“Dạ chú, chú hóng gió sao ? Chú đã dọn xong nhà chưa ạ ?” Diệp Châu Anh hơi tò mò nhìn anh.
“Tôi ra đây hút thuốc một chút thôi. Đồ đạc đã vận chuyển hết vào nhà rồi, chỉ còn sắp xếp lại một chút nữa là ổn.” Sở Bách Nhiên vừa nói vừa bước về phía cô. Thân hình cao lớn của anh ngày một gần cô hơn, phải đến gần Diệp Châu Anh mới cảm thấy người đàn ông này cao đến chừng nào. Cô cao cũng tầm 1m67, vậy mà chỉ cao được đến trên vai của anh một chút. Đoán chừng chiều cao của anh chắc cũng phải tầm 1m85. Khi anh đến gần, một mùi gỗ lành lạnh xen kẽ với mùi thuốc lá vẫn còn vươn lại dần bao trùm lấy Diệp Châu Anh. Cô hơi mất tự nhiên, lùi lại một chút.
“Vậy sao ? Vậy..tôi vào nhà nhé. Có gì cần chú có thể gọi tôi.” Nói rồi Diệp Châu Anh xoay người đi về phòng. Chân vừa nhấc lên đã nghe Sở Bách Nhiên gọi lại.
“Cô nhóc, em bảo tôi gọi em mà em còn không cho tôi phương thức liên lạc. Có thể add Wechat của em được không ?” Nói rồi Sở Bách Nhiên chìa điện thoại ra. Diệp Châu Anh khựng lại, quay đầu nhìn điện thoại của Sở Bách Nhiên. Ban đầu cô không tính cho, nhưng ngẫm nghĩ lại người này về sau mình sẽ còn thường xuyên gặp. Liền lấy điện thoại ra quét mã Wechat của anh.
“Được, tôi quên mất. Để tôi add chú nhé.” Sở Bách Nhiên đạt được ý định. Cười cười nhìn cô. Cô gái này cũng thật là không biết cách bảo vệ bản thân. Ỷ lại chỉ đi đổ rác, cô mặc bộ váy ngủ ở nhà ra ngoài ban công. Cô mặc một chiếc váy lụa hai dây mỏng màu trắng dài trên đầu gối một chút, vạt váy được phối ren. Bên ngoài Diệp Châu Anh khoác hờ thêm một chiếc áo lạnh dày. Do mặc váy nên đôi chân trắng nõn của cô lộ ra ngoài. Mặc dù rất muốn ngay lập tức vác cô về nhà dạy dỗ lại cách ăn mặc, không cho cô mặc như thế bước ra ngoài, tuy nhiên Sở Bách Nhiên phải nhịn xuống. Vẫn chưa phải lúc, anh vừa gặp lại cô chỉ vài tiếng đồng hồ thôi.
“Diệp Châu Anh, sau này em ra ngoài nhớ mặc đồ kín một chút. Sẽ lạnh đó.” Diệp Châu Anh nghe tiếng của anh, quay qua nhìn lại bộ váy hôm nay mình mặc. Cô hơi ngượng ngùng, cầm hai vạt áo khoác quấn người mình lại, cười gượng nhìn anh.
“Do tôi cứ nghĩ chỉ đi ra đổ rác rồi liền vào nhà ... Tôi add xong Wechat của chú rồi, tôi vào nhà đây.” Nói rồi cô lập tức quay người chạy về nhà. Thật là xấu hổ mà. Do lầu này đó giờ chỉ có cô cùng cậu sinh viên kia sinh sống. Mà cậu sinh viên kia lúc nào cũng ru rú trong phòng. Một năm không biết cô chạm mặt cậu ta được bao nhiêu lần, làm cô cũng quên mất là căn nhà đối diện đã đổi chủ rồi. Cũng còn may là ban nãy khi ra ngoài, cô vẫn lấy cái áo khoác mặc hờ bên ngoài. Diệp Châu Anh vỗ vỗ mặt mình, sau này cô phải cẩn thận hơn mới được.
Nằm lên giường, Diệp Châu Anh mở điện thoại lên. Thấy một tin nhắn đến từ ông chú nhà bên và 2 cuộc gọi nhỡ. Là Sở Tu Kiệt gọi cô. Cô mặc kệ anh ta, hôm đó đã nói là hai người sẽ không liên lạc với nhau nữa rồi. Diệp Châu Anh bực bội kéo số điện thoại của Sở Tu Kiệt vào danh sách đen. Mở tin nhắn của Sở Bách Nhiên ra đọc.
“Cô nhóc, sáng mai có muốn cùng đi ăn sáng với tôi không ? Vừa chuyển tới đây, tôi vẫn chưa biết chỗ nào ăn ngon. Sẵn tiện mời em một bữa, coi như bữa cơm làm quen hàng xóm mới.” Diệp Châu Anh hơi khựng lại một chút. Cô có nên đi không nhỉ ? Đó giờ cô cũng không có giao lưu quá nhiều với mọi người ở cùng chung cư. Ông chú này sao lại muốn cùng cô đi ăn sáng ? Là vì không có ai ăn cùng sao ? Thật sự chỉ đơn giản là muốn làm quen hàng xóm mới ? Diệp Châu Anh vẫn còn hơi phân vân nhưng rồi cô vẫn quyết định đồng ý. Chú ta ở ngay đối diện nhà cô, cô cũng không tiện từ chối. Dù sao chính cô cũng là người kêu người ta có gì không biết thì nhắn cho cô, bây giờ người ta nhắn rồi thì lại từ chối, vậy có vẻ hơi kì cục.
“Được thôi, vậy 7 giờ sáng mai chú đợi tôi trước cửa rồi chúng ta cùng đi ăn nhé.”
“Sáng mai gặp. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trực giác của Diệp Châu Anh cảm thấy rằng có lẽ ông chú này cũng phải là người xấu. Có thể vẫn kết giao được. Thôi thì thêm một người bạn cũng tốt. Nói rồi cô dần thiếp đi. Trong mơ, cô thấy hình ảnh của một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh mỉm cười nhìn cô, nụ cười đó thật quen thuộc.
---------
Reng ... Reng ... Reng ...
Chuông báo thức vang lên, Diệp Châu Anh mơ màng bấm tắt. Cô nhớ tới giấc mơ đêm qua, mặc dù không nhớ rõ mặt, nhưng người đàn ông trong mơ thật giống ông chú hàng xóm nhà bên. Sao cô lại mơ thấy chú ta nhỉ. Diệp Châu Anh xuống giường vệ sinh cá nhân.
Hôm nay cô chọn mặc một chiếc áo ôm cổ lọ màu kem, kết hợp cùng chiếc quần vải ống rộng màu nâu nhạt. Khoác thêm một chiếc áo khoác ngắn màu trắng bên ngoài. Tổng thể vừa tôn được dáng người đạt chuẩn của cô, vừa khiến cô trông trẻ trung cũng không kém phần quyến rũ. Tóc được cột buộc hờ một nửa. Đánh thêm một chút son cùng má hồng. Xong xuôi, Diệp Châu Anh cầm túi xách đi ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Sở Bách Nhiên dựa vào cửa nhà anh chờ sẵn. Một tay anh cho vào túi quần, một tay anh cầm điện thoại lướt. Hôm nay tóc của anh không có vuốt keo gọn gàng như hôm qua, mà thả xuống tự nhiên, anh cũng không đeo chiếc kính gọng bạc nữa. Không còn gì che chắn đôi mắt sáng hơi xếch lên của anh. Cả người anh tỏa ra cái khí chất rất thu hút người đối diện. Đột nhiên, Diệp Châu Anh nhớ ra anh là ai rồi.
“Chú Sở, có phải chú là người khoảng 3 năm trước, bị đau dạ dày phải nằm viện ở bệnh viện Hải Ninh không ?”
“Ồ, cuối cùng em cũng nhớ ra tôi rồi?” Sở Bách Nhiên nhướng mày ngước lên nhìn cô.
“Lúc ở bệnh viện chú không đeo kính, tóc cũng xõa xuống trước trán giống như bây giờ vậy. Cũng đã lâu như vậy rồi, giờ tôi mới nhớ ra chú đó. Bệnh dạ dày của chú đã đỡ hơn chưa ?”
Sở Bách Nhiên cười cười nhìn đôi mắt trong veo của cô. Giọng nói mang theo chút vui vẻ.
“Ừm, bệnh dạ dày của tôi hiện tại đã ổn rồi. Lúc trước rất cảm ơn em đã giúp đưa tôi vào bệnh viện.”
“Không có gì đâu ạ. Chú khỏe là tốt rồi. Chúng ta cùng đi ăn sáng thôi. Chú muốn ăn món gì ?”