Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 16: Lời khai



"Tôi là Henry Westford và đây là thông báo cuối cùng từ phòng điều hành, như các bạn đã nghe thấy từ bên ngoài thì hiện nhà tù của chúng ta đang được đặt dưới quyền kiểm soát của sở cảnh sát và các cơ quan y tế, tôi không rõ chuyện gì vừa xảy ra nhưng có vẻ như virus GBV đã quay trở lại và đang xâm nhập vào nhà tù, tôi không biết bằng cách nào mà nó lại xuất hiện ở đây nhưng mọi thứ hiện giờ cực kỳ tồi tệ.

Tôi mong rằng những người còn sống hãy cố gắng ẩn nấp và chờ đội cứu hộ đến, nếu các bạn cố tìm đường thoát ra bên ngoài thì tôi e rằng các bạn sẽ bị cảnh sát bắn chết ngay lập tức đấy, họ không cần biết các bạn đã bị nhiễm bệnh hay chưa đâu. Vì vậy hãy tránh xa tất cả những người đang sốt cao và có dấu hiệu suy nhược về cơ thể ngay vì đó là những triệu chứng ban đầu mà virus tác động lên người nhiễm.

Một khi đã bị cắn thì ta sẽ không còn cách nào để cứu được họ nữa, nếu bạn có bất kỳ vết thương ngoài da nào hãy nhanh chóng tìm băng gạc hoặc khăn vải lấp kín nó trước khi đi qua những nơi có người bị nhiễm.

Họ nói rằng virus có thể tồn tại ít nhất 10 tiếng trong không khí và nhiều hơn thế nữa nếu chúng bám được vào bề mặt của những vật dụng thích hợp, vì vậy việc che kín đi những vết cắt và vết xước sẽ giúp cho virus không thâm nhập vào cơ thể của chúng ta.

Bên cạnh đó việc hít thở giờ cũng sẽ khó khăn hơn vì bạn cũng có thể bị nhiễm nếu hít phải những tế bào virus nhỏ nữa, do đó ngoài việc che chắn vết thương hãy cố gắng che chắn luôn cả khuôn mặt của bạn bằng khẩu trang tại phòng y tế hoặc những chiếc mặt nạ phòng độc trong phòng an ninh...

Các bạn phải tự mình sống sót mà đối phó với bọn quái vật này trước khi cứu trợ đến, tôi đã đụng độ một tên phạm nhân nhiễm bệnh và may mắn đập nát được đầu của hắn, nhưng tôi không nghĩ tấn công vào đầu là biện pháp cuối cùng để tiêu diệt chúng đâu, dựa trên những gì mà tôi biết về căn bệnh này thì những người nhiễm phải nó vẫn có thể bị thương như người bình thường vậy, bằng chứng là khi bạn tấn công vào bất cứ đâu trên cơ thể của họ, họ đều sẽ phản ứng lại bằng những tiếng gầm gừ rất lớn, cho nên tôi nghĩ bạn hãy tấn công vào những nơi mà bạn cho rằng là dễ tổn thương nhất.

Những người nhiễm bệnh cực kỳ nhanh nhẹn, vì vậy tôi nghĩ để bảo toàn tính mạng các bạn hãy ẩn nấp để vượt qua họ thay vì lao vào chiến đấu như những tên ngốc thì hơn, cảnh sát sẽ không mất thời gian để sơ tán người dân hay gì cả vì nhà tù của chúng ta vốn đã tách biệt hoàn toàn với các khu dân cư ở đây rồi, giờ tôi sẽ cố gắng hướng lên nóc tòa nhà của khu vực C và tìm cách ra hiệu cho trực thăng cứu trợ, xin nhắc lại, những ai còn sống ngoài đó, nếu các bạn nghe được thông báo này, bằng mọi giá hãy hội ngộ với tôi trên nóc của khu C để chờ cứu viện, cảm ơn và chúc các bạn may mắn, Chúa phù hộ các bạn, Henry xin hết."

3 giờ đã trôi qua kể từ khi Henry hoàn thành thông báo của mình và rời khỏi phòng điều hành, bên trong nhà tù giờ không còn nơi nào là an toàn nữa, chỉ còn lại "quái vật" và xác người thối rữa nằm vương vải khắp nơi cùng với tiếng thét đau đớn của những con người xấu số đang bị ăn tươi nuốt sống mà thôi, tin nhắn cuối cùng của Henry một phần nào đó đã giúp cho những người sống sót còn lại có thêm dũng khí và rời khỏi nơi ẩn nấp của mình, nhiều người đã không may bỏ mạng trên đường đi nhưng cũng có những người đã mạnh mẽ chiến đấu, sử dụng mưu kế của mình để vượt qua những người nhiễm bệnh kia một cách an toàn nhất.

8 người sống sót đầu tiên bao gồm cả Henry Westford đã may mắn được trực thăng cảnh sát cứu mạng và đưa về cơ sở cách ly bên ngoài nhà tù sau 49 giờ sinh tử, họ đã được lấy mẫu và xét nghiệm cực kỳ nghiêm ngặt trong vòng 24 giờ kế tiếp, nhân cơ hội đó cảnh sát và các cơ quan y tế đã huy động thêm nhiều trực thăng cứu trợ nữa và giải cứu được hơn 52 người gồm cả tù nhân và cai ngục thoát khỏi cái chết.

Dù vậy cảnh sát đã phải bắn chết 6 người trong số họ nhằm ngăn chặn sự biến đổi do những tế bào GBV đã xâm nhập vào máu của họ thông qua những vết thương ngoài da chưa được băng bó khiến cơ thể của họ rơi vào tình trạng nhiễm trùng máu cực nặng.

Sau nhiều ngày cách ly tại cơ sở y tế và được chuẩn đoán âm tính, Henry Westford dần dần hồi lại sức và lấy lại bình tĩnh sau những gì mà anh đã trải qua, lực lượng đặc nhiệm đã hộ tống anh ta bằng xe thiết giáp đến văn phòng cảnh sát thành phố lấy lời khai ngay sau đó vì có nguồn tin cho rằng anh ta hiện đang nắm trong tay những bằng chứng cực kỳ quan trọng liên quan đến vụ bùng phát bất ngờ của virus GBV bên trong nhà tù.

Ngày 25 tháng 3

Văn phòng thanh tra Jeff Kleton

"Xin chào Henry, cũng một thời gian rồi nhỉ, mời cậu ngồi." -

"Vâng, cảm ơn ông thanh tra Kleton."

"Được rồi, bỏ qua phần chào hỏi nhé vì hai ta đều biết nhau rõ quá rồi còn gì nữa, giờ thì, dựa trên phần lớn lời khai của những người sống sót được bọn ta giải cứu vào cuối ngày hôm nay thì...tất cả bọn họ dường như đều chỉ ra rằng cậu là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong vụ lần này đấy."

"Ý ông là sao? Tôi không hiểu gì cả, tôi không có làm gì sai hết."

"Ta biết, ta biết, thì ta có bảo cậu phạm tội gì đâu, bình tĩnh đi nào, cậu chỉ là người không may rơi vào cái mớ hỗn độn này mà thôi, ta hứa là cậu sẽ không bị khép vào tội đồng phạm hay gì đâu, giờ thì cậu có thể nhớ lại mọi thứ xem liệu có điều gì đó bất thường xảy ra tại nhà tù vào ba ngày trước hay không?

"Xin lỗi nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra thì...tôi không nghĩ đầu óc của mình còn được minh mẫn đâu thưa thanh tra---"

"Đừng có đùa với ta Henry ạ, ta thừa biết cậu là một tên có đầu óc thông minh nhất trong số những kẻ đang hiện diện ở đây, kể cả ta nữa, vì cậu là cái tên đạt được điểm số xuất sắc nhất trong bài thi tham gia vào lực lượng cảnh sát bảy năm trước cơ mà, thật là trớ trêu và tội nghiệp thay khi mẹ của cậu lại đột ngột qua đời vào đúng cái ngày ấy nên cậu mới suy sụp tinh thần đến như vậy.

Đó cũng là lý do mà một tên thiên tài như cậu lại bất đắc dĩ phải làm việc tại cái nơi khỉ ho cò gáy đó đấy, là giáo viên của cậu lẽ nào ta lại không biết điều đó chứ?" - Thanh tra Kleton đứng dậy một cách tức giận rồi túm cổ áo của Henry, nhấc bổng anh ta lên cao và hét lớn vào mặt anh ta.

"Được...được rồi...bỏ...tôi...xuống...đi...tôi...xin...lỗi..."

"Kể ra cậu cũng biết điều đấy nhóc con, giờ thì hãy ngồi xuống và nói cho ta biết tất cả mọi thứ nào, chuyện quái quỉ gì đã xảy ra vào cái ngày hôm đó vậy hả, chúng ta chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi Henry à, nhỏ thôi."

Henry ho sặc sụa rồi cúi gầm mặt xuống bàn, thở hổn hển một hồi anh ta mới run rẩy nâng cốc nước lên và uống, sau đó anh ta ngẩng mặt lên và nói:

"Theo như tôi nhớ thì...ngày hôm đó mọi thứ rất bình thường...như mọi ngày thì tôi được họ phân công trực ca sáng cùng với đồng nghiệp của mình, tôi và anh ta được chỉ định quan sát toàn bộ khu G thông qua camera an ninh của phòng điều hành.

Tầm một giờ sau thì tôi được gọi đến phòng quản lý vì trước đó tôi có một chút xích mích với bọn phạm nhân nên đã khiến cho hai tên đó bị thương ở tay, bọn tôi đánh nhau ở khu căng tin nên cũng khó mà tránh được ánh mắt của mọi người." - Henry vừa uống nước vừa nói.

"Trên đường quay trở lại phòng điều hành sau khi viết xong bản tường trình thì tôi có đi ngang qua phòng thẩm vấn đặc biệt, vì cần đi vệ sinh nên khi ấy tên bảo vệ ở đó đã giữ tôi lại và nhờ tôi để mắt đến tên phạm nhân đang nghe điện thoại ở bên trong, nghe bảo hắn ta cũng là một trong những tên phạm nhân nguy hiểm được gửi đến từ sở cảnh sát Highland thì phải."

"Cậu dừng lại ở đó được rồi, chờ ta kiểm tra lại danh sách các buổi thẩm vấn của nhà tù một chút, nếu là phòng đặc biệt thì hẳn sẽ được lưu lại và gửi về sở mà thôi, à cậu có nhớ số hiệu trên tay áo của hắn ta hay không?" - Thanh tra Kleton mở chiếc máy tính xách tay của mình lên và hỏi Henry.

"Số hiệu à...phải tôi nhớ ra rồi...đó là 7721."

"7721 à, chờ ta một chút...đây rồi...nếu đúng như lời của cậu nói thì tên của hắn hẳn phải là Alex Nicolson...một cái tên rất rất quen thuộc đấy."

"Alex sao, vâng tôi có nghe nói về hắn ta, có phải hắn là kẻ đã từng phụ trách chỉ huy đội quân của mình tại vùng nóng ba năm về trước không?

"Vùng nóng? Ý cậu là khu Goringmest à?"