Thân thể này của Vũ Văn Hoằng, là từ Tru Tà kiếm luyện chế mà thành.
Vốn dĩ, nó chỉ là một cái "vật chứa", so với thân thể của tu sĩ Độ Kiếp Kỳ không hề giống nhau. Thân thể của y, ngay từ đầu cũng không phải là "sống".
Một thân thể không có dục vọng cũng không có nhu cầu gì, đương nhiên sẽ không cần ngủ và hô hấp.
Lúc trước khi còn là Tru Tà, y chỉ theo đuổi đạo của vũ khí là "giết chóc".
Sau khi trở thành Vũ Văn Hoằng, đạo của vũ khí đã không còn hợp với y. Nhưng muốn tu luyện công pháp của Nhân tộc, trước tiên phải có được một cơ thể chân chính của nhân loại.
Đây cũng là lý do mà nhiều năm qua, tu vi của Vũ Văn Hoằng mãi trì trệ không tiến - thân thể mới này, chỉ có bên ngoài giống với cơ thể nhân loại. Nó không có kinh mạch, không có xương cốt, không có trái tim, da thịt yếu ớt như một tờ giấy, lúc nào cũng có thể bị một mũi kiếm chọc thủng.
Cho tới khi Vũ Văn Hoằng gặp Chu Vẫn.
Đứa trẻ nhân loại này, là một sinh vật cực kỳ yếu ớt, nếu Vũ Văn Hoằng tùy tiện đem linh lực xâm nhập vào, đều có thể gây nguy hiểm tới kinh mạch của Chu Vẫn. Vì giữ mạng cho Chu Vẫn, cũng để cho bản thân không vô tình làm hại tới đứa nhỏ này, Vũ Văn Hoằng đã dùng gần nửa pháp lực của bản thân, làm thành một lá bùa bình an.
Dưới ảnh hưởng của Chu Vẫn, Sát Lục Đạo thuộc về vũ khí đã dần dần bị tiêu trừ, cơ thể mới này, cũng từ một vật chết dần dần trở nên giống với nhân loại.
Chu Vẫn năm ba tuổi phát hiện ra, sư phụ của y, có khả năng không cùng một loài với mình.
Sau đó y dùng thời gian mười năm, đem Vũ Văn Hoằng từ một quái vật máu lạnh vô tình, đồng hóa thành nhân loại.
Vũ Văn Hoằng giờ đây đã có hô hấp, có thân nhiệt, có nhịp tim, thậm chí có cả cảm xúc thuộc về nhân loại. Mỗi cơ quan, mỗi xương cốt trong cơ thể Vũ Văn Hoằng đều là được Chu Vẫn phục khắc nên.
Ánh mắt lạnh lẽo của y, ngày qua ngày tu luyện đã dần trở nên có hồn hơn, đầu ngón tay lạnh lẽo cùng đôi môi tái nhợt, cũng đã có chút huyết sắc hồng nhuận hơn.
Chu Vẫn chăm chú nhìn vào những biến hóa trên cơ thể Vũ Văn Hoằng, dần dần nhận ra bí ẩn không muốn người khác biết.
Bạch y kiếm tu người ngoài khó tới gần kia, trước mặt thiếu niên lại giống như một khối thủy tinh trong suốt.
Vũ Văn Hoằng từng có một lần mất kiểm soát.
Năm Chu Vẫn tám tuổi, "Sát Lục Đạo" mà Vũ Văn Hoằng từng theo đuổi, tưởng chừng đã biến mất giờ đây lại bắt đầu nhen nhóm lên. Một phần ngoan cố, cuồng vọng của đạo ý đã lưu lại sâu trong ý thức y, vững vàng cắm rễ, không có cách nào dễ gỡ bỏ được.
Một chút ý thức của Sát Lục Đạo này, trốn ở sâu trong thức hải Vũ Văn Hoằng, chờ thời điểm y kiệt sức, thương thế nặng nề, liền thì thầm với y.
"Ngươi từng là thanh kiếm mạnh mẽ nhất thế gian, tại sao lại lưu lạc đến mức chật vật thế này?"
"Vứt bỏ sức mạnh của Sát Lục Đạo, ngươi còn lại cái gì? Vẫn là một thanh kiếm, ngươi từng nói muốn giết hết tà ác trên thiên hạ, nhưng hiện tại nhìn ngươi xem, yếu ớt đến mức chính mình cũng không bảo vệ được."
Kiếm sĩ chém hết yêu ma trên chiến trường, hơi thở tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, trên người chi chít vết thương từ lớn tới nhỏ - Vũ Văn Hoằng - rút trường kiếm đang cắm trên mặt đất lên.
"Ta đang đi một con đường mới."
Y nhẹ nhàng nói với chính mình.
Tâm ma đối với phản ứng của y không thèm để ý chút nào, tiếp tục câu dẫn nói: "Quay lại Sát Lục Đạo đi, dù chỉ là Nhân tộc, ngươi cũng có thể trở thành cường giả chí cao vô thương. Ngươi trời sinh chính là thanh kiếm mang điềm gở, tại sao không tuân theo mệnh sát phạt?"
Vũ Văn Hoằng nhớ tới lúc Tru Tà được luyện ra, luyện kiếm sư tạo ra y đã bị y một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, máu tươi chảy ra ồ ạt, không khỏi im lặng.
Dưới thương thế nặng nề, hai loại thanh âm hỗn loạn đang đan xen trong đầu y.
Vũ Văn Hoằng xách kiếm trở lại chỗ ở, một tháng sau chính là sinh nhật tám tuổi của Chu Vẫn. Nói là sinh nhật, thế nhưng chẳng qua chỉ là ngày mà nhiều năm trước y nhặt được đứa trẻ này.
Muốn quay lại Sát Lục Đạo, chỉ có một cách duy nhất - dùng người quan trọng nhất trong đời mình huyết tế.
Chu Vẫn lúc này đã hoàn thành việc luyện tập hằng ngày của Thu Thủy Kiếm Tâm, nhìn thấy Vũ Văn Hoằng đứng im trong viện không nhúc nhích, liền ngay cả kiếm gỗ trên lưng mình cũng không bỏ xuống, chạy tới chỗ y.
Chu Vẫn là thiên tài, mà thiên tài là con bạc trời sinh.
Từ lúc y bước vào tiểu viện này đã nhận ra sát khí của Vũ Văn Hoằng, mà sát khí này không phải nhằm vào kẻ địch, vì trong viện ngoài Vũ Văn Hoằng, chỉ có một người sống.
Y giống như chú chim nhỏ, một đường tiến về phía trước, không chùn bước lao vào vòng tay của Vũ Văn Hoằng.
Vũ Văn Hoằng một tay cầm kiếm, chống đỡ thân thể đầy vết thương, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai thiếu niên.
Y trầm mặc thật lâu, sau đó đưa tay lên, xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, giọng nói như trước kia, bình thản không gợn sóng.
Nhưng trong lời nói của y, lại có sự run rẩy đến chính bản thân cũng không phát hiện ra được.
"Tại sao không chạy?"
Biết là ta sẽ giết ngươi, tại sao lại không chạy?
Chu Vẫn ôm lấy thặt lưng Vũ Văn Hoằng, ngẩng đầu lên nhìn y. Một lát sau mới lấy hết dũng khí nói: "Sư phụ, người bị thương."