"Được rồi, nhưng làm thế nào mà anh có thể thoát ra khỏi cái nhà tù đầy rẫy bọn quái vật đó mà vẫn bình an vô sự được vậy?"
"Dù nhà tù Better Future có hệ thống cống ngầm khá dày đặc nhưng cấu trúc được in trên giấy của nó thực chất lại rất đơn giản, hơn nữa mặc cho những kẻ nhiễm bệnh kia có tốc độ rất nhanh nhưng chúng lại không thể kiểm soát cũng như điều khiển được cơ thể của mình trong môi trường nước, vì vậy nên tôi đã tận dụng những yếu tố nhỏ nhặt đó để có thể thoát ra bên ngoài, đường cống của nhà tù dù đa phần đã bị ngập đầy nước từ hơn một tháng trước rồi nhưng với khả năng lặn khá tốt nên tôi may mắn thoát ra được."
"Vậy sao anh còn quay lại đây?"
"Sao ạ?"
"Nếu đã trốn thoát ngoạn mục đến vậy rồi thì tại sao anh lại còn xuất hiện ở cái sân bay đó để làm gì nữa?" - Henry liên tục đặt câu hỏi cho Alex.
"Tôi trả thù."
"Trả thù á? Ý của anh là sao?"
"Lý do tôi làm vậy là vì tôi chắc chắn rằng cái nhiệm vụ mà bọn khốn đó giao cho tôi tại nhà tù sẽ không bao giờ là nhiệm vụ cuối cùng cả, rồi chúng sẽ lại tìm đến tôi, rồi lại tiếp tục sử dụng bàn tay của tôi để gây ra cái chết cho biết bao nhiêu người vô tội nữa hay sao? Không, không đời nào, đã quá đủ rồi."
"Tôi hiểu ý của anh rồi, một câu hỏi nữa nhé, làm thế quái nào mà anh lại trở thành một tên nội gián của cảnh sát quốc tế vậy?"
"Tôi đâu phải là người của cảnh sát, tôi còn chẳng làm việc cho họ nữa kìa, nhưng cái tên Bill Galton mà tôi sử dụng không phải là giả, hắn ta thật sự có tồn tại, và kể cả việc hắn ta là nội gián cũng vậy."
"Anh nói gì cơ? Nếu thật là vậy thì giờ hắn đang ở đâu hả?"
"Hắn ta đã chết rồi."
"Chết rồi à, vì sao lại vậy, anh đã giết hắn sao?"
"Không phải tôi làm mà chính là các anh, đã có rất nhiều người thiệt mạng vào ngày mà các anh đột kích cái sân bay đó, dù đã được cảnh báo là phải giữ mạng nhưng hắn ta đã vô tình bị đội bắn tỉa của lực lượng đặc nhiệm giết chết, thời điểm đó tôi ở rất gần nơi mà hắn ngã xuống, và nhân cơ hội đó tôi đã giấu xác của hắn vào một căn phòng gần đó, tôi cũng lấy cả quần áo và súng của hắn nữa."
"Sau đó tôi đã tự làm bị thương chính mình bằng hai phát đạn rồi ra ngoài, nằm phịch xuống đất và cố gắng ngụy trang thành hắn Nếu không tin nữa thì các anh có thể kiểm tra lại những cái xác đang bị niêm phong tại phòng nghiên cứu thử xem, có lẽ là hắn vẫn chưa chạy đi xa đâu." - Để chứng minh điều mà mình nói hoàn toàn là sự thật, Alex đã vạch áo của mình lên và để lộ ra những điểm mà anh ta đã tự lấy súng bắn vào cho mọi người kiểm tra.
"Chà chà, anh cũng giỏi qua mặt thật đấy, thế mà tôi cứ đinh ninh là thằng như anh chỉ biết sử dụng chứng minh giả thôi chứ." - Đứng khoanh tay trong góc phòng, Josh nói một cách mỉa mai.
"Tôi chỉ đang tận dụng những thứ mình có với mục đích phá rối mấy cái việc kinh tởm mà cái tổ chức điên rồ đó đang thực hiện thôi mà."
"Nói vậy là anh biết bọn chúng sẽ làm gì tiếp theo sao?" - Henry tiếp tục hỏi Alex.
"Không đâu, sau tất cả thì hai tên gián điệp đấy cũng chỉ là nô lệ cho cái bọn khốn ấy không hơn không kém."
"Làm sao anh biết được điều đó?"
"Trong lúc lấy quần áo của hắn tôi đã tìm thấy một chiếc bộ đàm, chiếc bộ đàm đó có kết nối thằng với chiếc của tên còn lại, ngoại trừ việc lấy được một món tiền khá hời sau khi làm rò rỉ thông tin chiến dịch tái chiếm ra bên ngoài thì chúng chẳng nói gì đặc sắc hơn cả."
"Tôi hiểu rồi, vậy ra mọi chuyện là thế, đúng là con người ta có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ chỉ để được sống trong thế giới của những tờ giấy màu xanh nhỉ?" - Henry nói.
"Nghe này Alex, tôi rất tôn trọng những lời khai trung thực đó của anh, anh thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều, nhưng những việc mà anh đã làm, dù cho có được giảm án đi chăng nữa thì tất cả chúng vẫn là phạm pháp cả thôi, khi tất cả những chuyện này kết thúc thì tay của anh cũng sẽ phải vào còng chung với bọn khốn đấy mà thôi, anh hiểu chứ?" - Henry đứng khỏi ghế của mình và tiến lại gần Alex, vỗ lên vai anh ta rồi nói.
"Tôi biết điều đó chứ, nếu như ngày hôm đó tôi suy nghĩ lại và không trở thành một kẻ tham tiền thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này rồi, sau tất cả thì tôi cũng phải trả một cái giá đắt cho việc đó mà."
"Không đâu, thật may là một tên như cậu đã trở thành kẻ tham lam đấy, vì nếu không phải cậu thì ai mà biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu nữa chứ, đừng tự trách cứ mình vì những sai lầm trong quá khứ nữa Alex à." - Thanh tra Kleton cũng lại gần và an ủi Alex.
"Cảm ơn ông, thanh tra Kleton."
"Ta đã từng trò chuyện với nhau rồi còn gì, đừng khách sáo như thế chứ."
"Tôi ghét mỗi khi ông ta nói đúng cái gì đó lắm đấy, nó đột nhiên làm tôi cảm thấy an tâm cực kỳ." - Josh đơ mặt ra và nói.
"Thật vậy sao, cảm ơn nhiều nhé."
Thanh tra Kleton vừa nói vừa nở một cười hiền hậu với mọi người, có lẽ nụ cười chân thành đó đã xóa đi cái khoảng cách đáng sợ của những thanh tra cảnh sát đối với bọn tội phạm độc ác. Lần đầu tiên trong căn phòng thẩm vấn, nơi nổi tiếng là đáng sợ và căng thẳng nhất bỗng chốc vui vẻ và tràn đầy sức sống đến lạ thường.
Sự thấu hiểu, lắng nghe và chia sẻ của những con người đại diện cho luật pháp ấy có lẽ cũng đã thắp sáng nên con đường dành cho những kẻ lầm đường lạc lối kia quay trở lại với bản chất tốt đẹp của mình, cũng từ đó mà giúp cho họ vén bức màn bí mật về bọn bất lương thật sự vẫn đang còn ngoài vòng pháp luật.
"Sao? Anh nói gì cơ?" - Không khí vui vẻ đó bất ngờ dừng lại khi mọi người nhìn thấy nét mặt thất thần của Josh sau khi anh nhận được một cuộc điện đàm từ phía bên kia.
"Có chuyện gì mà nhìn mặt cậu nghiêm trọng vậy hả Josh?" - Thanh tra Kleton nhìn Josh và hỏi.
"Nguy rồi, thanh tra phòng thẩm vấn số hai vừa liên lạc với tôi, anh ta cần viện trợ để trấn áp thằng khốn gián điệp còn lại, hắn đang uy hiếp tên cộng sự của anh ta."
"Cái gì? Alex, chuyện này là sao vậy hả?" - Với một nét mắt lộ rõ vẻ đa nghi, Henry quay sang Alex và hỏi.
"Không, tôi không liên quan gì đến hắn ta cả, đây có thể là kế hoạch mà hắn ta đã chuẩn bị từ trước đấy."
"Thật không--"
"Được rồi Henry, giờ ta không có thời gian để tranh cãi về vấn đề này đâu, tất cả các cậu lập tức đi theo tôi nào, cả cậu nữa Alex."
Sau khi nhận được cuộc điện đàm khẩn cấp, cả bốn người bọn họ đã nhanh chóng tiến thẳng đến phòng thẩm vấn số hai, hệ thống báo động của sở cảnh sát đã ngay lập tức được kích hoạt nhằm điều động tất cả mọi nhân viên trong sở phải nhanh chóng có mặt tại phòng thẩm vấn, khi đến nơi, họ nhìn thấy tên gián điệp kia đang giữ một viên thanh tra làm con tin trong phòng, hắn lăm le trên tay một chiếc ống tiêm và kề vào cổ của viên thanh tra kia, hắn còn liên tục tung ra nhiều lời đe dọa hướng về phía các sĩ quan.
Điều kỳ lạ hơn tất cả là chất lỏng trong chiếc ống tiêm này có màu sắc rất khác với những chiếc ống tiêm mà thanh tra Kleton đã từng đưa cho Henry xem.