Chắc hẳn cậu đang rất giận tớ, cảm thấy tớ làm như vậy là do tớ thấy có lỗi với cậu, do tớ day dứt về việc cậu hi sinh bản thân để cứu tớ.
Cậu nghĩ như vậy cũng đúng, và nó đúng, đúng được một nửa.
Tớ không hiến giác mạc cho cậu chỉ vì những điều đó, lớn hơn đó nhiều, bởi vì tớ thích cậu, tớ muốn là mắt của cậu, giúp cậu nhìn thấy ánh sáng.
Tớ đã dằn vặt rất nhiều về ngày hôm đó, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ do dự hay hối hận vì đã hiến giác mạc cho cậu.
Thật ra màu mắt của cậu thay đổi là vì mống mắt của cậu đã lấy từ con mắt của tớ. Bác sĩ nói rằng nên làm như thế, cách đó an toàn và cần thiết.
Chương Chương cảm thấy thế nào?
Cậu thích nó chứ?
Tớ rất hạnh phúc vì giúp được cậu.
Chương Chương không biết đâu, cậu không biết tớ sợ cậu không cần tớ nữa, sợ cậu ghét tớ.
Đột nhiên tớ nhớ lại ngày cậu với Đông Cường ở trong nhà kho lấy dụng cụ thể dục, tớ tới đó muốn hỗ trợ cho cậu, nghe được cậu đã nói rằng tớ phiền, ước gì tớ có thể tự thân vận động.
Tớ đã tuyệt vọng lắm. Cảm giác ấy lan truyền khắp cơ thể, khiến tớ chỉ có thể cưỡng ép bản thân chạy khỏi nơi đó, lặng lẽ ngồi ở một góc nức nở.
Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, mấy tuần không nói chuyện với cậu là vì đống cảm xúc mâu thuẫn ở trong lòng.
Không muốn nhắc lại ngày đó, nhưng vào ngày mưa đó, tớ đã lẩn thẩn trên đường, nghĩ về lời cậu nói, nghĩ về cậu. Đến khi tớ quyết định quay về trường học để hỏi cậu, để cầu xin cậu có thể cho tớ một cơ hội, thì tớ đã làm hỏng mọi thứ.
Tớ phiền thật nhỉ?
Tớ biết mình không xứng với cậu.
Tớ biết mình chỉ là con chuột hoang cả đời sống dưới cống, không tự lượng sức mình mà muốn làm bạn với cậu.
Dẫu thế, Chương Chương vẫn muốn làm bạn với tớ chứ?
Cậu không cần trả lời cũng được.
À, tớ còn biết một điều nữa.
Chương Chương rất thích đôi mắt xanh này của tớ. Trong khi mẹ của tớ luôn nguyền rủa nó, chỉ có cậu là luôn miệng cười khi nhìn nó. Tớ ghen tị lắm đấy, tớ đã nghĩ cậu chỉ thích đôi mắt của tớ mà thôi. Nhưng vậy cũng không sao cả, vì đôi mắt này là độc nhất, giống như tình cảm của tớ, là đặc biệt, là duy nhất, chỉ dành cho cậu.
Vì cậu thích, nên tớ đã sớm muốn tặng nó cho cậu.
Hẳn là nó rất hợp với cậu, có khi còn hợp hơn cả tớ.
Hi vọng con mắt này sẽ có ích với cậu.
Ngung Tịch."
Ánh nắng mặt trời vào sáng sớm lặng lẽ chiếu vào căn phòng, Lục Doãn Chương ngồi trên giường bệnh, cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Cậu không muốn đọc, cậu sợ mình sẽ không kìm nén được mà khóc hỏng, sợ rằng nỗi buồn này sẽ giết chết tâm hồn mong manh này.
Nhưng cậu lại nghĩ đến Ngung Tịch, nghĩ hắn đã tốn công sức viết ra những lời này, cậu quyết định, mỗi ngày sẽ đọc một lá.
Cẩn thận đọc nó, đọc đi đọc lại, như để khắc ghi nó trong đầu, cậu sợ mình sẽ quên mất nội dung, sợ mình sẽ quên mất câu hỏi trong đó mà hắn viết.
Lục Doãn Chương cất giữ hình bóng Ngung Tịch ở sâu trong lòng, tối để cho mình, sáng để cho hắn.
Lời trong bức thư dường như đã đánh trúng tim đen, cậu quả thật đã nghĩ ra vô vàn lí do, quanh đi quẩn lại vẫn là lí do mà hắn đề cập.
Cậu thực sự đã hiểu lầm hắn, hiểu lầm tình cảm của hắn.
Hắn không phải là người duy nhất cảm thấy sợ hãi. Lục Doãn Chương cũng sợ, rất sợ...
Rõ ràng, cậu mới là người phiền phức, cậu không giỏi như hắn, lúc nào cũng dựa dẫm vào hắn, làm hắn buồn,... Ngung Tịch không trách cậu, ngược lại, hắn còn sợ hơn cậu tưởng.
Lục Doãn Chương đau đớn nghĩ, Ngung Tịch hiểu lầm cậu, hiểu lầm một cách nghiêm trọng, mà cậu lại lưỡng lự, cậu không dám ép hắn lại hỏi cho ra lẽ.
Cậu không phải nói hắn phiền phức, càng không ước cái điều quái gở đó.
Lục Doãn Chương chưa bao giờ thấy hắn phiền, chưa một lần nào. Cậu luôn lo mình đối xử chưa đủ tốt, lo rằng ở bên cậu, hắn có thực sự vui vẻ không...
Bảo bảo của cậu không phải là con chuột hoang cả đời sống dưới cống, cậu ấy là Tiểu Tịch mà cậu thích nhất.
Lục Doãn Chương muốn gặp hắn, nói với hắn rằng hắn không cần cầu xin cậu điều gì cả, hắn cũng không phiền phức, hắn không thấp kém như thế, hắn không cần sợ cậu không cần hắn, sợ cậu ghét hắn, cũng đừng thấy có lỗi hay day dứt...
Cậu vĩnh viễn không hối hận khi làm bạn với Ngung Tịch, muốn làm bạn với hắn cả đời.
Kiếp sau, kiếp sau nữa, Lục Doãn Chương vẫn muốn gặp lại hắn, trở thành người đặc biệt quan trọng của hắn, giống như hắn ở trong lòng cậu.
Và còn một điều nữa, Lục Doãn Chương co người trên giường, mắt đỏ hoe, âm thầm nói trong lòng.
Tớ thích con mắt xanh này của cậu, rất thích, nhưng vẫn thích cậu nhất.
Cho nên có thể đến gặp tớ nhanh một chút được không?