Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 36: Chân huyết tứ thánh thú



Thời đại trước thái cổ, Thanh Long, Chu Tước Bạch Hổ và Huyền Vũ được tôn sùng là tứ đại thánh thú trấn thủ bốn phương đông tây nam bắc. Tương ứng với bốn mùa xuân hạ thu đông, tứ thánh thú là biểu tượng của bốn nguyên tố trong ngũ hành. Cụ thể, Thanh Long trấn giữ phương đông chủ mộc. Chu Tước ngự trị phương nam ngũ hành là hỏa. Bạch Hổ phương tây chủ kim hệ. Cuối cùng là Huyền Vũ chủ thủy sống ở phương bắc.

Thanh Long được coi là huyết mạch cao quý nhất trong Long tộc. Cùng mang thân rồng lại có màu xanh ngọc, khi nó xuất hiện mưa thuận gió hòa, bốn phương yên vui.

Chu Tước hay còn gọi hỏa phượng hoàng là thần thú đứng đầu vạn điểu, thân mình to lớn, sắc màu rực rỡ, lông đuôi ngũ sắc giống chim công toàn thân bao trùm trong nhiệt khí, hào quang ấm áp. Tiếng hót của nó được mệnh danh là âm thanh vi diệu của trời đất, sinh linh nào nghe thấy liền cảm thấy tâm thân an lạc chìm trong hoan hỉ. Chu Tước là thần điểu có sức sống mãnh liệt, nó có thể từ trong tro tàn dục hỏa, niết bàn trùng sinh.

Bạch Hổ nguyên thân là một con hổ trắng, trấn thủ phương tây, đại diện kim hệ nguyên tố. Là loại thần thú được biết đến khá nhiều trong truyền miệng nhân gian. Mang trong mình kim nguyên tố chủ sát, tính cách hiếu chiến, rất được tôn sùng.

Huyền Vũ, thần thú cuối cùng trong tứ thánh thú. Hình dạng một con rắn quấn quanh thân rùa, tuổi thọ dài nhất trong tứ thánh thú, nó có thể ngủ vùi ngàn năm dưới biển sâu. Nên thường được coi là biểu tượng của sự trường thọ bền vững.

Bốn thần thú này từ sau khi thời đại thái cổ chấm dứt, đã không còn hiện hình trong thiên địa. Máu của nó cũng là thứ trân quý nhất, Tử Táng Đế năm đó nhờ cơ duyên đạt được cũng chỉ có thể để lại bốn giọt. Với Tiểu Điềm đích thực là thiên đại tạo hóa. Dù trải qua thời gian dài đằng đẵng nhưng nhờ có không gian của Táng Thiên Bia, sức mạnh và sinh mệnh lực vẫn còn nguyên vẹn.

Chỉ một giọt máu lại có thể hóa thành ao hồ, đủ để chứng minh tâm huyết của tứ thánh thú không phải vật tầm thường. Nếu nói đến thể tu, Tiểu Điềm không có trải nghiệm, trước giờ nàng chỉ chuyên tu pháp lực. Nhưng không phải ai cũng có thể tắm máu thánh thú để thừa nhận nổi sức mạnh cường hãn của nó.

Ngay như bây giờ, nàng chọn ao máu đầu tiên là ao phía đông của Thanh Long. Màu xanh ngọc lấp lánh, ngay khi chạm vào đã nồng đậm mộc nguyên tố. Lúc toàn thân chìm vào trong huyết, một tiếng ngâm vang lên bên tai nàng, xa xôi như vọng về từ viễn cổ. Vốn trong Huyết Sa Bình chiến với quỷ tướng, Tiểu Điềm bị chút ngoại thương, thì giờ đã thấy vết thương lên da non rồi khép lại hoàn hảo bằng tốc độ mắt thường. Nhưng chưa kịp sung sướng, thì cảm giác đau đớn lũ lượt kéo đến. Trong đau đớn cắt da cắt thịt lại đến cảm giác ấm áp lan tràn. Nhìn từ bên ngoài không có dấu hiệu gì cho thấy khác thường, chỉ thấy dưới huyết trì vẻ mặt của Tiểu Điềm cứng nhắc, quai hàm ngậm chặt, vì nàng cũng không đủ sức để há miệng phát ra âm thanh. Nghĩ đến lời Tử Táng Đế nói, luyện thể, có nghĩa dùng máu thần thú để tôi luyện thân thể, chứ không phải kháng cự nó. Nàng liền buông lỏng thân mình, thả lỏng từng lỗ chân lông. Huyết Thanh Long xâm nhập vào từng tầng da thịt lại trực tiếp cắt rách da thịt, sau đó lại liền lại với tốc độ chóng mặt, cảm giác ấm áp chính là hiệu lực của mộc nguyên tố mà ra. Vừa đau đớn lại vừa thống khoái liên tục dày vò mỗi tấc da thịt. Không khác gì có người dùng đao lóc từng lớp da trên thân nàng rồi lại có người khác nhanh chóng chữa trị. Cứ như vậy đến khi trong ao loang lổ máu đỏ của Tiểu Điềm, nó bị huyết Thanh Long bài xích lan dần ra vòng ngoài. Tiểu Điềm chỉ cố gắng dùng linh lực bảo vệ ngũ giác của mình. Đến chừng một canh giờ sau đau đớn cũng dần dần giảm bớt, cho đến lúc hơn một canh giờ thì hoàn toàn không còn thấy gì nữa. Lúc này nàng mới bước ra khỏi huyết trì.

Nước da màu bánh mật của Tiểu Điềm sau một lần tẩy rửa này thì bắt đầu trở lên trắng hơn một tầng so với trước kia. Nhéo thử một cái trên cánh tay, cảm giác mềm mại đàn hồi truyền tới. Nữ nhân ai mà không yêu thích khi thấy mình xinh đẹp hơn, Tiểu Điềm cũng không ngoại lệ. Nghĩ đến những gì mình vừa trải qua và thành quả của nó nàng thấy vô cùng đáng giá. Ít nhất sau cả ngàn lần tái tạo lớp biểu bì càng thêm chắc chắn, tuy chưa đến cảnh giới đao thương bất nhập nhưng vũ khí bình thường thì không đả thương nổi nàng. Chỉ là, nhìn lại huyết trì còn lại chút máu loãng của nàng thì Tiểu Điềm cảm thấy hơi ê răng.

Nghĩ tới còn ba giọt huyết, nàng liếm khóe môi của mình, lại nhìn nhìn làn da đã có chút cải tiến, liền lấy đó làm động lực tiến tới. Nếu một người nào đó trong tu chân giới có tạo hóa này, hắn sẽ mừng rỡ như điên mà tiếp nhận. Còn Tiểu Điềm, động lực của nàng lại là hai phần vì nhan sắc, ba phần vì thực lực. Đúng là xưa nay hiếm có nữ tu nào dùng thân thể cận chiến, thường thiên về sự linh hoạt thi pháp. Nhưng một khi nữ nhân đã muốn làm đẹp thì các nàng có thể bất chấp. Có nữ tu nhập ma đạo, vì mong muốn giữ gìn thanh xuân vĩnh trú còn sẵn sàng uống máu tươi thiếu nữ. Việc chịu đau đớn này thứ nhất không có tai họa ngầm về sau, thứ hai thực tăng lên, thứ ba cải tạo căn cốt, cớ sao nàng không làm.

Vì thế Tiểu Điềm bừng bừng khí thế mà tới ao máu thứ hai ở phía tây, Bạch Hổ huyết. Cái ao này mang màu ngân bạch lóng lánh, đây chính là màu sắc khi kim hệ nguyên tố cô đặc thành thực chất. Bạch Hổ không hổ danh là thánh thú hiếu chiến nhất trong tứ thánh thú, chưa cần bước xuống Tiểu Điềm đã cảm nhận được sát khí nồng đậm từ huyết trì dâng lên. Nàng từ từ chìm dần vào trong ao máu. Trái ngược với suy nghĩ của nàng, thân thể không hề đau đớn. Mà là đau đớn kéo đến trong thần thức. Sát khí quá mạnh, vừa hung mãnh lại bạo ngược.

Thần thức của nàng ầm vang, hòa nhập vào một thời đại quá xa xưa, có thần nhân ma quỷ và hung thú cùng chung hỗn độn. Ở đó nàng phải trải qua từng tràng tranh đấu và chém giết. Có con hung thú mồm to như chậu máu, một nuốt của nó cả phiến thiên địa cũng thành thức ăn ngon. Lúc này nó đang đứng trước mặt nàng khiêu khích, tiện tay đánh sập một ngọn núi nhỏ. Nàng không chịu thua kém mở miệng rít gào, lại tạo thành tiếng gầm vang rung chuyển cả trời đất, theo bản năng sử dụng móng vuốt xé toang con hung thú thành hai nửa, máu tươi bắn ra như huyết hoa trên không trung. Chuỗi ngày đó liên miên bất tận, nàng chỉ biết điên cuồng cắn giết, cho đến khi đối thủ bỏ mạng dưới chân. Thâm chí có lúc nàng bị thương tưởng sắp chết, chạy trốn nấp vào trong vực sâu, gầm gừ bất kể sinh vật nào dù nhỏ yếu mon men tiếp cận. Đến khi thuần thục hơn, có thể bay lên trời, chiến đấu càng nhanh nhạy, há mồm một cắn có thể đứt đầu một con viên hầu thân cao như núi, các hung thú nhìn nàng khiếp sợ, còn nàng thỏa mãn mà liếm móng vuốt của mình. Từng tấc huyết nhục sôi sục, kêu gào nàng phải chiến đấu, chỉ thỏa mãn khi nhìn ánh mắt tử vong của con mồi. Đến lúc khống chế được bản năng cũng là một thời gian vô cùng dài, tịch mịch vô tận. Nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy mình không phải là như vậy, thân thể này tuy thuần thục nhưng dường như quá xa lạ. Vậy thì nàng là ai? Là cái gì?