“Tu Kiệt, anh gọi em ra có chuyện gì ? Em đang trực ca đêm.”
“ Chúng ta dừng lại thôi.” Sở Tu Kiệt lạnh lùng nói. Sau đó, anh rút hộp thuốc lá và bật lửa từ túi quần, vừa châm lửa vừa nói tiếp.
“Anh nói gì cơ ?” Diệp Châu Anh đang trong ca trực đêm, hôm nay cô rất mệt mỏi. Thường ngày vào lúc cô trực đêm, Sở Tu Kiệt sẽ mua một ít đồ ăn khuya đem sang cho cô. Tuy nhiên, vài hôm nay anh và cô có một số cãi vả. Hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh. Cô cứ tưởng hôm nay anh tới gặp cô là để giảng hòa. Không ngờ vừa gặp lại nghe thấy câu nói chia tay từ anh.
“Châu Anh, anh xin lỗi. Chúng ta quen nhau 3 năm, nhưng con người em thực sự quá cổ hủ. Anh là đàn ông, anh cũng có nhu cầu. Chúng ta đều lớn rồi, nếu em đã không tin tưởng anh như vậy thì chúng ta nên chia tay thôi.” Nói rồi Sở Tu Kiệt đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi.
Diệp Châu Anh cười khẩy một tiếng. Không ngờ chỉ vì chuyện này mà người đàn ông cô yêu ba năm có thể dễ dàng nói chia tay với cô. Thật ra mấy tháng gần đây cô vẫn luôn cảm nhận được sự thay đổi của Sở Tu Kiệt, không ngờ là ngày này lại tới sớm hơn cô dự đoán.
“Được. Nếu anh đã nói như vậy thì cứ quyết định vậy đi.” Diệp Châu Anh nặng nề nói, hít vào một hơi, cô bị mùi thuốc lá của anh làm cho khó chịu. Ba năm quen nhau, đổi lại một lý do chia tay là vì cô không chịu thỏa mãn anh. Cô mệt mỏi kết thúc cuộc đối thoại này. Những việc nên tới rồi sẽ tới.
“Vậy anh Sở, chào anh. Tôi đi đây, mong rằng từ nay hai ta sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa.” Nói rồi cô lập tức quay đầu đi thẳng vào Bệnh viện. Sở Tu Kiệt tức tối quẳng điếu thuốc trong miệng xuống đất, dùng chân đè mạnh lên tàn thuốc.
“Mẹ kiếp.” Anh bực bội, không ngờ cô ngay cả một câu níu kéo cũng không có. Em giỏi lắm Diệp Châu Anh, coi như là anh được giải thoát khỏi em. Sở Tu Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân.
“Trình Tư, 15 phút nữa tôi sẽ tới quán. Ông đây được tự do rồi, cậu mau chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng cho ông đây đi.”
“ Cậu nói gì cơ ? Cậu chia tay với Diệp Châu Anh rồi à. Tới tới, để tôi kiếm cho cậu vài cô nàng xinh đẹp giải sầu nhé. Tiểu hòa thượng của chúng ta nhịn cũng ba năm rồi. Chắc là cậu sắp nghẹn tới nơi rồi phải không ?” Trình Tư vừa nói vừa cười haha.
“Được, tôi cúp đây.” Nói rồi Sở Tu Kiệt không đợi Trình Tư trả lời, lập tức dập máy.
------------
Quán bar OZY. Trong tiếng nhạc xập xình, Sở Tu Kiệt nốc từng ly rượu này tới ly rượu khác.
“Này, người anh em. Cậu cần gì phải thế ? Không phải cậu ăn chay 3 năm rồi sao, bây giờ được giải thoát rồi thì mau mau kiếm một em để xả đi. Tôi cũng tới phục cậu rồi, vì Diệp Châu Anh mà nhịn 3 năm, giỏi lắm!” Trình Tư vừa uống rượu vừa ngả ngớn nói chuyện cùng Sở Tu Kiệt. Sở Tu Kiệt vẫn im lặng nóc rượu. Tâm tình anh hiện giờ phải nói là tệ cực kì. Anh cứ tưởng chia tay Diệp Châu Anh xong anh sẽ rất thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng tức tối. Nhưng lần này thì hết thật rồi. Anh sẽ không quay lại với người con gái đó. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, anh cũng vì cô mà nhịn nhục những 3 năm.
“Sao cậu không nói gì thế ? Mà này, có thật là cậu vẫn chưa chơi qua Diệp Châu Anh không ? Chậc, tiếc thật đấy. Đúng là kiếm được người thứ 2 như cô ấy cũng không dễ đâu. Nhưng món ăn đã ngay trước mắt mà không được ăn thì ông đây cũng không chịu được.” Vừa nghe Trình Tư nói xong, Sở Tư Kiệt lạnh mặt liếc sang nhìn hắn.
“Cậu dòm ngó Châu Anh của tôi ?”
Trình Tư vừa nghe Sở Tu Kiệt nói xong, hắn liền nhích xa ra một chút.
“Nè nè Sở Tu Kiệt, cậu cũng chia tay rồi mà. Châu Anh của cậu là như thế nào hả ? Tôi đây chỉ tò mò một chút thôi.” Sở Tu Kiệt bực bội đặt ly rượu xuống. Anh đưa mắt nhìn một lượt, rồi quay sang hỏi Trình Tư.
“Trình Tư, cậu kiếm cho tôi một người sạch sẽ ưa nhìn một chút. Đưa đến phòng của tôi. Tôi nhịn đủ rồi. Diệp Châu Anh, cũng không phải chỉ có một mình cô ấy xinh đẹp. Không có cô ấy thì tôi kiếm người khác.” Nói rồi Sở Tu Kiệt đứng lên, đi thẳng lên phòng riêng mà Trình Tư để lại cho anh trong quán bar. Đã là thời đại nào rồi, anh đây muốn chơi ai thì chơi, không cần suốt ngày phải nhịn nhục vì cô nữa.
------------
Diệp Châu Anh mệt mỏi lê bước vào phòng trực. Cô cảm thấy thực sự mệt mỏi. Ba năm quen nhau, bao nhiêu tình cảm giữa anh và cô, anh cứ thế nói dừng là dừng. Cô và anh quen nhau từ hồi còn là sinh viên. Diệp Châu Anh học ngành Dược, còn Sở Tu Kiệt học ngành Y. Cô và anh có một vài môn học chung lớp, sau nhiều lần tỏ tình, rốt cục cô cũng cảm động trước tình cảm của anh. Rồi hai người đến với nhau, tới nay đã được 3 năm. Sau khi tốt nghiệp, cô lập tức vào bệnh viện Thành phố làm việc. Còn Sở Tu Kiệt thì đột ngột chuyển hướng sang phụ giúp công ty gia đình. Mặc dù vậy, nhưng anh vẫn giúp đỡ cô rất nhiều về các vấn đề học thuật.
Cô biết thời buổi hiện giờ, mọi người rất cởi mở và sống rất thoáng. Nhưng cô cảm thấy vẫn chưa sẵn sàng cho vấn đề này. Cô cũng chưa từng nghĩ, đối với Sở Tu Kiệt, chuyện này lại quan trọng đến mức nó sẽ là lí do khiến cô cùng anh tan vỡ.
Mặc dù đã đoán trước được kết cục, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên nếu nói không buồn thì là nói dối.
Vừa về đến nhà, Diệp Châu Anh liền nằm phịch xuống chiếc giường của cô. Tâm trạng cô hiện tại không biết là như thế nào. Cảm thấy rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc được. Lôi điện thoại từ túi quần ra, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn. Cô biết là tất cả đã kết thúc rồi. Nằm úp mặt vào gối, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.