Sự Lựa Chọn Của Em Chỉ Có Thể Là Tôi

Chương 17: Khăn tắm



“Tôi ở lầu 3, phòng 302.”

Sở Bách Nhiên cõng cô thẳng một đường đến số phòng mà cô nói. Cả đoạn đường anh vẫn luôn đi rất nhanh, sợ chậm một chút anh sẽ nổi lên phản ứng mất.

“Đến rồi, thẻ phòng em để trong túi sao ?”

“Vâng, ngăn nhỏ ngoài cùng có thẻ phòng của tôi. Chú cho tôi xuống ở đây được rồi, hôm nay rất cảm ơn chú.”

“Ngồi im, tôi đưa em vào phòng xong sẽ về. Em làm gì mà gấp thế ?” Anh không gấp thì thôi, cô gấp cái gì chứ ? Thò tay lấy thẻ phòng từ túi của cô, quẹt thẻ.

Mở cửa vào phòng. Căn phòng rộng rãi sáng sủa với chiếc giường đôi rộng lớn thoải mái, bài trí trong phòng cũng khá sang trọng. Ngoài ra còn có một ban công hướng ra biển, xung quanh trang trí nhiều chậu cây kiểng khiến căn phòng nhìn vừa thoáng mát lại không bị ngột ngạt. Sở Bách Nhiên nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đứng lên nhìn một lượt. Đi rót cho cô cốc nước. Trong lúc đó, Diệp Châu Anh cởi chiếc khăn tắm quấn quanh người mình ra, vừa quay đầu thì liền thấy Sở Bách Nhiên cầm ly nước đưa đến trước mặt cô. Cô nhận lấy uống một ngụm, sau đó chìa khăn ra đưa cho anh.

“Chú, trả cho chú. Cảm ơn chú đã đưa tôi về phòng. Chú còn ở đây tới khi nào ? Tôi dẫn chú đi chơi để cảm ơn nhé ?”

Sở Bách Nhiên liếc mắt nhìn cô, có phải là cô đã quên bản thân mình đang mặc cái gì rồi không ? Còn tự nhiên như vậy cởi khăn tắm ra trước mặt anh, là cô quá vô tư hay là quá tin tưởng vào con người anh vậy ? Không còn khăn tắm che đậy, bộ ngực đầy đặn của cô lập tức lộ ra, chiếc eo thon nhỏ cùng cặp đùi trắng mịn cũng hoàn toàn bại lộ trước mắt Sở Bách Nhiên. Anh nuốt một ngụm nước bọt, quay mặt sang chỗ khác. Đưa tay nhận lấy khăn tắm. Sở Bách Nhiên cảm thấy sức chịu đựng của anh cũng dồn hết vào một buổi trưa này mất rồi. Người con gái anh thích mặc một bộ bikini nóng bỏng ngồi trước mặt anh, giọng nói trong trẻo êm tai gọi anh. Sở Bách Nhiên cảm thấy anh sắp không ổn rồi. Ho khan một tiếng, anh quay mặt lại nhìn vào mắt cô. Nhưng lời đề nghị của cô rất đúng với mong muốn của anh, được như vậy thì còn gì bằng ? Anh không đi thì đúng là thằng ngốc.

“Tầm khoảng hai ngày nữa, em không cần khách sáo đâu. Nhưng hai ngày sau tôi cũng khá rảnh, cũng không có gì làm. Vậy tôi đi cùng em nhé ?” Diệp Châu Anh nghe anh nói xong, mặt mày hưng phấn mỉm cười. Cô còn lo ngày mai cậu trai trẻ kia tới, Từ Giai Ý sẽ bỏ cô bơ vơ một mình. Giờ thì có Sở Bách Nhiên đi cùng rồi, cô không sợ phải đi theo ăn cơm chó của hai người kia nữa. Hai ngày nữa sao ? Không phải là cũng trùng với ngày về của mình à ?

“Vậy sáng mai 8 giờ chú chờ tôi dưới sảnh nhé ?”

“Được. Vậy... tôi về phòng nhé. Em còn cần gì nữa không ?” Sở Bách Nhiên đưa tay sờ sờ cánh mũi, liếc mắt sang chỗ khác nói. Lúc này thực sự anh không dám nhìn Diệp Châu Anh, sợ ở ngay trước mặt cô mà nổi lên phản ứng chắc sẽ dọa cô chạy mất dép.

“Chắc là không cần gì nữa đâu, bạn tôi cũng vừa mới nhắn cho tôi bảo cô ấy đang lên phòng. Chú về đi, hôm nay làm phiền chú rồi.”

Sở Bách Nhiên nhìn cô, cười cười rồi kiềm lòng không được đưa tay xoa xoa mái tóc của cô.

“Không phiền, vậy tôi đi đây. Em cần gì có thể gọi cho tôi.”

“Vâng ạ. Tạm biệt chú.”

“Ừm, tạm biệt em.”

Diệp Châu Anh ngượng ngùng cúi đầu xuống nhìn đầu gối của mình. Sao Sở Bách Nhiên cứ thích xoa đầu cô vậy nhỉ ? Có phải là do ở trước mặt anh trông cô quá yếu đuối, hết lần này tới lần khác được anh cứu giúp. Nên anh nổi lên tình yêu thương của cha với cô không thế ? Lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa, chợt Diệp Châu Anh phát hiện ra, nãy giờ cô vẫn còn mặc bộ bikini nhỏ xíu kia của Từ Giai Ý. Mặt cô bắt đầu từ từ nóng ran.

Aaaa Diệp Châu Anh cô bị làm sao vậy nè ? Sao lại cởi khăn trả cho Sở Bách Nhiên vào lúc này chứ ? Cô cũng quên mất là mình đang mặc cái gì. Chú ấy có nghĩ là cô là đứa con gái phóng đãng không vậy ? Diệp Châu Anh úp mặt xuống gối hét lên một tiếng. Thật là mất mặt.

Cạch..cạch..

“Diệp Châu Anh, cậu đâu rồi hả ???? Sao sao ? Cậu và anh trai hàng xóm kia đã tới bước nào rồi ? Anh ta vừa ra mở cửa cho tớ đó. Có phải là tớ đã quấy rầy hai người rồi không ? Bây giờ tớ về phòng thì có còn kịp không ?”

Diệp Châu Anh ngước lên nhìn Từ Giai Ý. Sau đó giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.

“Ý Ý, cậu vừa phải thôi nhé. Tớ giận cậu thật đó, hôm nay cậu dám vứt bỏ tớ hả ?”

“Nè, nói gì thế ? Chị đây xin lỗi cậu được chưa. Mau kể cho chị đây nghe xem, nãy giờ cậu và anh ta đã làm gì rồi hả ? Có phải là anh ta có ý với cậu không ?”

“Có ý gì chứ ? Chúng tớ chỉ mới biết nhau có vài ngày thôi. À không, trước đó cũng có gặp qua nhưng đã là chuyện lâu lắm rồi. Chú ấy chỉ là thấy tớ gặp nạn thì giúp thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều.”