Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 10: Đi theo tôi



“Tại sao tôi phải từ bỏ chức vị chủ tịch?”
Hạ Băng Ngữ nhìn vị cổ đông vừa nói, hỏi một cách không nhượng bộ.
Gã cổ đông bụng phệ hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Thời gian gần đây, do năng lực quản lý yếu kém của cô nên khiến lợi nhuận công ty bị giảm đáng kể, cô còn mặt mũi mà ngồi lên cái ghế này sao?”
“Phải đấy!”
“Chủ tịch Hạ, nếu đã không có năng lực thì cần gì phải ép buộc bản thân?”
“Nếu tôi là cô thì đã không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa rồi, thật đúng là chiếm cái nhà xí dù không làm gì!”
Một người phụ nữ trang điểm đậm phụ họa theo.
Mà người phụ nữ này không ai khác chính là Lý Vy, người mà Hạ Băng Ngữ và Tô Lân đã gặp ở trung tâm thương mại tối qua.
Đồng thời, cô ta cũng là người mà Hạ Quốc Đông đã cài vào công ty, luôn nhằm vào Hạ Băng Ngữ.
“Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ từ chức chủ tịch này, về lợi nhuận của công ty, là do sản phẩm mới của bên Uông thị gây ra, tôi đã yêu cầu bộ phận nghiên cứu gia tăng phát triển các sản phẩm tương ứng”.
“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, còn ai có ý kiến gì khác không?”
Hạ Băng Ngữ trực tiếp phớt lờ lời chế nhạo của Lý Vy, cô bá đạo liếc nhìn tất cả các cổ đông!
“Hừ, nói khoác thì ai chả nói được, chúng tôi dựa vào đâu mà tin cô?”
“Chủ tịch Hạ, nếu hôm nay cô không từ chức, chúng tôi sẽ rút lại toàn bộ cổ phần, cô tự mình làm đi!”
Tên cổ đông bụng phệ tỏ thái độ cứng rắn.
“Đúng, cô vốn không xứng với vị trí chủ tịch, công ty nằm trong tay cô căn bản sẽ không có triển vọng, tôi yêu cầu thu hồi vốn!”
“Tôi cũng muốn rút vốn, một công ty như vậy, nếu tiếp tục ở lại, có lẽ sẽ mất hết tiền thôi!”
“Chủ tịch Hạ, cô đã tự tin vào bản thân như thế, chắc chúng tôi rút vốn thì không ảnh hưởng gì đến cô đâu phải không?”
Các cổ đông khác cũng nắm bắt cơ hội, lần lượt công kích!
Sắc mặt Hạ Băng Ngữ trở nên khó coi, đây đều là những cổ đông lớn nhất của công ty.
Nếu họ cùng lúc lấy lại hết vốn, tập đoàn Hạ thị sẽ thật sự sụp đổ.
Hạ Băng Ngữ đảm bảo, Hạ Quốc Đông đã bí mật cho họ những lợi ích đó, mới khiến họ làm như vậy!
“Chủ tịch Hạ, xem ra cô đã đánh mất lòng tin của mọi người rồi, cô thật sự muốn kiên trì sao?”
Lý Vy dùng vẻ mặt bỡn cợt nhìn Hạ Băng Ngữ.
Ầm!
Đúng lúc Hạ Băng Ngữ không biết phải làm sao thì cửa phòng họp bị đẩy ra, một bóng người bước vào!
“Tô Lân?”
Hạ Băng Ngữ kinh ngạc, không ngờ anh sẽ đến đây.
“Bà xã, em quả nhiên là ở đây, nhớ em chết mất, mau tới đây hôn một cái nào!”
Tô Lân ôm lấy Hạ Băng Ngữ nói, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã thơm một cái lên mặt cô!
“Lại là thằng nhãi này? Ai cho cậu vào đây?”
Khi Lý Vy nhìn thấy Tô Lân, sắc mặt cô ta trông như thể đã ăn phải phân chó!
Tối qua, chính là tên này đã giở trò khiến cô ta phải mất mặt trong trung tâm thương mại.
“Là anh à, sao tôi lại ngửi thấy mùi hải sản ương, thật là hôi chết đi được!”
Tô Lân liên tục lấy tay xua trước mặt.
“Chuyện gì vậy? Thằng nhóc này là ai?”
Gã cổ đông bụng phệ cau mày hỏi.
“Các vị cổ đông không biết sao, tên nhãi này là thằng ranh ất ơ được Hạ Băng Ngữ nhặt về từ đâu đó chẳng biết”.
“Chẳng trách chủ tịch Hạ không quản lý tốt được công ty, suốt ngày đi cùng với loại đàn ông này, sợ là đã vui đến quên đường về rồi!”
“Chắc là không ai ngờ tới, chủ tịch Hạ bình thường luôn băng thanh ngọc khiết lại có một mặt khác biệt như vậy phải không?”
Lý Vy hét lớn.
Nghe cô ta nói vậy, tất cả mọi người trong văn phòng đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Hạ Băng Ngữ, bọn họ đều mỉa mai:
“Chủ tịch Hạ, cô ở bên ngoài nuôi trai cũng thôi đi, còn dám mang đến công ty, thật đáng xấu hổ!”
“Phải đấy! Xem ra cô thực sự không phù hợp với vị trí chủ tịch, vẫn nên từ chức sớm thì hơn, đi cùng với người đàn ông của cô đi!”
"Chủ tịch Hạ, e rằng bên ngoài cô đã nuôi không chỉ một người phải không? Xem ra toàn bộ kinh phí phát triển của công ty đều đã được cô dùng để nuôi trai rồi!"
"Các người..."
Hạ Băng Ngữ tức đến toàn thân run rẩy.
Đám người này coi thường cô, nhưng có cần thiết dùng dùng ngôn ngữ độc ác như vậy để làm nhục cô không?
Chát!
Đúng lúc này, Tô Lân lao tới Lý Vy, tát thật mạnh vào mặt cô ta!
Lập tức, thân thể Lý Vy bay ra ngoài, xoay vài vòng trong không trung rồi đập mạnh vào bàn!
"Sao cô dám nói vợ tôi như vậy, gọi tôi là kẻ trai bao. Xem ra tôi phải thay vợ tôi dạy cho đám nhân viên các người một bài học!"
Tô Lân liếc nhìn các giám đốc một cách hung dữ.
"Thằng ranh! Sao cậu dám đánh người trong công ty chúng tôi..."
Người đàn ông bụng phệ không ngờ Tô Lân lại dám ra tay, tức giận đứng dậy.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Tô Lân đã túm lấy cổ áo, nâng lên: "Lão già, ông có ý kiến gì không?"
"Thầng khốn, tôi là giám đốc công ty, cậu tốt nhất nhanh chóng thả tôi ra, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm!"
Người đàn ông bụng phệ giả vờ bình tĩnh.
"Ồ?"
Tô Lân nhếch môi, không có chút nào coi trọng, trực tiếp ném ông ta ra ngoài!
Rầm!
Người đàn ông bụng phệ đập vào tường bất tỉnh tại chỗ!
"Đám các người, đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Tô Lân lại nhìn những người khác.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Tô Lân, các giám đốc đều hoảng sợ và lao ra ngoài.
Tuy nhiên, Tô Lân nhanh hơn họ, chặn cửa và chào đón họ bằng một cái tát vào mặt.
Một loạt tiếng tát vang lên, chẳng mấy chốc những người chế giễu Hạ Băng Ngữ đều bị tát xuống đất!
“Em yêu, anh có tuyệt vời không?”
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Tô Lân quay lại với Hạ Băng Ngữ Du, mỉm cười nói.
Hạ Băng Ngữ Du vừa mới tỉnh lại, cảm giác dở khóc dở cười.
Mặc dù hành vi của Tô Lân khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sau khi đánh nhiều người như vậy, cô nên giải thích thế nào?
"Hạ Băng Ngữ! Cô lại dám hợp lực với một tên man rợ đánh đập toàn bộ giám đốc công ty. Thật là vô pháp luật. Cô thật sự cho rằng công ty chỉ thuộc về một mình cô sao?"
Lý Vy đã tỉnh lại, che mặt hét lớn.
"Đúng vậy, nếu như cô không cho chúng tôi một lời giải thích chuyện hôm nay xảy ra, chúng tôi nhất định sẽ thu hồi cổ phần!"
Các giám đốc khác cũng bày tỏ sự tức giận!
Lúc này, Tô Lân vụt tới, đi tới trước mặt Lý Vy, lại tát cô ta một cái: "Con khốn này, trí nhớ của cô thật không tốt, đúng là gọi đòn mà!"
Sau đó, Tô Lân nhìn sang các giám đốc đang kêu gào giải thích: “Các người chỉ muốn giải thích thôi phải không?”
"Đúng vậy, sao nào?"
Giám đốc kia run rẩy trả lời.
Chát!
Tô Lân trực tiếp tát hắn một cái, hất hắn ngã xuống đất, sau đó hỏi những người khác: "Đây là lời giải thích của tôi, ai muốn, tôi cam đoan sẽ làm hài lòng tất cả!"
Ngay lập tức, tất cả các giám đốc có mặt đều ngừng nói.
Họ đã thấy người này hoàn toàn vô lý và không sợ bất cứ điều gì!
"Đủ rồi!"
Lúc này, Hạ Băng Ngữ ngăn cản động tác của Tô Lân, sau đó lạnh lùng nhìn ban giám đốc: "Mọi người, thật xin lỗi vì chuyện bị đánh, mọi chi phí y tế sẽ do công ty chịu."
"Về việc thu hồi cổ phần, nếu như các người thật sự quyết định, có thể đến văn phòng cùng tôi thương lượng."
“Cuộc họp hôm nay kết thúc, Tô Lân, đi với tôi!”