dần mở ra, chiếc xe cũng chạy vào bên trong.

Khi đến trước sân biệt thự, nhìn từ xa chẳng khác nào một lâu đài rộng lớn, hùng vĩ tráng lệ

Chiếc xe dừng lại hẳn ở giữa sân. Từ trong nhà, một người đàn ông trung niên vội đi ra. Ông ấy là Trần Lẫm - quản gia của ngôi nhà này.

- Ông chủ đã về!

Tử Phong bước ra khỏi xe, Trần Lẫm liền cung kính chào mừng anh trở về. Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Khương Đình cũng mở cửa xe, ra sau bế Điềm Điềm vào trong nhà trong nhà, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía ba người họ.

Một cô gái nhỏ bé, non nớt. Gương mặt hơi xanh xao, đầu tóc hơi rối một tí. Toàn thân ược bao bọc bởi chiếc vest của Tử Phong. Đây là lần đầu Tử Phong mang một nữ nhân về nhà, lúc trước ngoài chị của hắn ra thì chẳng có ai cả. Khiến cho những người giúp việc tò mò không thôi. Bọn họ sắp có Tử phu nhân rồi sao?

Trong những ánh mắt ngưỡng mộ ấy, thì lại có một đôi mắt chứa đầy sự ghen tị, đố kị, thâm độc ghim thẳng vào Điềm Điềm.

- Khụ...nhìn đủ rồi. Mau sắp xếp cho cô ấy một phòng khách đi. Nhớ thay cho cô ấy một bộ đồ khác đàng hoàng.

Mọi người liền thu liễm lại cảm xúc. Nhanh chóng tản ra hoàn thành nhiệm vụ được giao.