Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 11: Sự thật #2



Người phóng viên kéo ghế lại gần, với nét mặt buồn bã hằn trên khuôn mặt, anh ta nói:

"Tôi biết rõ những câu hỏi mà mình đưa ra là tuyệt mật và chắc chắn tôi sẽ phải trả một cái giá rất là đắt cho những thông tin này, nhưng nếu giáo sư đã cùng chúng tôi đi xa đến vậy rồi thì mong ông hãy cố gắng phơi bày sự thật đến phút chót nhé?"

Vị giáo sư mỉm cười hiền hậu, nhìn vào người phóng viên mà nói:

"Nếu không phải vì vậy thì tôi đã không tìm đến đây rồi, mà anh biết không, tôi đã từng là một con người rất đáng khinh bỉ đấy, để có thể leo lên được cái địa vị này tôi đã không từ bất kỳ một thủ đoạn nào kể cả giết người, cũng vì tôi mà nhiều người đã phải chịu khổ, phải vào tù thay cho tôi vì những tội danh mà họ không hề làm, khiến cho họ không còn cách nào khác ngoài việc tự tay kết liễu cuộc đời mình giữa nợ nần chồng chất, tôi làm tất cả những việc đó chỉ để lấp đầy túi tiền của mình mà thôi, đúng vậy, tôi là một người rất tham lam....." - Đôi mắt của vị giáo sư đã đẫm lệ lúc nào không hay.

Gạt đi nước mắt, ông tiếp tục lời nói của mình:

"Nhưng kể từ khi đứa con gái bé bỏng của tôi qua đời vì cơn bạo bệnh, tôi đã thề là sẽ không bao giờ làm điều gì thất đức nữa, không chỉ vì bản thân tôi mà còn là vì lời hứa mà con gái tôi đã để lại trong quyển nhật ký của nó, thật ra con bé đã biết hết tất cả những việc độc ác mà tôi đã làm suốt bấy lâu nay, vì vậy mà trước khi nhắm mắt, những gì con bé muốn là sự hoàn lương của tôi, con bé chỉ muốn người bố của nó quay trở lại làm một con người lương thiện, hiền lành như trước đây mà thôi."

"Đó là lý do mà ông rời khỏi tổ chức EVO sao?" - Người phóng viên chăm chú hỏi tiếp.

"Tổ chức đó thật sự là một chiến trường, ai ai cũng đấu đá với nhau để có thể dành được những vị trí tốt nhất, việc họ cạnh tranh khốc liệt đến như vậy cũng khiến cho quá trình tìm kiếm phương thuốc chữa trị cho căn bệnh quái ác này càng ngày càng trì trệ hơn trước. Sau 13 năm ngục tù tôi đã không còn muốn liên quan gì đến tổ chức ấy nữa, vì thế nên tôi đã lui về một vùng nông thôn bình yên, nơi mà tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt và tiếp tục công việc của mình như là một bác sĩ bình thường thôi."

"Vậy còn thông tin mà ông là một trong những người đầu tiên được tiếp xúc với căn bệnh ấy, đó có phải là thật không?"

"Hoàn toàn đúng thưa anh, sau một năm được sống trong tự do họ đã bất ngờ liên lạc lại cho tôi ngay khi phát hiện những bệnh nhân đầu tiên tại một căn cứ quân sự, tôi bị ép phải bay suốt 18 tiếng đồng hồ để có thể đến trực tiếp trụ sở chính của họ, những thông tin mà tôi tiết lộ ngày hôm nay cũng chính là một phần những nghiên cứu mà tôi may mắn giữ lại được sau khi trốn thoát khỏi chốn địa ngục ấy."

"Trốn thoát à? Ý ông là sao cơ?"

"Sự thật là virus này được tìm thấy lần đầu tiên tại một căn cứ quân sự có tên là Goringmest, điểm đón những bệnh nhân nhiễm virus này là một bệnh viện quân y có số hiệu 409 được xây dựng tạm bợ dựa trên một ngôi trường bỏ hoang, cả hai nơi này đều có khoảng cách khá gần thị trấn Norington, đây là những nơi mà anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy trên bản đồ thế giới một lần nào nữa vì chúng đã hoàn toàn bị phá nát do những tên khốn kiếp đó rồi." - Vị giáo sư trở nên tức giận và nói.

"Thứ nhất bản thân tôi không nghĩ đây là một loại vũ khí sinh học do quân đội tạo ra, vì nếu đúng là thế thật thì sao họ lại phải thử nghiệm chúng trên người của quân đồng minh phải không? Thứ hai là sự vô tâm của những tên chỉ huy ở đó, tôi không rõ những gì mà chúng làm liệu có thật sự là mệnh lệnh từ tổng thống hay không nhưng cách xử lý vấn đề của chúng rất thiếu chuyên nghiệp và mờ ám, tôi đã đọc trộm được một bản báo cáo từ những tên lính sau khi chúng phong tỏa khu căn cứ quân sự ấy, thực chất có tổng cộng 568,992 quân lính và nhân viên y tế đã thật sự bỏ mạng nơi chiến trường khốc liệt ấy trong khi thương vong mà chúng thông báo chỉ vỏn vẹn dưới 1000 người."

"Thật là vô lương tâm, tại sao họ có thể nói dối một cách trắng trợn như vậy được chứ?" - Người phóng viên tức giận và đập tay xuống bàn thật mạnh.

"Thời gian mà dịch bùng phát tại Goringmest cũng là thời gian mà hội nghị quốc tế tại Kingheat sắp sửa diễn ra, những kẻ đứng sau việc này chắc chắn chỉ vì danh lợi và chức vụ cao mà cố gắng giấu nhẹm sự thật kinh hoàng này, chúng không muốn chỉ vì một vài con virus bé tẹo teo mà đi tong cả một sự nghiệp mà chúng đã gầy dựng bấy lâu."

"Thật là một bọn khốn, nhưng vì lý do gì mà ông lại trốn thoát khỏi đó cơ chứ?"

"Như cậu thấy rồi đấy, chúng vì không muốn mọi chuyện bại lộ mà đã ra lệnh giết hại hàng trăm con người vô tội, phần lớn những giáo sư và tiến sĩ có chuyên môn như tôi hóa ra cũng chỉ là những con rối vì tất cả những nghiên cứu mà chúng tôi thu thập được rồi cũng sẽ đến tay bọn cấp trên. Chúng đã bịt miệng toàn thể những người lính và nhân viên y tế có liên quan bằng mớ tiền dơ bẩn của chúng, chúng hứa sẽ cho tất cả bọn họ một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu họ biết giữ im lặng, còn không thì hình phạt sẽ đến với những kẻ không biết thân biết phận."

"Ôi chúa ơi, sao họ lại có thể làm được những điều kinh tởm đến như vậy, họ có còn tính người hay không?"

"Tôi đã thề với con gái rằng dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không bao giờ nghe theo lời mời gọi và nịnh nọt của bọn người xấu thêm một lần nào nữa, bấy nhiêu năm tù tội đó đã giúp tôi ngộ nhận ra rất nhiều điều, đó là lý do mà tôi tìm mọi cách để có thể thoát khỏi nơi đó cùng với mớ tài liệu của cả đội nghiên cứu, 7 người đồng nghiệp trong tổ nghiên cứu vì giúp đỡ tôi, vì tin tưởng tôi, vì không màng đến danh lợi mà đã phải hi sinh bản thân dưới làn đạn của những tên lính khốn kiếp ấy, sau khi thành công trốn thoát khỏi đó với một vết đạn ghim trong chân trái tôi đã may mắn lên được một chuyến xe buýt đến thành phố Heavening và chật vật mưu sinh ở đó một thời gian dài, khi mà bệnh dịch quay trở lại ngay trong lòng thành phố, tôi cùng với vô vàn người dân khác đã được sơ tán đến một cơ sở cách ly an toàn nằm bên ngoài thành phố trước khi nó bị phong tỏa."

"Nếu không chắc chắn về cách làm việc của họ, ông có thể trình báo những thông tin quan trọng này cho tổng thống cơ mà, vì sao ông không làm vậy?"

"Dù cho là tổng thống hay là gì đi chăng nữa thì tôi cũng không quan tâm, anh nghĩ sau tất cả những gì mà tôi đã trải qua, liệu tôi còn có thể tin tưởng vào cái chính phủ rách nát này nữa hay không? Tôi chấp nhận sống đến giờ phút này chỉ để gặp được các anh, tất cả những gì tôi muốn chỉ là phơi bày cái sự thật kinh hoàng này, đó cũng là điều cuối cùng mà tôi có thể làm để bày tỏ lòng biết ơn của mình dành cho những người đã khuất, à và còn một điều nữa về căn bện--."

Một vụ nổ vang trời đã xảy ra khiến cho đoạn phim bị ngắt và kết thúc, một chiếc trực thăng đã bất ngờ bao vây xung quanh tòa nhà của đài truyền hình, những tên lính vô danh đã đột nhập được vào bên trong phòng ghi hình, khống chế và bắt giữ tất cả những người có liên quan bằng lựu đạn khói và bình xịt hơi cay, một vài tiếng súng đã vang lên nhưng không rõ liệu có ai bị giết trong cuộc đột kích ngày hôm đó hay không.

Nhưng có vẻ như sự ngăn chặn của họ đã thất bại khi những thông tin và dữ liệu mật về căn bệnh đã hoàn toàn được phát tán, điều này đã khiến cho người dân trên toàn thế giới thay đổi cách nhìn của họ về Kingheat, sự thật về nguồn cơn của đại dịch và dã tâm của những tên khốn ham mê danh lợi chức quyền bị bại lộ càng khiến cho mọi người cảm thấy phẫn nộ hơn và xót thương cho số phận của những con người tội nghiệp bị chính những kẻ vô nhân tính này hại chết.