Chu Vạn Hào, đến rồi!
Mà cùng với sự có mặt của ông ta là cả một bầu không khí lạnh băng đầy áp lực bao trùm khắp cả sảnh chính rộng lớn.
Nhất là khí thế trên người Chu Vạn Hào, người bình thường chỉ nhìn thôi đã cảm thấy run sợ.
Hạ Băng Ngữ nhìn Chu Vạn Hào, trong lòng đã không còn sợ hãi nữa.
Chỉ còn lại nỗi thê lương khi đối diện với cái chết gần ngay trước mắt.
Quay đầu lại nhìn về phía Tô Lân.
Hạ Băng Ngữ không kiềm được châm chọc vài câu: “Tô Lân, không phải anh nói thương hội Kim Long là của anh sao, anh hẳn là không sợ Chu Vạn Hào đâu nhỉ?”
“Có bản lĩnh, bây giờ anh đứng ra, trước mặt ông ta nói câu này đi!”
Tô Lân nhíu mày, không ngờ được Hạ Băng Ngữ lại thiếu tin tưởng vào mình đến thế.
Nhưng không đợi anh lên tiếng, Chu Ngang đã vươn tay ra, gào lên thảm thiết: “Ba, thằng nhãi này đánh con, ba nhất định phải trả thù cho con!”.
Xoạt!
Ánh mắt của Chu Vạn Hào lập tức liếc qua, lạnh băng tựa như ngọn đao mũi kiếm: “Thằng nhãi, là mày đánh con trai tao à?”
“Không sai, ông đây đánh đấy!”
Tô Lân vẫn bộ dạng bất cần như cũ.
Hạ Băng Ngữ khó nén tiếng hừ mũi.
Cô cũng muôn xem xem, Tô Lân có thể giả bộ được đến lúc nào.
“Ha ha, thực không ngờ, ở thành phố Giang này còn có người dám nói chuyện với tao như vậy”.
“Tao cũng muốn biết, mày rốt cuộc là ngây thơ hay là không coi Chu Vạn Hào tao ra gì?”
Chu Vạn Hào khá hứng thú đánh giá Tô Lân.
“Chu Vạn Hào ông là cái thá gì, vì sao tôi lại phải coi ông ra gì?”
Tô Lân nhướn mày hỏi.
Mà câu này của anh vừa nói ra.
Cả sảnh chính đều lặng như tờ.
Gần như toàn bộ âm thanh ở đây đều đã biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập trong lồng ngực.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Tô Lân.
Dù gì, dám nói năng như thế với Chu Vạn Hào, sợ là cả thành phố Giang này cũng chẳng có ai cứu được anh nữa.
Đến cả Hạ Băng Ngữ cũng ngạc nhiên đến mức đôi môi hồng mở to, không thể ngờ được nhìn Tô Lân.
Người đàn ông này, chẳng lẽ không biết cái gì là sợ hay sao?
Mà trong khi tất cả mọi người đều im như thóc, Chu Vạn Hào lại không hề biểu hiện ra chút tức giận nào.
Lấy một điếu thuốc ra, từ tốn châm lửa.
Sau khi rít một hơi thuốc, mới nhả ra làn khói mờ đặc: “Thằng nhãi, mày rất ngông cuồng, nhưng muốn ngông cuồng trong cái thế giới này thì phải cần có vốn liếng”.
“Nếu như không có vốn liếng, thì đó không gọi là ngông cuồng, mà là ngu dốt!”
“Một người nếu như quá ngu dốt, thì sẽ vì chính lời nói của mình mà tan xương nát thịt!”
Tô Lân nghe xong chỉ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Lão già chết tiệt, nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Chu Vạn Hào lại thở ra một hơi khói thuốc, trên mặt lạnh nhạt chẳng có lấy một biểu cảm nào: “Thằng nhãi, tao cho mày cơ hội quyết định cuối cùng, nói đi, muốn chết như thế nào?”
“Chỉ dựa vào ông, căn bản không thể giết được tôi!”
Tô Lân khẽ lắc đầu.
“Phải không?”
Chu Vạn Hào cười lạnh lùng.
Điếu thuốc trong tay bị ném mạnh lên mặt đất, dùng chân dập tắt.
Mà ngay sau đó, ông ta vung tay ra hiệu.
Những người vẫn đứng ở phía sau, đồng thời bước lên trước một bước, trên người bọn họ ai nấy đều tản ra sát khí.
Tựa như một đám dã thú khát máu.
Hạ Băng Ngữ nhìn chằm chằm Tô Lân, muốn biết người đàn ông này sẽ có phản ứng thế nào trong tình huống như vậy.
Tô Lân chú ý đến ánh mắt của Hạ Băng Ngữ, cười hi hi nói: “Vợ à, em có tin anh không cần phải động tay, đám người này và Chu Vạn Hào đều sẽ phải quỳ xuống với anh?”
“Chết không đổi tính!”
Hạ Băng Ngữ nặng nề hừ mũi.
Cảm giác căm ghét đối với Tô Lân đã tăng lên đến đỉnh điểm.
Mặc dù người đàn ông này đã giúp mình không ít chuyện trong thời gian vừa qua, nhưng bộ dạng không biết trời cao đất dày này của anh, quả thực làm người ta ghét cay ghét đắng.
Tô Lân thấy Hạ Băng Ngữ không tin mình, cũng lười nói lời thừa thãi.
Từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ánh vàng lấp lánh, dứt khoát vứt lên mặt Chu Vạn Hào: “Chu Vạn Hào, mở to đôi mắt chó của ông lên nhìn cho rõ, đây là thứ gì!”