Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 50: Mạc phàm đột phá



Cái chết của Ma Kiếm Ngư đánh dấu kết cục Mê Vụ Đảo. Tu sĩ nhân tộc thở phào nhẹ nhõm, yêu tộc tiếc nuối, ma tộc tiếp tục ẩn mình. Nhưng không ai cười nhạo hắn, bởi hắn có tu vi và thực lực cường hãn, dù hắn đã thất bại. Ai dám chắc, ngày sau mình có thể trụ vững trước thiên kiếp.

Chưa dừng lại ở đó, tu sĩ vẫn đổ về Bắc Hải tìm kiếm cơ hội, mong chờ từ trong biển sâu đào ra được thứ gì còn sót lại. Tu chân chính là tàn nhẫn như vậy, tranh thủ từng chút. Chỉ có tu sĩ tầng cao hơn từ bỏ, bởi vì biết được Bắc Hải đã ra tay, muốn giành lại thứ nó bảo vệ, là không tưởng.

Kim Bằng Lão Tổ vẻ mặt ảm đạm, trở về bế quan. Bốn vị tông chủ của bốn đại phái tỏ ra không có chuyện gì, ai làm việc lấy, mỗi người một tâm tư khác nhau. Đạo sĩ áo nâu ẩn cư trên trên núi Cấm nở nụ cười nhàn nhạt trong bóng tối, tiếp tục tọa thiền.

Chỉ có tông chủ Luyện Hồn Tông Hứa Vĩ Xương vừa mừng vừa lo. Mừng vì tai kiếp tông môn lão dự đoán đã qua, lo vì đến hôm nay Đoạn Lãng và đồ đệ của hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Tiểu Điềm đỡ hơn, chỉ bị tiêu hao quá lớn mà ngủ say. Còn Đoạn Lãng, thương thế là thảm nhất.

Nhờ có Vu Lam đại trưởng lão tám ngày trước không chần chừ bay thẳng về Luyện Hồn Tông nên hắn mới giữ được tính mạng, bảo toàn tu vi.

Một chỉ của Thiên Kiếm Yêu Đế để đối phó với tu sĩ kết đan như Tiểu Điềm, nên mới có ba thành yêu lực. Nếu như hắn dùng một kích toàn lực thì Đoạn Lãng đã ra người thiên cổ. Đại Đế không phải hư danh, dù là một kẻ bước vào xế chiều. Đấy là thân thể Đoạn Lãng cũng đủ cường hãn, kẻ khác thì toàn mạng là tốt rồi.

Vấn đề nữa khiến Hứa Vĩ Xương đau đầu không kém, việc Tiểu Điềm có được Táng Thiên Bia đã lan ra khắp tu chân giới. Mấy ngày này, thư tín truyền âm dồn dập đổ về. Nhưng Luyện Hồn Tông là đại phái, dò hỏi thì có chứ chủ ý đưa ra Táng Thiên Bia vẫn còn phải xem xét. Huống hồ chủ nhân hiện giờ của nó là Tiểu Điềm còn chưa tỉnh lại.

Tất nhiên, với cương vị người đứng đầu, Hứa Vĩ Xương sẽ không để cho thế lực khác cướp đi Táng Thiên Bia. Đó là Đế Binh đó, thiên hạ này tìm ra được mấy kiện Đế Binh? Chưa nói đến tác dụng của nó trấn thủ Huyết Sa Bình, chỉ cần Tiểu Điềm nắm chắc trong tay, ngày sau thực lực của Luyện Hồn Tông sẽ trở lên cực đại. Nghĩ vậy thì Hứa Vĩ Xương yên tâm không ít, sắp đặt người bảo vệ cho Tiểu Điềm cẩn thận.

Bảy ngày sau.

Trong căn phòng bài trí đơn giản ở luyện đan các, trên chiếc giường nệm có mành che phủ, một thiếu nữ đang nằm say ngủ. Chừng nửa khắc sau, hàng mi của nàng khẽ nhúc nhích, đôi mắt từ từ hé mở. Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt Tiểu Điềm là bức màn nhung màu xanh trên đầu, khẽ nghiêng đầu, nàng vẫn còn hơi mơ hồ, không phân biệt được đây là nơi nào. Ngón tay nhúc nhích, Tiểu Điềm muốn chống tay ngồi dậy, nhận thấy thân thể cứng nhắc. Nhớ lại thì lúc đánh ra Táng Thiên Bia, nàng cố tìm sư phụ rồi ngất đi.

Sư phụ? Đúng rồi, lúc nàng nhìn thấy hắn trong tay Vu Lam sư thúc tổ thì hắn toàn thân đầy máu tươi. Tiểu Điềm trong lòng hoảng hốt, loạng choạng xuống giường muốn đi tìm Đoạn Lãng. Chân trần chạm nền đất, nàng chạy ra ngoài, liền thấy trước mắt là luyện đan các, rất đông đệ tử ở đây, có đệ tử trông coi thấy nàng liền hô lên:

“Sư tỷ tỉnh lại rồi! Mau, mau đi thông tri chưởng môn.”

Tiểu Điềm bước tới, gấp gáp hỏi:

“Sư phụ ta ở đâu?”

Đệ tử này hơi giật mình vì sự sốt sắng của nàng, giọng nói có phần lắp bắp:

“Đại.. Đại trưởng lão đang trị thương ở trên lục phong của chưởng môn.”

Tiểu Điềm nghe vậy thì không chần chừ, chạy thẳng ra ngoài, thanh âm nàng vọng lại phía sau.

“Không cần thông báo, ta tự lên lục phong.”

Tên đệ tử kia chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy một dải trường hồng phóng tít lên cao, gió tạt vào trong đại điện. Chúng đệ tử thấy tốc độ này, há hốc mồm, nhìn nhau, lúc sau mới có người hồi thần thốt lên:

“Các ngươi có thấy gì không? Tốc độ đó, tu vi của sư tỷ ít nhất phải là kết đan! Nàng mới gia nhập tông môn chúng ta bao nhiêu năm chứ?”

Dưới luyện đan các xôn xao, còn Tiểu Điềm lúc này đã có mặt tại lục phong. Bước xuống Bỉ Ngạn Kiếm, nàng xông vào trong nhà tranh. Gian ngoài không có người, nàng liền lên tiếng gọi:

“Sư bá!”

“Vào trong đi.” Âm thanh mệt mỏi của Hứa Vĩ Xương vang lên.

Tiểu Điềm mở cửa bước vào, trước mắt nàng là Đoạn Lãng hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, Hứa Vĩ Xương ngồi ngay cạnh, khuôn mặt lão hé ra một nụ cười gượng gạo.

“Nha đầu, tỉnh rồi hả. Sao không nghỉ ngơi ở luyện đan các thêm lại vội vã lên đây rồi? Đừng lo, sư phụ ngươi đã không đáng ngại, hắn sẽ tỉnh lại sớm thôi.”

Nghe thấy lời này, Tiểu Điềm nhìn đôi môi tái nhợt và khuôn mặt xanh xao của Đoạn Lãng, nàng cắn môi, nghẹn ngào:

“Đều là tại con, nếu lúc ấy sư phụ không đỡ cho con, thì giờ này người nằm đó phải là con rồi.”

Hứa Vĩ Xương thở dài, lão lắc đầu:

“Tại ta mới đúng, nếu lúc ấy ta nhớ ra mà gọi con về cùng thì... Nhưng mà, Điềm nha đầu, không có con tất cả mọi người đã bị giam trong Thiên Yêu Trận rồi. Ta phải cảm ơn con mới đúng, A Lãng sẽ không trách con đâu.”

Nàng chậm rãi tiến lại gần chiếc giường, cúi đầu, giọng càng nhỏ:

“Nhưng con tự trách mình, nếu như con biết cách thi triển Táng Thiên Bia, thì đã nhanh chóng phá xong trận, không để sư phụ phải xả thân như vậy.”

Nói xong, nàng ngẩng lên nhìn Hứa Vĩ Xương, điệu bộ rụt rè.

“Sư bá, người không trách con dấu giếm Táng Thiên Bia sao?”

Hứa Vĩ Xương nghe vậy, nở nụ cười hiền lành:

“Sao ta lại trách con chứ, thất phu vô tội hoài bích có tội. Con làm như vậy là rất đúng, ta đoán, nếu không phải Thiên Yêu Trận không phá nổi, con sẽ không dùng tới nó đâu. Nhưng mà, để lộ ra Đế Binh, thời gian này con nên ở lại Luyện Hồn Tông.”

Tiểu Điềm gật đầu, sư phụ còn chưa tỉnh lại, nàng có thể đi đâu được. Hứa Vĩ Xương thấy Tiểu Điềm đã tỉnh lại, liền phân phó nàng ở đó trông coi. Thêm một ngày nữa, dưới sự kiên trì của Tiểu Điềm, Hứa Vĩ Xương đồng ý cho nàng mang Đoạn Lãng về Cửu Lao Sơn. Nàng cũng có hỏi thăm Mạc Phàm, nhắc tới đồ đệ của mình, khuôn mặt Hứa Vĩ Xương giãn ra không ít:

“Chắc nó sắp xuất quan rồi, hi vọng là thuận lợi.”

Lời của Hứa chưởng môn đúng là sấm truyền, bảy ngày sau, một luồng sáng chói mắt hiện ra ở góc núi phía đông dãy Lao Sơn.

Nửa ngày sau...

Cửa động phủ nhỏ mở ra, một thiếu niên mặc lam sam, vẻ mặt tuấn tú ôn hòa tràn đầy phấn khởi bước ra ngoài. Người này không ai khác chính là Mạc Phàm, hắn vẫn như năm đó, Mạc Thiếu trong lòng đệ tử Luyện Hồn Tông.

Nở nụ cười nhìn về ngọn lục phong, hắn đạp Xích Diễm Tiên rời khỏi.

Hứa Vĩ Xương đã đứng ở trước căn nhà tranh, chắp tay sau lưng, đợi hắn từ bao giờ, nụ cười vui vẻ hòa ái. Mạc Phàm đáp xuống, vội tiến tới gần cung kính:

“Bái kiến sư tôn.”

Lão đánh giá hắn một lượt, gật đầu.

“Tốt rồi, đột phá kết đan năm mười chín tuổi, coi như không kém Đoạn sư thúc của ngươi năm đó.”

“Dạ, cảm tạ sư phụ đã khen ngợi, đồ nhi còn phải cố gắng nhiều lắm.”

Dù nói vậy, Mạc Phàm không giấu nổi kích động, sự khích lệ của Hứa Vĩ Xương khiến hắn thực vui mừng. Như chợt nhớ ra, hắn gãi đầu, ngượng ngùng hỏi lão:

“Sư tôn, Tiểu Điềm sư muội đã trở về chưa ạ?”

Vừa nhắc tới, thấy sư phụ hắn biến sắc mặt, thở dài vỗ vai hắn:

“Chuyện dài lắm, vào nhà đi rồi nói.”

Mang theo sự nghi hoặc, hắn bước theo sau sư phụ.