Sự Lựa Chọn Của Em

Chương 22: Làm trò



Khương Vĩ khẽ nhíu mày, tay đưa lên xoa nhẹ vết búng trên trán. Ánh mắt cậu trở nên sắc bén hơn, nhưng lại ẩn chứa chút lúng túng.

"Anh làm trò gì thế? Tự nhiên lại búng trán tôi?" Giọng cậu hơi khó chịu, như thể đang cố gắng giấu đi sự bất an trong lòng.

Hoài Phong nhìn Khương Vĩ, nụ cười vẫn không biến mất, anh nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt như đang trêu đùa nhưng cũng chất chứa một điều gì đó thật sâu xa: (

"Thấy em ngơ ngác đáng yêu quá nên anh không kìm được. Chẳng lẽ anh không thể trêu chọc em một chút sao?" (4°

Khương Vĩ thoáng đỏ mặt, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, cố gắng giữ vững sự lạnh lùng trong giọng nói:

"Đừng tưởng anh có thể làm gì cũng được. Tôi không phải người để anh muốn làm gì thì làm."

Hoài Phong khẽ nghiêng đầu, bước tới gần hơn, gương mặt anh như đang thách thức:

"Vậy em nghĩ em có thể cản tôi sao?" (1

Không gian giữa hai người lại trở nên ngột ngạt một lần nữa, ánh mắt của cả hai gặp nhau, và lần này, không ai chịu lùi bước.

Khương Vĩ siết chặt bàn tay, ánh mắt không hề rời khỏi gương mặt đầy thách thức của Hoài Phong. Một cảm giác khó chịu lan tỏa trong lòng cậu, nhưng đồng thời cũng có một chút mơ hồ xen lẫn, như thể có điều gì đó không thể kiểm soát được trong chính bản thân mình.

"Tôi không cần phải cản anh" Khương Vĩ bình thản đáp lại, đôi mắt sắc bén nhưng sâu thằm bên trong vẫn có chút dao động.

"Chỉ cần anh đừng quên, tôi không phải món đồ chơi của anh."

Hoài Phong bật cười khẽ, tiếng cười không lớn nhưng lại đủ để làm không khí giữa họ trở nên càng căng thẳng hơn. Anh bước thêm một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một làn hơi mỏng manh. Hoài Phong cúi xuống, đôi mắt anh rọi thẳng vào Khương Vĩ, đôi môi cong lên, tạo thành một nụ cười bí hiểm.

"Đúng vậy, em không phải đồ chơi của tôi." Hoài Phong thì thầm, giọng anh như nhấn mạnh từng từ một.

"Nhưng em chắc chắn là điều mà tôi muốn chiếm đoạt."

Khương Vĩ không khỏi bối rối, nhưng cậu nhanh chóng kìm nén lại cảm xúc. Cậu lùi lại một chút, đôi vai cứng đơ vì sự căng thẳng, nhưng ánh mắt không hề yếu đi. Cậu quyết định không để Hoài Phong có thể tiếp tục kiểm soát tình hình như thế này nữa.

"Nếu anh nghĩ vậy thì anh đã sai." Khương Vĩ nói, giọng nói lạnh lùng và kiên định hơn bao giờ hết.

"Tôi không thuộc về ai cả, và nhất là không thuộc về anh."



Câu nói của Khương Vĩ như một lời tuyên chiến ngầm. Không gian giữa họ dường như ngưng đọng lại trong vài giây, chỉ còn lại hơi thở căng thăng và những cảm xúc lần lộn giữa hai người.

Hoài Phong im lặng trong chốc lát, đôi mắt anh thoáng qua một tia bất ngờ, nhưng nhanh chóng trở lại với vẻ bình thản vốn có. Anh không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Khương Vĩ, như đang suy ngẫm điều gì đó. Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng tột độ, chỉ chực vỡ tung ra bất cứ lúc nào.

Rồi đột nhiên, Hoài Phong nhún vai, nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt trầm ngâm nhưng vẫn đầy tự tin.

"Vậy sao?" Anh nói, giọng điệu có phần thản nhiên.

"Vậy chúng ta cứ để thời gian chứng minh. Tôi sẽ không ép buộc em... nhưng tôi cũng sẽ không từ bỏ."

Khương Vĩ nhíu mày, cảm giác như bị thách thức thêm một lần nữa. Tuy nhiên, cậu không muốn để mình bị cuốn vào trò chơi tâm lý của Hoài Phong. Cậu lùi lại một bước, tỏ rõ thái độ cảnh giác, ánh mắt vẫn giữ sự kiên định:

"Anh cứ nghĩ sao cũng được, nhưng tôi không có ý định chơi trò với anh. Nếu anh muốn thử, thì đừng trách tôi cứng rắn hơn những gì anh tưởng."

Hoài Phong bật cười, lần này là một tiếng cười đầy thích thú. Anh nhìn Khương Vĩ, như thể cậu càng phản kháng thì anh càng bị cuốn hút. Bước lùi lại, Hoài Phong đưa tay chỉnh lại áo, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cậu:

"Được thôi, tôi sẽ chờ xem em cứng rắn đến đâu."Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý

"Nhưng đừng quên rằng, tôi rất kiên nhẫn... và cũng rất bướng bỉnh."

Khương Vĩ mím môi, cảm giác trong lòng trộn lẫn giữa bực bội và bất an. Cậu không hiểu tại sao Hoài Phong lại cứ như muốn theo đuổi cậu đến cùng như thế. Nhưng cậu biết một điều chắc chắn: " Cậu sẽ không để Hoài Phong dễ dàng đạt được điều mình muốn"

"Chúng ta sẽ xem ai là người cuối cùng phải từ bỏ." Khương Vĩ đáp lại, giọng cứng rắn, ánh mắt đầy quyết tâm.

Hoài Phong mỉm cười, rồi quay người tiến lại đứng trước ô cửa sổ. Không biết cậu có nhìn nhầm hay không. Hình như trong ánh mắt của Hoài Phong khẽ có một tia sáng, đôi mắt thì vô cùng sắc lạnh. Giọng điệu cũng thay đổi một cách đột ngột:

"Chắc chắn người đó không phải là tôi."

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu cảm giác hỗn loạn trong lòng mình. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, cậu biết rằng trận chiến giữa hai người vẫn chưa kết thúc, đây chỉ mới là sự khởi đầu cho những chuỗi ngày giông bão.

Khương Vĩ chớp mắt và thở dài một hơi. Cậu khẽ tiến lại mở cửa phòng ngủ. Chậm rãi tiến vào trong, một lúc sau cậu bước ra với trong tay đang cầm một chiếc áo phông màu đen cùng với một chiếc quần jean tối màu. Cậu cất giọng nói:

" Anh mặc thử xem, coi có vừa vặn anh không? Nếu không thì nói tôi, để kiếm bộ khác cho anh."

Hoài Phong tiến lại cầm chiếc áo, đôi mắt lấp lánh, nhưng rồi anh khẽ nhướn mày, giọng điệu bình thản đáp:

"Em không sợ tôi mặc nó sẽ đẹp hơn em sao?"



Khương Vĩ chỉ biết lắc đầu, không dám phản bác. Vì đó là sự thật, với vóc dáng và thân hình cao ráo, cường tráng như anh ta thì đó là chuyện tất nhiên. Cậu không thể phủ nhận sự tự tin của Hoài Phong.

"Hừm, xem ra tôi phải kiếm một cái gương để nhìn lại chính mình rồi."

" Không cần đâu. Em lúc nào mà không đẹp, không cần phải soi đâu." Giọng điệu trêu chọc Khương Vĩ.

"Em luôn đẹp nhất trong mắt của tôi mà!"

" Có ai từng nói não anh có vấn đề chưa?" Lạnh lùng nói.

"Em là người đầu tiên dám nói anh như vậy đấy! Bé con~" Giọng nói đầy sự quyến rũ.

" Đồ điên!" Quay người bước đi.

" Điên cuồng theo đuổi em à? Nè! Giận rồi hả? Khương Vĩ? " Đuổi theo cậu.

" Tôi không rảnh để lãng phí thời gian cho điều vô nghĩa đó. Phòng tắm đi thẳng cuối hành lang rẽ phải."

Khương Vĩ khó chịu bước vào phòng ngủ " Đùng" tiếng đóng cửa mạnh bạo. Thể hiện rõ sự tức giận và khó chịu của cậu. Hoài Phong thấy vậy bất giác nở nụ cười, anh thầm nghĩ. " Nhìn em ấy giận. Cũng đáng yêu đó chứ!"

Khi Hoài Phong quay người vào phòng tắm, không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Khương Vĩ trong phòng, hơi thở cậu có chút gấp gáp, cảm giác vừa hào hứng vừa căng thẳng. Cậu tự hỏi: Liệu Hoài Phong có thật lòng muốn biết về mình? Hay chỉ đơn giản là sự hiếu kỳ?

Một tiếng nước chảy róc rách nhẹ vang lên từ phòng tắm, và cậu nghe thấy Hoài Phong cất tiếng gọi, giọng nói anh có chút hoang mang:

"Khương Vĩ! Cái áo này... có vẻ hơi chật!"

Nghe vậy khiến cho cậu bất giác bật cười thành tiếng, một nụ cười vô thức, gương mặt cậu ngây ngô đáp giống như một đứa trẻ vừa phục được một mối thù:

"Thế thì anh nên giảm cân đi! Do anh mập quá đó hahaa!"

"Tôi không cần giảm cân, tôi như vậy là ổn rồi. Do em ốm quá đấy, em nên ăn nhiều để lên cân đi." Hoài Phong nói một cách thẳng thắn, tiếng anh vang vọng từ trong phòng tắm.

Khương Vĩ cảm thấy trong lòng ấm áp, một thứ cảm xúc khó tả dâng trào. Cậu nhận ra, có thể mối quan hệ giữa họ đang dần trở nên khác biệt. Một tình bạn mới, hay có thể là điều gì đó hơn thế, đang nhen nhóm.

Nghe thấy tiếng nói và gào thét của Hoài Phong khiến cậu không kiềm chế được sự tò mò mà cũng mở cửa bước ra xem xét tình hình.