Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 20: Giỏi khoác lác



Phải tăng tiền?
Mọi người bên trong biệt thự đều ngẩn ra, ai cũng không ngờ được Tô Lân lại nói ra những lời này.
Hạ Băng Ngữ lại càng trợn mắt tức giận lườm Tô Lân.
Cái gã này, định coi mình là công cụ giao dịch thật hả?!
“Ha ha ha!”
Trương Thế Toàn bật cười lớn, đi đến bên cạnh Tô Lân, vỗ vỗ vai anh: “Thằng nhãi, không thể không nói, mày đúng là một người thông minh, nói đi, mày muốn thêm bao nhiêu tiền, chỉ cần mày rời khỏi Băng Ngữ thì tao sẽ thỏa mãn cho mày!”
Tô Lân nghiêm túc nghĩ ngợi: “Nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng chẳng phải phường tham lam, chỉ cần anh cho tôi một nghìn tỷ thì tôi lập tức đi ngay!”
“Một nghìn tỷ!”
Sắc mặt Trương Thế Toàn thoắt cái sa sầm, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, mày có chắc không nói đùa không?”
“Anh nhìn dáng vẻ của tôi có giống như đang đùa không?”
Tô Lân lạnh lùng hỏi ngược lại, khóe miệng có thêm vẻ châm biếm: “Hay là, anh căn bản không thể lấy ra được một nghìn tỷ cho tôi? Nếu như vậy, tức là vừa nãy anh chỉ khoác lác mà thôi, chứ căn bản không có được bản lĩnh này, anh giả bộ cái mẹ gì hả!”
“Thằng nhà quê, mày dám nói năng như vậy với anh Trương à, mày có tin anh Trương có thể đánh chết mày bất cứ lúc nào không!”
Hạ Phi không nhịn được chỉ thẳng mặt Tô Lân chửi.
“Xem ra cậu rất là thích làm chó cho người ta nhỉ? Chủ còn chưa nói gì mà chó đã bắt đầu sủa nhặng rồi?”, Tô Lân châm chọc liếc mắt nhìn Hạ Phi.
“Mày...”.
Mặt Hạ Phi thoắt cái đầy vẻ phẫn hận, nhưng nghĩ đến khả năng của Tô Lân thì hầu như không dám có thêm động tác thừa nào nữa.
“Nhãi con, đây là việc riêng của nhà họ Hạ, biết điều thì mày đừng có nhúng tay vào”.
Hạ Quốc Đông lạnh lùng nói, giọng điệu chứa đầy vẻ uy hiếp.
Hạ Băng Ngữ gả cho anh Trương, đối với bố con họ mà nói là một việc vô cùng tốt đẹp, Hạ Quốc Đông tuyệt đối sẽ không cho phép gã nhà quê này làm hỏng việc!
“Vì cái gì mà tôi không thể nhúng tay vào? Băng Ngữ giờ là vợ của tôi, không có sự đồng ý của tôi, ai cũng không thể ép cô ấy làm bất cứ việc gì!”
Tô Lân lạnh lùng đáp trả, trên người anh có thêm vài phần bá đạo.
Sau đó, Tô Lân mất kiên nhẫn nhìn về phía Trương Thế Toàn: “Sao nào, có lấy ra được một nghìn tỷ không? Không lấy ra được thì cút cho nhanh đi, đừng đứng đây chướng mắt!”
“Thằng nhãi, mày to gan đấy, nhưng đáng tiếc, mày chỉ là một thằng nhà quê từ trên núi xuống mà thôi”.
“Muốn cướp phụ nữ với Trương Thế Toàn tao thì mày chưa đủ tư cách!”
Trương Thế Toàn căn bản không coi Tô Lân ra gì, quay đầu nhìn về phía Hạ Băng Ngữ: “Băng Ngữ, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi, đồng thời đuổi thằng nhà quê này đi, tôi có thể giúp em giải quyết vấn đề bên phía ngân hàng!”
“Nếu không, tập đoàn Hạ Thị có lẽ sẽ không chống chọi được mấy ngày nữa đâu, đến lúc đó thì chẳng có ai có thể cứu giúp được em nữa!”
Hạ Băng Ngữ siết chặt bàn tay, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lời của Trương Thế Toàn nói đều là sự thật.
“Băng Ngữ, cháu đồng ý với anh Trương đi, tập đoàn Hạ Thị là tâm huyết của ông nội cháu, cháu cũng không muốn nhìn kết cục này xảy ra đúng không?”
Hạ Quốc Đông khuyên nhủ đầy thâm ý.
Hạ Phi cũng phụ họa theo: “Đúng đó, anh Trương có chỗ nào không bằng thằng nhà quê kia, anh ấy vừa mắt chị, là vinh...”.
Bốp!
Hạ Phi còn chưa kịp nói hết câu, một cái tát đã làm vang dội cả căn phòng.
Lại là Tô Lân ra tay, cái tát này làm cho Trương Thế Toàn văng ra ngoài.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều ngây thuỗn ra, không ngờ được Tô Lân lại có hành động như thế!
“Mày... mày lại dám đánh anh Trương?!”
Hạ Quốc Đông chỉ Tô Lân, vừa giận vừa hận.
“Tôi nói rồi, không ai có thể cưỡng ép vợ tôi làm bất cứ chuyện gì, anh ta vừa nãy uy hiếp vợ tôi, thì phải trả giả!”
Biểu cảm của Tô Lân đã có thêm vài phần lạnh lùng sắc bén.
Đôi mắt đẹp của Hạ Băng Ngữ đầy phức tạp nhìn chằm chằm Tô Lân, không ngờ anh lại bảo vệ mình.
“Thằng nhãi! Mày lại dám đánh tao! Tao thề là mày sẽ chết chắc, không ai có thể cứu được mày!!”
“Còn cả Hạ Băng Ngữ, tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy cô ấy trở thành người phụ nữ của tao, đồng thời bị tao chơi cho thành tàn hoa bại liễu!”
Trương Thế Toàn phản ứng lại, bộc phát cơn thịnh nộ quát tháo, nhìn về phía người đàn ông trung niên đi cùng mình đến đây: “Chú Viên, mong chú ra mặt giải quyết thằng nhãi này, chỉ cần đánh tàn phế đôi chân của nó là được!”
Chú Viên gật đầu, hai tay chắp phía sau lưng, sải bước đi đến trước mặt Tô Lân: “Nhãi con, biết điều một chút thì tự đánh gãy hai chân, miễn cho tôi phải ra tay, bớt chịu cơn đau xác thịt...”.
Bốp!
Chú Viên vừa mới nói được một nửa, Tô Lân đã cho ông ta một cái tát vào mặt, làm cho ông ta văng ra ngoài đập người lên tường xong mới trượt xuống mặt đất, sau đó nằm bất động như một con chó đã chết.
“Nói quá nhiều lời thừa thãi, có chút bản lĩnh này mà cũng khoe khoang, thật không biết ông lấy đâu ra dũng khí này nữa!”
Tô Lân lầm bầm, bước thẳng về phía Trương Thế Toàn.
Mà lúc này, Trương Thế Toàn đã hoàn toàn ngây ra như phỗng!