Khi Lục Doãn Chương tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, trên giường chỉ còn lại mình cậu.
Cậu ngơ ngác nằm trên giường, dường như đang nghĩ lại xem chuyện hôm qua là thật hay chỉ do cậu nằm mơ thôi.
Lồng ngực nghèn nghẹn, cảm giác nước mắt đang tích tụ nơi khóe mắt khiến Lục Doãn Chương hoảng sợ, chống tay ngồi dậy.
Cậu sờ môi, tim đập ngày càng nhanh.
Trong căn phòng tối xa lạ, Lục Doãn Chương vẫn không dám chắc là thật hay mơ, cậu ngó ngàng xung quanh, không tìm thấy bóng dáng người mình muốn, sống mũi cay cay.
Lục Doãn Chương hốt hoảng muốn xuống giường, nóng nảy muốn đi tìm Ngung Tịch, nhưng cậu dường như quên mất, bản thân đã không thể tự mình đứng dậy được nữa, càng không thể chạy đi tìm hắn.
Cơ thể lập tức ngã xuống sàn nhà, khuôn mặt trắng xanh.
Nỗi bất lực khiến cậu gần như sắp khóc. Nhìn chân trái của mình mất đi một đoạn từ đầu gối trở xuống đang nhói đau, lại nhìn căn phòng chìm trong bóng tối đang bao trùm lấy cậu, nước mắt liền rơi tí tách.
Nếu là mơ, có lẽ là giấc mơ đẹp nhất đời, là món quà cuối cùng ông trời dành tặng cho cậu trước khi chết đúng không?
Lục Doãn Chương đau khổ khép mắt, toàn bộ đều hóa thành bóng tối.
Mà Ngung Tịch hoàn toàn không biết gì về ѵiệc này khi mở cửa phòng, trông thấy linh hồn của hắn nằm dưới đất che mặt khóc, hắn giống như ѕắp điên rồi.
Hắn tức tốc đặt khay đồ ăn xuống dưới, chạy đến ôm cậu vào lòng, từ ngón tay đến cơ thể đều run lẩy bẩy, cẩn thận nhấc người lên, bế lên giường.
"Xảy ra chuyện gì? Chương Chương... Mau nói cho tớ biết."
Lục Doãn Chương chỉ biết rúc trong lòng hắn nức nở, từng giọt nước mắt mang theo ấm ức trào ra ngoài, như muốn rút đi sinh mạng của hắn.
Làm sao đây?
Chương Chương của hắn khóc.
Có phải cậu ấy hối hận rồi không?
Ngung Tịch lắc đầu xua đi ý nghĩ kia, vòng tay ôm người vô thức siết chặt, có lẽ cậu ấy khi tỉnh dậy không thấy người nên có chút kích động, không phải là hối hận, tuyệt đối không phải là hối hận.
Hắn hôn lên trán cậu, lau đi hàng nước mắt chảy dọc trên má, dịu dàng mà thành kính.
Cảm nhận được sự vỗ về an ủi của hắn, tiếng khóc của Lục Doãn Chương mới dần nhỏ, chỉ còn tiếng sụt sịt.
"Cậu đi đâu thế hả?"
Âm thanh giận dữ chất vấn hắn làm Ngung Tịch đã thả lỏng hơn, hóa ra là cậu ấy hoảng sợ khi không thấy hắn. Chương Chương của hắn hẳn là đã cảm thấy tủi thân lắm.
"Tớ đi nấu bữa sáng cho cậu, không có đi đâu cả."
Hắn nhẹ giọng đảm bảo:
"Xin lỗi... Về sau sẽ nói với cậu trước, hoặc sẽ viết giấy nhắn cho cậu. Đừng giận..."
Mặt cậu đỏ lên, ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói:
"Tớ không có giận... Tiểu Tịch... Chỉ là tớ sợ, sợ, chuyện hôm qua chỉ là mơ..."
Thời gian trong mơ có dài đến đâu, có hạnh phúc đến đâu, tất cả đều chỉ gói gọn trong một giấc mơ không có thật, là thứ hạnh phúc chớp nhoáng.
So với việc ngồi chờ, Lục Doãn Chương lại muốn nhanh chóng chạy đi xác nhận.
Ngung Tịch nở nụ cười, ngọt ngào mà đau lòng, hắn ghé vào tai cậu, thì thầm:
"Dù là mơ, tớ cũng sẽ biến nó thành thật cho cậu."
Tảng đá đè nặng trong lòng cậu như được buông xuống, mặt hồng hồng lắc đầu nói:
"Không được trêu tớ..."
Hắn ậm ừ, hôn lên má cậu, cười nói:
"Vậy tớ để cậu trêu ngược lại tớ được không? Coi như hòa nhau."
Lục Doãn Chương thẹn quá hóa giận, trong lòng đã mềm ra thành một vũng nước vẫn cố ý tỏ ra giận dỗi, làm nũng:
"Tớ không nhỏ mọn như thế đâu. Bảo bảo, cậu ôm tớ đi."
Ngung Tịch làm theo lời cậu, ý cười nồng đậm khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp của hắn càng thêm mỹ lệ, Lục Doãn Chương ngắm nhìn nó không rời, ngắm đến nghiện.
Đối phương cũng cúi đầu nhìn cậu.
Một bên sườn mặt Lục Doãn Chương áp vào ngực trái của hắn nên có thể nghe được, cảm nhận được nhịp đập vững vàng có chút gấp gáp, và cả hơi ấm cậu khao khát.
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt rực rỡ nhất, chan chứa tình cảm không thể nói ra thành lời.
Đến khi bụng nhỏ của Lục Doãn Chương reo lên một tiếng, cả hai mới bừng tỉnh. Lục Doãn Chương ngượng chín mặt được Ngung Tịch bế vào phòng vệ sinh đánh răng.
Ở đó đã có sẵn một cái ghế, Ngung Tịch để cậu ngồi lên, giúp cậu lấy bàn chải, bôi kem đánh răng, chuẩn bị nước, đưa cho cậu.
Trong lúc miệng Lục Doãn Chương còn ngậm bàn chải đánh răng, Ngung Tịch bỗng nhiên hôn chóc một cái vào má cậu làm cậu ngạc nhiên nhìn hắn qua gương.
"Chương Chương dễ thương quá... Tớ không nhịn nổi."
Trái tim cậu như được rót mật ngọt, cũng không so đo với hắn.
Đợi cậu súc miệng lau mặt sạch sẽ rồi, hắn cũng đã chiếm tiện nghi được mấy nụ hôn cùng hành động sờ soạng phần bụng trắng mềm đang xẹp lép vì đói.
Lục Doãn Chương vừa ăn, vừa đút cho hắn.
Hạnh phúc đến mất kiểm soát.
Bởi vì quá hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc này quá đỗi thiếu chân thực, Lục Doãn Chương lo sợ nó sẽ sớm tàn.
Khi dựa vào lòng hắn, cậu đã chợt lay lay vạt áo của hắn, do dự, khẽ hỏi:
"Chúng ta... Chắc chắn sẽ hạnh phúc chứ?"
Giọng nói trầm ấm quen thuộc, hắn như ngây dại trước người yêu, lại như chấp nhất vô cùng nói với cậu:
"Chắc chắn."
Lục Doãn Chương triệt để bùng nổ, cậu nép vào người mình yêu, không khóc, dù mắt đã đỏ bừng, dù rằng nước mắt đã ngập mắt, cậu chỉ khẽ mỉm cười, ngẩng đầu, lăng lăng nhìn hắn, thủ thỉ:
"Tớ cũng nghĩ như cậu."
Cánh tay rắn chắc của Ngung Tịch ôm lấy cậu, trên chiếc giường rộng lớn có thân hình quấn lấy nhau, như hóa thành một.
Hắn ngửi mùi thơm ngọt trên người cậu, ánh mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm người trong bóng tối.
Ngung Tịch đã luôn, đã luôn mong chờ khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc thế giới chỉ có hai người.
Và vẫn luôn mong chờ về cái ngày hắn hoàn toàn có được Lục Doãn Chương trong lòng.
...
Hơn một tuần sau, Lục Doãn Chương đã hồi phục, trở nên trắng trắng mềm mềm như cục bột nhỏ, trông đã có sức sống hơn rất nhiều.
Ngung Tịch ở nhà với cậu cũng đã hơn một tuần, hai người cả ngày quấn quýt lấy nhau không rời, hết ôm rồi lại hôn, chìm trong mật ngọt của mối tình đầu.
Hắn nằm bên cạnh cậu, vòng tay qua ôm, cả người cậu liền nằm gọn trong lồng ngực của hắn. Lục Doãn Chương hài lòng xoa xoa mái tóc đen như gỗ mun của hắn, cảm thấy như đang nuôi cún bự.
Hôm trước đi dạo ngoài vườn, bắt gặp chó con nhà hàng xóm, cậu mới vuốt ve nó một chút, nựng nó một chút, Ngung Tịch đã hầm hầm tiền tới xách nó đi mất, tối hôm ấy còn cố ý bật tv cho cậu xem về tác hại nuôi chó.
Người yêu cậu thì ra rất hay ăn giấm.
Lục Doãn Chương nghĩ tới cái gì, lại từ trong lòng hắn ngóc đầu lên, lay lay người hắn, hỏi:
"Tiểu Tịch! Tiểu Tịch! Cậu thích tớ từ bao giờ thế?"
Mắt xanh chậm rãi hé mở, đẹp đẽ như bên trong chứa ngàn vạn cơn sóng tình dịu dàng. Hắn mỉm cười, mân mê lọn tóc của cậu, khẽ nói:
"Không biết nữa... Có lẽ lần tiên gặp cậu đã trúng tiếng sét ái tình."
Miệng của Lục Doãn Chương ngoác ra, cười đến vui vẻ, cậu nghịch ngợm chọc chọc eo của hắn, thắc mắc:
"Lúc chúng ta học chung với nhau, có lúc nào cậu ghen đến nổ đom đóm mắt không?"
Ngung Tịch lại cười, cười xấu xa hôn cậu nghẹt thở. Trong lúc Lục Doãn Chương vội hít thở, không tập trung, Ngung Tịch nhỏ giọng trả lời cậu.
"Có."
Hắn nói rất nhỏ, vừa muốn thành thật với cậu, vừa không muốn để cậu thấy mình nhỏ mọn.
Mà Lục Doãn Chương dù bận thở vẫn nghe rõ lời của hắn, cậu bật cười khúc khích, như mèo nhỏ dụi dụi đầu vào người chủ nhân, hôn nhẹ lên khóe mắt của hắn, nói:
"Tớ biết ngay mà... Từ giờ, cậu đừng im lặng, cũng đừng ăn giấm mà không nói, tớ sẽ dỗ cậu mà, có đánh cậu cái nào đâu chứ?"
Trái tim của hắn run lên, ánh mắt cũng thay đổi, trở nên sáng hơn nữa, lẳng lặng khắc ghi hình bóng một người vào sâu tâm hồn. Ngung Tịch sao có thể không ý thức được cơn ghen tuông của bản thân là vô cớ, không đáng được dỗ, nhưng điều đó không gây khó chịu cho cậu ấy, ngược lại cậu ấy còn muốn bỏ qua lý lẽ mà dỗ hắn.
Thực sự làm hắn hạnh phúc chết đi được!
Hắn muốn chết trên người này, chết trong tình yêu của cậu.
Ngung Tịch ở hõm cổ cậu gặm cắn mấy cái mới đáp lời:
"Chương Chương là tốt nhất..."
Lục Doãn Chương vỗ vỗ lưng hắn như dỗ trẻ nhỏ, cười đến hai mắt cong cong. Chỉ khi Ngung Tịch ở trong vòng tay của cậu, duỗi tay một cái sẽ được hắn ôm vào lòng, nói gì cũng được đáp lại, kêu gì hắn cũng làm, Lục Doãn Chương mới cảm thấy an tâm. Cậu có cảm giác mình đã được chiều đến mức sắp sinh hư mất rồi.
Mà Ngung Tịch không có cách nào thu lại thứ tình cảm quá mức mãnh liệt này của mình. Nhìn thấy cậu, nghĩ đến cậu, hắn lại không thể cứng rắn được, trong lòng luôn sợ mình đối xử chưa đủ tốt với cậu ấy, sợ cậu ấy nghĩ ngợi, lo lắng, buồn rầu.
Chương Chương của hắn cười lên rất đẹp, rất rung động lòng người. Nếu chỉ cười với hắn thì tốt quá...
"Ngung Tịch!"
Lục Doãn Chương hiếm khi gọi thẳng họ tên làm hắn có chút nôn nao, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cậu, ừ một tiếng.
Cậu khẽ thì thầm, đủ để hai người nghe thấy.
"Tớ yêu cậu."
"Mỗi ngày đều sẽ nói yêu cậu."
Lục Doãn Chương hôn lên môi hắn, ranh ma cười.
Dường như ý cười trong mắt cậu quá đỗi rực rỡ, Ngung Tịch gần như si mê ngắm nhìn gương mặt vì hắn mà đỏ bừng, tiếp tục hôn cậu, âm thanh vừa trầm thấp, vừa mang theo tiếng nghẹn xuất phát từ trái tim:
"Tớ cũng vậy. Tớ cũng yêu Chương Chương."
"Mỗi ngày lại yêu cậu hơn, muốn dành cho cậu mọi điều tốt đẹp nhất."
Lục Doãn Chương nhìn người yêu không chớp mắt, vốn muốn làm cho hắn xấu hổ lại bị gậy ông đập lưng ông.
"Cậu phạm quy rồi."
Ngung Tịch cười cười, trong con ngươi như có ánh sáng xâm nhập, như làn nước biển sáng rực lên dưới ánh mặt trời, hắn véo cái má sữa của cậu, giọng điệu đùa cợt: