Khi Tiểu Điềm tỉnh lại, những sự kiện của thời đại trước vẫn in sâu trong kí ức, làm cho nàng càng thấy mơ hồ. Kim Bảo đang vui mừng chạy không ngừng quanh người nàng, lúc này Tiểu Điềm mới thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ.
Phải đến một lúc hồi thần, nàng nhận ra mình vốn ở Huyết Sa Bình bị tấm bia đá kì lạ hút vào. Có lẽ những gì nàng đã trông thấy, nó muốn cho nàng chứng kiến. Nhưng nàng không rõ dụng ý của nó là gì.
Nơi này như một căn phòng đơn giản, cái giường nàng đang nằm làm bằng loại ngọc không biết tên, sờ vào thấy thật ôn hòa dễ chịu.
Bước xuống giường, đi quanh căn phòng. Sự chú ý của Tiểu Điềm dồn vào một bức tranh treo tường, tranh vẽ người con gái tóc dài chấm gót, lặng lẽ quay đầu nhìn lại phía sau.
Giấy vẽ không biết làm bằng chất liệu gì, dù đã ngả vàng nhưng không có dấu hiệu hư hỏng. Cũng không biết người vẽ là ai nhưng để vẽ được nàng kia với ánh mắt có thần như vậy, họa sư cũng phải dành trong đó vô vàn tình cảm. Tiểu Điềm đương nhiên biết nàng, bởi đó chính là Tử Táng Đại Đế trong giấc mộng kia của nàng. Với vị nữ đế này, nàng dành rất nhiều khâm phục và cảm kích.
Ngón tay vô thức chạm vào khóe môi cô gái trong tranh. Một luồng ý niệm hiện ra trong thần thức Tiểu Điềm.
Tử Táng Đế mỉm cười ưu nhã, trông nàng mong manh như một giọt sương mai, chỉ khẽ chạm vào rồi tan vỡ. Tiểu Điềm nghe thấy nàng mở miệng, giọng nói tràn đầy hoài niệm.
“Không ngờ, cuối cùng cũng có một hậu nhân giống như ta tìm thấy Táng Thiên Bia.”
“Giống như người?”
Tiểu Điềm khó hiểu nhìn nàng.
“Ngươi không biết sao? Thể chất của ngươi là Huyền Âm linh thể, vì nó, năm đó chính ta cũng nếm phải không ít khổ sở.”
Tử Táng Đế vén tóc cười, nàng không có ý định giải thích cho Tiểu Điềm, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Ta chỉ là một luồng thần niệm năm đó Tử Táng Đế để lại trong Táng Thiên Bia, chờ đợi một người hữu duyên để thay nàng trấn giữ nó. Khi ngươi tiếp nhận Táng Thiên Bia, cũng là lúc ta biến mất. Thiếu nữ, chỉ cần ngươi thề sẽ vì nhân tộc thủ hộ, thì nó sẽ là của ngươi, ngươi có đồng ý không?”
Tiểu Điềm trực tiếp lắc đầu.
“Ta không thể, ta chỉ là một tu sĩ kết đan kì, không gánh nổi trọng trách này.”
Tử Táng Đế lộ vẻ ngạc nhiên, đây là câu trả lời ngoài ý muốn của nàng.
“Ngươi chỉ cần im lặng giữ gìn Táng Thiên Bia thôi. Ngươi không nói thì sẽ không ai biết. Trên bia cũng để lại tuyệt học cả một đời ta, ngươi không mong muốn sao?”
“Sư phụ ta nói, mọi sự chỉ làm trong khả năng của mình, muốn phổ độ chúng sinh mà không có bản lĩnh thì chính là ngu ngốc.”
“Sư phụ ngươi, hẳn là một nam nhân đi?”
Nhìn thấy Tiểu Điềm gật đầu, đôi mắt của Tử Táng Đế vậy mà càng thêm dịu dàng:
“Vậy là được rồi, chỉ cần nhân tộc có người ngươi cần bảo vệ... Thì ngươi cũng sẽ vì họ mà chiến.”
Tiểu Điềm im lặng, lời này Tử Táng Đế nói đúng, nhưng Tiểu Điềm không nghĩ tiếp nhận Táng Thiên Bia là điều hay ho gì. Không chỉ yêu tộc và ma tộc, ngay cả nhân tộc cũng không thiếu kẻ tham lam, dù gì cũng là một kiện đế binh. Nàng cắn môi hỏi Tử Táng Đế:
“Tại sao lại là ta? Sao đại đế không trực tiếp để lại truyền thừa cho nhân tộc?”
“Bởi vì, tiếp nhận Táng Thiên Bia cần ba điều kiện. Thứ nhất không phải yêu tu và ma tu. Thứ hai phải là nữ tử Huyền Âm linh thể. Thứ ba, người đó phải có được Táng Thiên Bia trong tay và tu luyện công pháp của ta.”
“Đại đế hẳn không cần phải chờ đến giờ mới tìm ra người trấn giữ bia chứ? Dù gì cũng quá lâu.”
Tiểu Điềm thắc mắc. Tử Táng Đế lúc này nhếch khóe miệng, ánh mắt nàng toát ra sự ngạo nghễ.
“Ngươi không biết tình cảnh năm đó, khi ta để lại Táng Thiên Bia, vốn là muốn cho người hữu duyên. Ai ngờ chính bia đá này lại chôn vùi trong lòng đất lâu đến thế, một lần cả trăm ngàn năm. Ta đã dám để lại kiện đế binh chứng đạo của mình, tất phải có chuẩn bị, ma tu và yêu tu không thể chạm vào nó.”
Tiểu Điềm sửng sốt:
“Người không sợ Táng Thiên Bia bị phá hủy sao?”
Tử Táng Đế lắc đầu, giọng nói có chút buồn bã:
“Một kiện đế binh đâu thể dễ dàng phá hủy thế, huống hồ, ngay cả pháp tắc thế giới này nó cũng đánh vỡ thì còn sợ thứ gì? Nó vốn chỉ là một cái bia mộ, người thì đã mất, hủy thì hủy thôi...”
Tiểu Điềm không ngờ, Tử Táng đế giữ gìn nhân tộc mà lại tùy ý như thế. Có lẽ nàng ấy bởi một lý do sâu xa nào đó mới quyết định như vậy. Đế binh của mình nhưng vẫn để lại nhân tộc, lại không quan tâm nếu nó bị phá hủy.
“Thiếu nữ, lựa chọn đi. Nếu ngươi từ bỏ cơ hội này, cũng không sao cả, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây. Nhưng những kí ức của ngươi về cuộc gặp gỡ này sẽ bị xóa bỏ.”
Thân ảnh của Tử Táng Đế đạm mạc nhìn nàng. Đôi mắt nàng ấy đẹp đẽ, phẳng lặng như đầm sâu. Tiểu Điềm bất giác nhớ tới sư phụ, hắn đôi khi cũng có ánh mắt như vậy. Nếu có được truyền thừa đại đế, nàng cũng có thể sóng vai cùng hắn mà đi đúng không? Nghĩ tới điều này, vốn đã quyết Tiểu Điềm liền do dự. Thấy được điều này, Tử Táng Đế nói thêm:
“Ngươi không muốn trở lên mạnh mẽ hơn sao? Với thể chất của ngươi, đã chú định là thành toàn cho người khác, ngươi cam lòng sao? Nếu đã không muốn khuất phục vận mệnh, thì phải tự tay mình đánh ra một con đường, lúc đó chính vận mệnh cũng không thể trói buộc ngươi nữa.”
Thấy Tử Táng Đế lần nữa nhắc tới thể chất của mình, Tiểu Điềm không khỏi thắc mắc: “Thể chất của ta?”
“Đúng, đừng cho cho ai biết ngươi có được thể chất đó. Ta thấy một đạo phong ấn trong cơ thể ngươi, người này hẳn cũng đã vì ngươi mà suy tính. Ta đoán là sư phụ ngươi đi. Nếu ngươi đã thắc mắc mà hắn không nói cho ngươi, thì ta sẽ nói. Ngươi nếu như phát sinh quan hệ với người khác thì sẽ trở thành một viên đan dược sống tăng tu vi mà thôi. Còn sau đó ngươi sẽ cạn kiệt sinh cơ mà chết.”
Nghe thấy lời này, trong thần thức Tiểu Điềm không khỏi hỗn loạn. Tiểu Điềm biết, tồn tại như đại đế, sẽ chẳng vì lý do gì lường gạt nàng, có nghĩa lời này là thật. Bỗng nhớ tới, Đoạn Lãng đã từng bắt nàng thề không kết đạo lữ thì mới dạy nàng tu luyện. Hóa ra sư phụ đã biết. Nhưng có lẽ vì nàng còn quá nhỏ, hắn không cách nào nói cho nàng.
Nhưng cũng không sao cả, nàng không nghĩ sẽ động chân tình, sư phụ chính là người thân của nàng, nàng sẽ bồi hắn cả đời. Nghĩ vậy, liền trấn tĩnh lại. Chỉ là, muốn như vậy thì phải trở lên cường đại. Tử Táng đế nói đúng. Lần này, Tiểu Điềm không do dự nói:
“Ta đồng ý tiếp nhận Táng Thiên Bia. Nhưng, ta sẽ dùng khả năng mà ta có thể thôi. Nếu không thể, cũng đành xin lỗi đại đế.”
Tử Táng đế im lặng một lúc lâu, sau cùng nàng thở dài: “Được rồi. Nhưng ngươi cũng yên tâm đi. Nếu đã tiếp nhận truyền thừa của ta, thì cũng coi như một nửa đệ tử, ta sẽ để lại cho ngươi chút đồ vật, hi vọng ngươi sẽ không nửa chừng vẫn lạc.” Lời này vừa dứt, tử quang phát sáng quanh thân, nàng ấy dùng một ngón tay, điểm nhẹ về phía nàng.
Đến khi hồi thần lại, Tiểu Điềm vậy mà thấy mình và Kim Bảo vẫn ở Huyết Sa Bình. Xung quanh cát đỏ phủ đầy, lác đác vài cái cây gai xương trơ trụi, mặt trời đang chói chang, giờ đã là ban ngày. Còn đang thắc mắc thì Kim Bảo lại trèo lên người nàng âu yếm mà cọ cọ. Tiểu Điềm hơi buồn cười bởi sự nhiệt tình của nó, lấy tay xoa nhẹ cái má phúng phính. Âm thầm nội thị đan điền, vậy mà thấy ngoài kim đan lấp lánh lục sắc và kim sắc, còn có thêm một vật. Vật này, ngoại trừ không có rong rêu bám lấy, không còn vết nứt, thì hình dạng chẳng khác nào Táng Thiên Bia. Nó nhỏ xíu, im lặng xoay vòng trong đan điền của nàng, tản mạn quang mang màu tím.
Lúc này Tiểu Điềm mới tin nàng đã thật sự gặp một vị đại đế thượng cổ, dù chỉ là một luồng thần niệm. Nghĩ đến những lời nàng ấy nói, Tiểu Điềm lại càng có cảm giác không an toàn. Giờ trên người nàng ngoài cái thân thể này, còn mang thêm một kiện đế binh, thật đúng là toàn thân là bảo vật. Nàng cũng không muốn bị người ta chiếm tiện nghi như thế, bị chiếm đoạt trong sạch thì thôi đi, nhưng xong rồi còn chết luôn, quá thảm.
Cũng không biết nàng được truyền tống vào trong không gian đã bao lâu rồi, Huyết Sa Bình không phải là nơi thích hợp để bế quan tìm hiểu truyền thừa. Có lẽ nên trở về Luyện Hồn tông một chuyến thăm sư phụ, còn Mạc Phàm sư huynh, Chu sư đệ và các sư thúc sư bá nữa.
Nghĩ vậy liền không chần chừ, nghiêng đầu nói với Kim Bảo đang nằm trên vai:
“Đi nào, ta đưa ngươi về giới thiệu với mọi người trong tông môn. Chắc chắn ngươi sẽ rất thích.”