Một hồi nôn nao xoay vòng, trước lúc ngất xỉu chỉ biết cố túm lấy ngực áo người bên cạnh, nàng còn nghe thanh âm của hắn giống như khẽ cười.
Cũng không biết đã bao lâu, đến khi mở mắt ra thì Tiểu Điềm nheo mắt nhìn xung quanh, cả không gian tràn đầy sương mù, giơ tay miễn cưỡng thấy năm ngón.
Còn đang mơ màng, thì nghe thấy giọng nói âm u vang lên trên đỉnh đầu:
“Tỉnh rồi à?”
Tiểu Điềm giật mình đánh thót, ngẩng lên nhìn, một cái mặt nạ quỷ đập thẳng vào tầm mắt. Nếu không phải người tu luyện phẩm chất cơ thể không kém thì nàng rất có thể bị hù cho đau tim. Khẽ nhích người ra xa hắn một chút, nhỏ giọng nói:
“Tiền bối, ta thực sự tu vi rất kém, người bắt ta vào đây cũng không làm được gì a.”
“Ta thấy ngươi cứ chần chừ nửa muốn nửa không, đã đến trước cơ duyên thì phải thử một lần, tiện tay giúp ngươi lựa chọn thôi.”
Người kia thủng thẳng đáp. Không thấy sắc mặt của hắn, nhưng giọng điệu lại có sự vui mừng khi người gặp họa. Không biết tu vi của đối phương, Tiểu Điềm chỉ dám cười mà như mếu. Cả hai đi trên con đường sương mù một lúc, ngoài hai người ra kì lạ là không có một người nào khác.
Trong lúc trò chuyện, nàng và người kia biết về nhau đôi chút, Tiểu Điềm chỉ nói cho hắn biết mình là tán tu họ Đoạn, người kia nghe vậy cũng đơn giản sơ qua mà nói cứ gọi hắn là Tà Diện.
Vốn là mới gặp nhau, cả hai cứ khách sáo mà đi cả đoạn đường sương mù. Nhưng đi mãi mà không thấy đường ra, sương mù vẫn dày đặc. Được hơn nửa canh giờ Tiểu Điềm đành quay sang nói:
“Tà tiền bối, hình như chúng ta bị nhốt trong không gian này rồi. Cứ đi mãi cũng không giải quyết được gì.”
Người kia ấy vậy mà gật đầu:
“Đây là một trận pháp, phải tìm được mắt trận mới thoát khỏi. Trên đường đi ngươi có thấy gì kì lạ không?”
Kì lạ? Tiểu Điềm nghĩ nghĩ, ngoài sương mù thì còn có gì kì lạ, không đúng, ánh sáng, nơi này vẫn tồn tại ánh sáng, vì thế nên nãy giờ hai người mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ vầng trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời kia, nói với hắn:
“Ta thấy mặt trăng này rất lạ, lúc chúng ta vào đây trời cũng gần sáng, đi nãy giờ mặt trời phải xuất hiện rồi. Nhưng không gian này chỉ có mặt trăng, thời gian như không thay đổi. Tiền bối, ngươi có cách gì không?”
Họ Tà không trả lời nàng, hắn coi như là đồng quan điểm với nàng, giơ tay phách một cái vậy mà chém thẳng về phía mặt trăng trên bầu trời. Vốn dĩ trời cao như vậy, ngươi có chém thế nào cũng không thể tới. Nhưng một bổ kia, chém đứt đôi vầng trăng, cảnh tượng quá khủng bố.
Sương mù vốn dày đặc tan ra hết trong nháy mắt như chưa hề tồn tại, Tiểu Điềm lúc này chưa hết kinh ngạc lại há hốc mồm nhìn tràng cảnh xung quanh.
Rất rất nhiều tu sĩ đang ở xung quanh nàng, từng người đều loanh quanh trong một vòng tròn, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Tiền bối, nếu chúng ta cứ như họ bây giờ thì có sao không?”
“Không sao cả, vậy thì ngươi cứ loanh quanh trong sương mù cho đến lúc sức lực cạn kiệt mà chết thôi.”
Tiểu Điềm im lặng đánh giá xung quanh. Chỉ thấy đây nào có cái động phủ nào, chỉ là một phương thiên địa rộng lớn. Cỏ xanh mơn mởn phủ đầy mặt đất. Ngước nhìn bầu trời trên cao, nàng e rằng đây là một pháp bảo có thể huyễn hóa ra cả một không gian, vốn đọc nhiều điển tịch, không ngờ hôm nay có thể chứng kiến.
Thấy Tà Diện bước về phía trước, Tiểu Điềm không chần chừ liền đuổi theo, ở nơi này ít ra còn có một người đi cùng vẫn tốt hơn. Nàng cảm thấy so với tách ra đi loạn trong này thì bám vào một người có tu vi cao hơn mình sẽ dễ bảo mạng. Bởi một chưởng kia tuy đơn giản nhưng Tiểu Điềm không nghĩ mình có thể đánh ra gọn gàng như hắn.
Đúng là không phải tu sĩ nào cũng là đèn cạn dầu. Phía trước con đường cỏ xanh đã có rất đông tu sĩ tụ tập, đều quay lại đánh giá hai người rồi rời tầm mắt. Bởi vì nơi bọn họ đang đứng có một cái tháp ba tầng, khá to. Đã có người đi vào nhưng những người đứng đây thì đang quan sát. Có bài học ở huyễn cảnh sương mù, họ không cho rằng nơi này ít nguy hiểm hơn.
Tháp không có gì đặc biệt, nhưng mọi thần thức lại không thể thăm dò, chỉ có đi vào mới biết được. Tiểu Điềm không có chí tiến thủ mà lựa chọn ở lại bên ngoài. Nàng lựa lời tỉ mỉ nói với Tà Diện:
“Ngài cứ vào trước a, ta ở đây chờ thôi. Đi đến đây ta cũng mãn nguyện rồi.”
Không chờ hắn đáp lại, thì một tiếng chấn động ầm ầm vang lên, xoay người nhìn lại từ bốn phương tám hướng cơ man nào là châu chấu khổng lồ kéo đến. Con nào con lấy hai càng sắc lẻm như liêm đao, tu vi cũng áng chừng ngưng khí tầng chín. Một con không đáng sợ, nhưng hàng ngàn hàng vạn con tới tấp bay tới trong không trung thì quá khủng bố. Tiểu Điềm nào còn suy nghĩ gì, đang muốn quay đầu bỏ đi thì trực tiếp quay lại vọt tới kéo Tà Diện chạy vào trong tháp.
Rất kì lạ là đàn châu chấu chỉ tấn công những người ở ngoài, còn phạm vi cửa tháp thì không có con nào bén mảng. Nhận thấy điều đó mọi người đều cuống quít chạy tới. Quá trình đó thật thảm khốc, máu tươi văng đầy đất. Cũng không biết an toàn vào trong tháp còn lại bao nhiêu.
Tà Diện và Tiểu Điềm không dừng ở tầng một, hắn kéo nàng đi lên tầng cao hơn. Phải nói Hắc Sơn quân chủ quả là tàn độc. Bố trí huyễn cảnh, rồi lại đàn châu chấu thủ vệ, còn ép người ta phải lựa chọn đi vào trong tháp. Đã chết rồi còn thiết kế tầng tầng cạm bẫy như vậy. Nếu nói ở đây an toàn hơn thì qua hai phen hoảng hốt Tiểu Điềm cũng không tin.
Lên đến tầng hai Tà Diện buông tay nàng ra, cất giọng hỏi:
“Giờ an toàn rồi tách ra đi riêng chứ nhỉ? Ta thấy ngươi có vẻ không thích đi cùng ta lắm.”
Nãy chót nói lời làm phật ý hắn, Tiểu Điềm cũng lúng túng. Nhưng nàng da mặt cũng dày, cười hi hi xua tay giải thích với hắn:
“Tiền bối đừng hiểu lầm. Nãy là vãn bối muốn đứng đó chờ người vào đoạt bảo, không ngờ...haha.”
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ thản nhiên như nhìn thấu tâm tư của nàng, khiến Tiểu Điềm đành giơ hai tay cam đoan:
“Tà tiền bối! Ta thề nhất định sẽ không bỏ chạy, cùng người ra khỏi nơi này. Ta nếu nuốt lời liền không mang họ Đoạn a.” Tất nhiên ra khỏi đây rồi thì nàng đi đâu cũng không đến lượt hắn quản. Tà Diện cho nàng một ánh mắt sắc lẻm, xoay người bỏ đi.
Tầng hai của tháp này cũng thật nhiều kì trân dị bảo, mỗi thứ đều được đặt cẩn thận trên giá, nhưng đều có cấm chế. Tu sĩ ở đây không nhiều như lúc nãy, chỉ có vài chục người. So với số lượng người tiến vào thì ít đến đáng thương. Mỗi người đều lựa chọn một món đồ mà dùng tu vi oanh kích cấm chế, ngoài ra còn phải đề phòng kẻ khác đánh lén. Vào được đến đây, trừ tiểu Điềm ra thì toàn là cao thủ.
Thật ra trong lòng nàng lúc này đang nghiến răng nghiến lợi mà mắng họ Tà, nếu không phải là hắn kéo nàng vào thì đã không phải trong tình trạng nơm nớp lo sợ thế này. Nhưng đã tới đây rồi thì đành cố gắng mà giữ mạng nhỏ. Tà Diện không nóng vội mà đi quanh tầng hai bảo tháp. Còn Tiểu Điềm, ánh mắt nàng đặt lên một chậu hoa màu tím, chậu Tử San Liên này vậy mà đã đạt một ngàn năm hỏa hầu, dù đặt lâu trong tháp nhưng lại không giảm sút dược hiệu. Nàng hơi nhíu mày. Nhưng không nói gì chỉ đưa mắt nhìn những vật phẩm khác. Dù tầng một nàng không xem kĩ thì riêng tầng hai đã là một bảo tàng lớn...
Phải nói tài lực của vị Hắc Sơn quân chủ này cũng kinh người. Nàng đang đứng cạnh đóa Tử San Liên lại bị một người đẩy ra, chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói chanh chua của một nữ tử:
“Nha đầu, tránh ra, đã không có năng lực thì đừng đứng đây cản trở.”
Nàng kia một thân tố y, tuổi chừng hai mươi, tu vi cũng khoảng trúc cơ hậu kì, ánh mắt nhìn Tiểu Điềm đầy vẻ khinh miệt. Cũng không biết nàng ta làm thế nào để chạy lên tầng hai. Nhưng bản thân là đệ tử đắc ý của Bà Gia Môn trưởng lão, sư phụ nàng cũng tiến vào trong này nên nàng ta không coi ai ra gì. Với những lão quái nguyên anh thì còn thu liễm. Thấy Tiểu Điềm tuổi còn nhỏ, lại đi một mình nên mới không khách khí.
Tiểu Điềm tuy trong lòng không vui vẻ nhưng nàng cũng không cần Tử San Liên nên nhíu mày rời đi. Ai ngờ đến lúc trông thấy một đóa Khô Diệp Thảo năm trăm năm, đang định động thủ phá cấm chế thì nàng kia lại xuất hiện. Lần này không nói không rằng ngang nhiên oanh kích cấm chế trước mặt nàng. Lần thứ nhất Tiểu Điềm có thể nhịn, nhưng Khô Diệp Thảo này dùng nó luyện thành Căn cốt đan tác dụng với tu sĩ vô cùng tốt. Tiểu Điềm cũng không phải người dễ ức hiếp. Nàng nheo mắt chờ nữ tu kia phá giải cấm chế, lúc cấm chế tan vỡ thì dùng khí thế không kịp bưng tai cho nàng ta một kiếm, tay nhanh chóng lật thu lại Khô Diệp Thảo.
Thanh Tố rất ngạc nhiên, nàng ta ỷ có sư phụ nên nghĩ người trong đây phải nhường nàng ta vài phần. Không ngờ Tiểu Điềm không phải thổ địa nơi này, càng không biết Bà Gia môn, huống chi biết nàng vẫn động thủ. Thanh Tố thấy vậy vừa né xong một kiếm kia của Tiểu Điềm thì cũng dùng một dải hồng lăng đáp trả công kích. Ai ngờ nha đầu trông trẻ tuổi như vậy tu vi không thua kém mà còn áp chế mình. Ả tái mặt lùi lại phía sau, sắc mặt đen kịt:
“Ngươi giỏi lắm, dám đoạt đồ của ta, sư phụ ta là trưởng lão Bà Gia môn đang có mặt ở tầng ba. Ta cho ngươi một cơ hội, trả lại Khô Diệp Thảo, tự phế đi một cánh tay, nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Tiểu Điềm cảm thấy nữ nhân này đầu óc đúng là có vấn đề, đồ trong túi nàng còn bắt nàng nhả ra. Lại còn tỏ vẻ ban phát ân huệ, ở trong này mà mất một cánh tay thì sống không bằng chết, nàng trợn mắt nạt lại, điệu bộ cũng hùng hổ không thua kém:
“Sư phụ ngươi thì tính là gì? Một Bà Gia môn nho nhỏ cũng đòi làm bá chủ ở đây à? Có bản lĩnh thì tự mình đoạt, đem sư phụ ngươi ra hù ai?”
Vừa nói vừa dùng Bỉ Ngạn kiếm công kích, lại còn muốn cánh tay của nàng, Tiểu Điềm ăn miếng trả miếng dùng Ngự lân kiếm pháp đánh cho nàng ta vô cùng chật vật, nhưng vẫn để nàng ta chạy thoát. Trước khi chạy lên tầng ba vẫn không quên quẳng lại cái nhìn oán độc.
“Không sạch sẽ chút nào, đã đắc tội người thì phải làm cho đến cùng.” Tà Diện không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh, bình thản nói một câu.
Tiểu Điềm bất đắc dĩ thở dài:
“Nàng tu vi không kém ta, biết làm sao bây giờ?”
“Nếu ngươi không giết được nàng, thì hậu quả là phiền toái đến tìm ngươi thôi.”
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt của Tà Diện âm trầm, không nói gì nữa. Tiểu Điềm cắn môi dò hỏi:
“Tiền bối, có thể sư phụ nàng ta tu vi cũng phải là tu sĩ nguyên anh, người có đánh được hắn không?”
“Được thì sao? Không được thì sao?” Tà Diện hỏi ngược lại nàng.
“Được thì giờ chúng ta lên tầng ba đánh cả trò lẫn thầy. Không được thì... Ta với tiền bối ở đây thôi?”
“Ồ? Ta nhớ là ta không có đắc tội nàng ta.” Giọng nói của hắn hơi mang ý cười.
Tiểu Điềm đành giở trò vỗ mông ngựa:
“Nhưng mà ta đi cùng ngươi, chả lẽ tiền bối thấy chết mà không cứu, ta thấy tiền bối nhất định là người tốt. Từ lần đầu tiên gặp liền biết tiền bối giúp người không cầu báo đáp a.”
Tà Diện không chờ nàng nịnh nọt, quay lưng đi thẳng về tầng ba. Tiểu Điềm đứng đằng sau nhìn đang phân vân không biết đi theo hay không thì thanh âm của hắn vọng lại: