Sự Cố Hay Là Do Duyên Số

Chương 47



BỆNH VIỆN XXX

Nó chạy như bay trên đg, bây h nó đang đứng trc cổng bệnh viện phân vân k biết có nên vào hay k, chỉ sợ rằng đây là chính là sự thật và nó k hề muốn tin vào chuyện này, nhưng cũng k thể đứng mãi ở đây đc nó quyết định đi vào, có 1 sự thật khó có thể tin nổi bác sĩ nói rằng ba mẹ nó k qua khỏi và kêu nó hãy vào gặp ba mẹ nó lần cuối. Rất khó tin phải k 2 ng đang mạnh khoẻ tự nhiên lại lăn đùng ra chết

-ba...mẹ...-nó gọi trong nước mắt

-con gái ngoan lại đây-mẹ nó gọi nó liền tới gần gường bệnh, lúc này nó mới nhìn kĩ đc 2 ng trông rất xanh xao, trên ng lại có nhiều vết xước mẹ nó tay run run nắm lấy tay nó-con ngoan mẹ xin lỗi vì đã k lo đc cho con hãy tha lỗi cho mẹ-bà thì thào câu đc câu k, càng nghe nó càng thấy nc mắt mk ở đâu trào ra rất nhiều nó đã cố k để nc mắt rơi trc mặt 2 ng vậy mà tại sao đôi mắt k nghe lời nó cơ chứ nó cứ khóc như chưa từng đc khóc z

-huhu...ba mẹ...hức...đừng bỏ con mà....hức...ba mẹ.....-nó nói trong nc mắt nhưng ba mẹ nó đã đi r còn đâu để lại mk nó trên cõi đời này-...hức...sao ba mẹ độc ác z....hức.....đừng bỏ con lại 1 mk mà....ba...mẹ....con ghét 2 ng.....huhu...-nó ngồi bên giường khóc nức nở, khi bọn kia tới đã thấy z r cũng k nói gì nhiều chỉ 1 cuộc điện thoại hậu sự của ba mẹ nó đã đc lo xong, nó rời khỏi bệnh viện về nhà nhốt mk trong phòng 5 phút rồi đi ra ngoài sắc mặt lạnh lùnh vô cảm nó k khóc nữa cũng k cười luôn mang trên ng bộ đồ trắng toát từ đầu tới chân tính cả đôi giầy nó mang, thêm kính áp tròng màu đỏ, tóc xoã ra nhìn nó chẳng khác gì ác quỷ đội nốt thiên thần, nó đi thẳng tới nơi mà ba mẹ nó làm, bọn kia biết là nó muốn đi đâu và muốn làm gì nên cũng k ngăn cản để tự nó giải quyết nếu nhúng tay vào có khi nó trở mặt là bọn kia ăn đủ nên k có đứa nào dám ra cản. Tới chỗ mà ba mẹ nó làm thì cũng chỉ nhận đc lời xin lỗi vs lí do củ chuối là tai nạn lao động, nó đòi xem chỗ mà ba mẹ nó nằm xuống; ba nó là thợ xây nên hay phải xây trên cao bị ngã giáo nó chỉ nhìn qua là biết giáo này có vấn đề có ng đã cưa đi 1 nửa cây sắt chỉ cần trèo lên và thêm 1 vật nặng là sập giáo liền nó chỉ nhếch môi r đi đến chỗ làm của mẹ nó, lúc này mọi ng đang thu dọn tàn tích nhưng máu vẫn còn vương vãi khắp nơi nó vừa vào đã gây sự chú ý bởi nó rất khác thường mà giám đốc trông thấy nó thì đi ra -cô là ai hôm nay chúng tôi k nhận hợp đồng-ông giám đốc đứng trc nó cũng phải run sợ vài phần

-tại sao mẹ tôi chết-nó băng lãnh giọng nói k cao k thấp k trầm k bổng nhưg lại phát ra lượng hàn khí vô cùng lớn

-bà ấy bị tai nạn lao động thôi mà thực tình thì chúng tôi xin chia buồn vs cô-ông giám đốc tỏ vẻ thương xót

-đừng là bộ làm kịch ông đã nhận của ng đó bao nhiêu tiền để dàn dựng việc này

-ng đó là ai-ông ta vẫn giả vờ k hiểu gì

-NGÀY MAI CÔNG TI NÀY PHÁ SẢN-nó vừa dứt lời thì cả công ti nhốn nháo xì xầm to nhỏ, ông giám đốc run rẩy

-rốt...rốt cục cô là ai???-nó k trả lời đơn giản là ông ta k đủ trình độ để nó nói chuyện vs ông ta.

Hôm sau rất nhiều tin đc đăng trên báo công ti đó bị phá sản và cả trường thêm 1 dịp nhốn nháo nữa đó là nó k mặc đồng phục đi học chơi ngay cây trắng: tóc nhuộm màu bạch kim, váy trắng, bốt trắng cao 1 tấc, vẫn đôi mắt đỏ đó nhưng gương mặt thì lại nhợt nhạt trông chẳng khác nào xác chết z

-các em hôm nay chúng ta k học nữa mà sẽ tới nhà của Thiên Tuyết thăm viếng ba mẹ bạn ấy-cô giáo thông báo vs cả lớp

-k cần-hai từ từ miệng nó phát ra và cũng là lúc nó kịp tới cửa lớp-ng đã chết k cần phải vương vấn vs lại...đã đem thiêu r muốn xem cái gì-đến giáo viên cũng phải trố mắt lên nhìn ai cũng biết là nó thích màu trăng nhưng k ngờ hôm nay nó lại chơi trội như z.