Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 21: Tôi chỉ đưa con sói tuyết kia đi…



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

chapter content


Từ Bắc có rất nhiều loại giả thiết.

Người này nghe được câu này xong, có lẽ sẽ siết tay ép hắn gần chết, hoặc vung tay lên cho hắn một chưởng bay ra ngoài, còn có thể cho hắn một chưởng vào bụng hay vào mặt, tốt nhất đừng đánh mặt… lại có khi…

Tóm lại nếu người trước mặt là Ban Đại Đồng, Từ Bắc có thể dễ dàng tưởng tượng ra mười mấy loại kết cục bi thảm.

Nhưng người này lại đột nhiên thả lỏng tay, buông Từ Bắc ra.

“Xem ra biết được không ít.” người đó nhìn hắn, kéo khăn choàng cổ xuống, lộ ra nửa gương mặt.

Từ Bắc tựa vào tường, nhúc nhích cái cổ, nhân cơ hội này quan sát tỉ mỉ người này mấy lượt.

Chỉ nhìn mỗi gương mặt này không thể xác định được tuổi, chỉ có thể đại khái phán đoán chưa đến 30 tuổi, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng cũng không phải kiểu bệnh trạng.

Thu hút ánh mắt Từ Bắc nhất, là một vết sẹo bên má trái y, dài tầm hai tấc, khiến gương mặt vốn không biểu cảm gì của y càng thêm lạnh lùng, thậm chí lộ ra vài phần sát khí.

“Tao đi được chưa?” Từ Bắc hỏi một câu, cúi đầu sửa sang lại quần áo có hơi lộn xộn, hắn nhìn ra được người này trước mắt sẽ không định làm gì hắn, nhưng trước khi biết rõ mục đích của y cũng không có gì có thể nói.

“Được.” người đó trả lời rất dứt khoát, ngoài dự kiến của Từ Bắc.

Từ Bắc do dự một chút, cũng không nói nhiều, xoay người mở cửa sắt đi vào trong, tiếng người kia vang lên sau lưng hắn: “Tôi chỉ đưa con sói tuyết kia đi.”

“Mày nói cái gì?” động tác mở cửa của Từ Bắc mới làm được một nửa, hắn quay đầu lại, “Mày đưa ai đi?”

“Ngay bây giờ.”

Từ Bắc đột nhiên có hơi cáu, con mẹ nó chuyện này gọi là gì, lão tử trăm gian ngàn khổ đem con sói tuyết về định bán giá cao, chưa kịp bán đi đã đột nhiên biến thành người cũng thôi đi, không dễ gì mới thích ứng được, yên ổn chưa quá hai ngày, tết nhất lại có người không hiểu sao chạy ra đường nói với mình một câu như vậy!

Hơn nữa nghe giọng điệu, còn rất khinh thường Từ Bắc, tôi chỉ đưa con sói tuyết kia đi, chỉ đưa đi, chỉ đưa đi, chỉ! Chỉ!

“Chỉ ông nội mày ấy.” Từ Bắc không nhịn nổi nữa, buột miệng mắng một câu.

Người nọ hơi sửng sốt, hiển nhiên không thể đuổi kịp tư duy xẹt tới xẹt lui của Từ Bắc, nhưng y dường như cũng không định làm rõ cách nghĩ của Từ Bắc, bắt đầu sửa sang lại khăn choàng, lần nữa che mặt lại.

Từ Bắc thấy mắng xong một câu cũng không khiến đối phương có bất kỳ phản ứng gì, có phần khó chịu, vì thế bồi thêm một câu: “Mày cứ mơ đi.”

“Nói thế nào.” người nọ thản nhiên hỏi một tiếng sau khăn choàng.

“Có gì mà nói thế nào, mày tưởng lão tử là đồ ngốc sao, mày nói muốn đưa đi thì đưa đi, mày là ai chứ.” Từ Bắc dựa vào trên cửa, liếc người kia một cái, “Đó là người của lão tử, mày nói một câu đã muốn đưa đi?”

“Người của anh?” người nọ híp mắt một cái.

“Ờ, người của tao, thế nào, muốn đưa đi thì phải giết tao trước.” Từ Bắc dửng dưng cười lạnh một tiếng, lúc này hắn đã hoàn toàn chắc chắn người này sẽ không gây bất lợi cho hắn, cho nên lời nói rặc vẻ vênh váo, còn về vì sao người này muốn đưa sói con đi, chuyện đó nói sau.

“Tôi muốn giết anh quá dễ dàng…” người nọ cười cười sau khăn choàng, lại lặp lại một lần, “Quá dễ dàng.”

“Không cần tạo hiệu ứng tiếng vọng.” Từ Bắc bị câu nói này chặn họng khiến có hơi mất mặt.

“Tôi sẽ còn đến tìm anh.” người nọ dường như muốn nói gì đó, lại đột nhiên ngừng lại, hơn nữa dùng tốc độ kinh người lùi mạnh về phía sau.

Cùng lúc đó, Từ Bắc cảm thấy có trận gió thổi qua người, một bóng người áp sát hắn từ sau cửa lủi ra ngoài.

“Mày…” mặc dù Từ Bắc cảm thấy khó mà tin được, nhưng người có tốc độ như vậy lại chỉ có thể là Lang Cửu.

Hắn căn bản không có thời gian ngăn cản, thậm chí chưa kịp nhìn rõ đây là chuyện gì, Lang Cửu đã vồ về phía người nọ, gần như là cùng lúc lao ra khỏi cửa sắt thì nhảy bật lên, độ cao tương đương siêu nhân vượt quá chiều cao của Từ Bắc.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy tay Lang Cửu từ trên cao bổ xuống, hung hăng quét về phía người nọ.

Đầu ngón tay sát qua mặt người nọ quét ra một quỹ tích màu bạc ánh lên tia lạnh, sau đó vững vàng rơi xuống đất, một tay chống xuống mặt đất, dường như định tiếp tục tiến công lần nữa.

Lần này cũng không đụng tới người nọ, tốc độ lùi về của y nhanh hơn Lang Cửu, sau khi Lang Cửu đáp xuống, y đã lùi ra sau mười mấy mét, hơn nữa ngay lúc Lang Cửu chuẩn bị xông tới y đã xoay người, như một làn khói màu đen vụt ra khỏi bãi đậu xe.

“Đừng đuổi!” Từ Bắc cuối cùng cũng phản ứng được, trước khi Lang Cửu đuổi theo ra đã hô lên một tiếng.

Lang Cửu dừng lại, chầm chậm xoay người, Từ Bắc có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt cậu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hết, đồng tử màu nâu khói có hơi đỏ lên.

Loại ánh mắt này khiến Từ Bắc có phần ớn gan, tuy rằng cũng không biết cơn giận của Lang Cửu là vì cái gì, nhưng lần đầu tiên hắn có bất an ẩn ẩn, trước đây hắn luôn không cảm thấy sói con khác biệt rất lớn với những con chó khác, mặc dù cũng chưa thấy cu cậu bốc hỏa mấy lần, lại cũng có phần giống trẻ con giận dỗi.

Mà một màn hôm nay, cuối cùng mới khiến Từ Bắc cảm giác được, đây không chỉ là con sói, mà còn là một con sói đầy nguy hiểm.

“Mẹ nó mày muốn dọa chết ai vậy! Không phải bảo mày ở nguyên tại chỗ không được ra ngoài sao!” giữa trời lạnh Từ Bắc lại cảm thấy mồ hôi trên trán mình ướt một mảng, hắn đi đến bên cạnh Lang Cửu, kéo tay cậu, “Vừa nãy tay mày cầm gì đó?”

“Không cầm.” màu máu trong mắt Lang Cửu đã lui đi, khôi phục bộ dạng bình thường.

Từ Bắc tóm tay cậu nhìn nửa ngày, ánh sáng bạc vừa nãy Lang Cửu quét ra vẫn còn lóe lên trong đầu hắn: “Mày không cầm theo gì? Vừa nãy trong tay mày không cầm gì à?”

“Không có.” Lang Cửu rụt tay lại, trông có chút bất an.

“Vậy vừa nãy ánh bạc lóe lên là cái cứt gì…” Từ Bắc vẫn có chút không lý giải được, tia sáng đó trông rõ là kim loại.

“Không có,” Lang Cửu hơi bực bội ngắt lời Từ Bắc, lại đột nhiên ôm chầm lấy Từ Bắc, “Y nói giết bố.”

Từ Bắc cảm thấy mình sắp hít thở không thông, đầu của Lang Cửu xêm xêm hắn, cái ôm này vừa hay ghìm cánh tay hắn, liền gần như bị trói, hắn vất vả nâng cánh tay lên, chọt chọt sau lưng Lang Cửu: “Bố nói này con trai, thả ra.”

“Không.” đây là lần đầu tiên Lang Cửu phản kháng thẳng mặt lời của Từ Bắc.

“Ông nội mày!” Từ Bắc giãy hai lần không ra, chỉ đành đổi giọng điệu mềm mỏng hơn, “Y không giết bố, y chỉ muốn đưa mày đi.”

Lang Cửu thoáng sửng sốt, trên tay có hơi thả lỏng, Từ Bắc nhanh chóng nhân cơ hội liều mạng giãy mấy cái, không thành công.

Đang lúc hắn nghĩ có phải nên thuận thế trượt xuống không, tay Lang Cửu lại siết chặt, lần này ôm đến phải gọi là kín sát, Từ Bắc trước giờ không phát hiện thì ra cơ thể mình còn có thể co rút rất thành thạo…

“Không đi.” Lang Cửu nói một tiếng bên tai hắn, trong giọng khàn khàn hơi có vẻ bi thương.

Từ Bắc không phải người dễ mềm lòng, nhưng từ lúc nhặt được sói con về hai người chưa từng tách ra, sớm tối bên nhau thời gian dài như vậy, con trai con trai gọi cũng lâu vậy rồi, lần này nghe thấy tiếng Lang Cửu như vậy, trong lòng lại thấy cay cay.

“Không đi, không nói sẽ để mày đi mà,” Từ Bắc vốn muốn vỗ vai Lang Cửu, nhưng cánh tay bị ghìm, tay chỉ có thể với tới thắt lưng cậu, chỉ đành vỗ hai cái lên eo cậu, “Mày thấy y cũng đi rồi, mày vẫn ở đây đúng không nào?”

Lang Cửu không nói gì nữa, Từ Bắc thở ra một hơi: “Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải ai muốn đưa mày đi, mà là mày mau thả lão tử ra, bằng không thì chính là bố mày bị Diêm Vương đưa đi đấy…”

Từ Bắc dẫn Lang Cửu trở lại sảnh game, vừa mới ngồi xuống máy, châm điếu thuốc. Hắn phát hiện trong đầu hơi loạn, cần sắp xếp lại một chút, Lang Cửu dường như sợ hắn lại biến mất, bám sát không ngừng.

“Ngồi đi.” Từ Bắc vỗ vỗ Lang Cửu.

“Đói.” Lang Cửu ngồi xuống nhìn hắn, xoa xoa bụng.

“Lát nữa dẫn mày đi ăn, mày trả lời bố mấy câu trước đã.” Từ Bắc mò lấy hai viên chocolate bóc xong nhét vào miệng Lang Cửu, lúc Lang Cửu ăn cũng rất không khách sáo, đến ngón tay dính chocolate cũng ngậm luôn vào miệng, đầu lưỡi lướt qua ngón tay của hắn, lúc này hắn mới nhớ đây không phải ở nhà, bây giờ Lang Cửu không phải sói, nhanh chóng thu tay về, có hơi lúng túng nhìn xung quanh.

“Ừm.” Lang Cửu không cảm thấy gì, ăn đến sung sướng.

“Người ban nãy, là con sói mày nói lúc chúng ta ra ngoài sao?”

“Không biết.”

“Mày không ngửi thấy sao, sao lại không biết?”

“Không có mùi.”

“Ý mày nói trên người người đó không có mùi phải không?”

“Ừm.”

“Được, vậy mày còn có anh chị em bố mẹ gì không? Chú dì…” Từ Bắc gãi gãi đầu, người đó rõ ràng không phải là dì, “Tóm lại là giống như mày, còn không?”

“Không biết.”

“Sao lại không biết? Mẹ mày đâu, bố mày đâu?” Từ Bắc hơi sốt ruột, lẽ nào lúc nhặt được sói con nó còn quá nhỏ, không nhớ được gì hết?

“Mẹ tôi?” Lang Cửu có vẻ không biết đây nghĩa là gì, lấy một viên chocolate ra từ túi Từ Bắc, lại thấy cậu nói một câu: “Bố tôi…”

“Được được được được… ngừng,” Từ Bắc xua xua tay, “Bố mày là bố.”

Từ Bắc hỏi nửa ngày cuối cùng đã đưa ra kết luận, thì ra Lang Cửu vẫn không biết nhiều về bản thân lắm. Cậu không có bất kỳ ký ức gì về chuyện trước đây bị nhặt về, đối với thân thế của bản thân như cháo đặc đầy đầu, khi đó không nên gọi cậu là Hồ Hồ(1)…

Có điều Lang Cửu có một điểm rất rõ ràng, hơn nữa rất chấp nhất, đó chính là nhất định không đi.

“Không đi.” cậu nhiều lần nhấn mạnh điều này.

“Biết rồi, ai bảo mày đi đâu,” Từ Bắc ngậm thuốc dắt cậu đi tìm chỗ ăn cơm, “Thứ bố mày không muốn buông tay ai cũng đừng hòng đưa đi, vừa lòng chưa.”

“Vừa.”

“Nói sai rồi.”

“Vừa lòng.”

“Bố nên mời thầy Trung văn cho mày, nói mày là Hoa kiều về nước…”

Chỗ Từ Bắc dẫn Lang Cửu đến ăn cơm, là một quán bánh chẻo. Quán này rất lâu đời, lúc nhỏ Từ Bắc luôn ăn ở đây, quán này sau khi từ tay cha mẹ truyền lại cho con, làm lớn lên, bây giờ đã mở thành nhà hàng. Có điều tên vẫn là Quán Bánh Chẻo Đông Bắc, chỉ là cứng nhắt thêm ba chữ to đằng trước, trở thành Nhà hàng lớn Quán Bánh Chẻo Đại Đông Bắc.

Lần nào Từ Bắc lên đây ăn cũng mắc cười.

Thành phố nhỏ đúng là thành phố nhỏ, loại như cơm tất niên, đa số người ta vẫn là muốn ăn ở nhà, cho nên trong quán không nhiều người, Từ Bắc tìm chỗ ngồi trong góc, gọi hai cân bánh chẻo thêm bảy tám món ăn.

Người bán hàng rất tốt bụng nhắc nhở một chút, nói anh giai nhiều như vậy hai người các người có khi ăn không hết. Từ Bắc nói không sao cứ vậy đi, chỉ có không đủ chứ không có ăn không hết.

Hai cân bánh chẻo, Lang Cửu ăn không đúng kiểu chẳng có cảm giác gì.

“Con trai, mày biết không,” Từ Bắc chỉ chỉ ra cửa sổ, “Cách một con phố, chính là nhà của bố.”

“Ừm.”

“Biết nhà là cái gì không, chính là mẹ bố, em trai bố, còn có… bố của bố,” Từ Bắc nói đến đây có hơi khó khăn, đặc biệt là phải sửa cách gọi lão khốn kiếp thành bố cảm thấy gượng miệng, “Có điều lâu lắm rồi bố không về, cũng không nhớ rõ đã bao lâu nữa.”

Lang Cửu tựa cửa sổ nhìn hắn, rất lâu sau mới mở miệng: “Nhà.”

“Ừ, nhà, chính là người một nhà, cha mẹ con cái nọ nọ.”

“Bố, tôi.” Lang Cửu nghĩ một chút, dường như không biết nên biểu đạt thế nào, nhíu nhíu mày bò ra bàn.

Từ Bắc đang cầm rượu định rót vào ly, nghe thấy lời này, tay khẽ run lên. Hắn rót đầy ly rượu rồi đẩy tới trước mặt Lang Cửu, giọng hắn hơi nhanh: “Bố biết ý mày, mày và bố là người một nhà.”

Lang Cửu rất vui vẻ cười một tiếng, lộ ra lúm đồng tiền và hai cái răng, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, tiếp theo liền cúi đầu phun hết ra đất, sau đó đổ hết rượu trong ly xuống dưới bàn, một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.

“Hô, quên mất chưa dạy mày uống rượu,” Từ Bắc ngẩn ra một chút liền vui vẻ, “Có điều ngày nào mày cũng ăn chocolate nhân rượu cũng đại khái có thể quen chút chứ… đương nhiên, 62 độ thì hơi cao.”

Hai cân bánh chẻo quả nhiên không đủ ăn, thêm bảy tám món ăn cũng không đủ, lại thêm hai cân vẫn bị Lang Cửu quét sạch loáng, vì không khiến người khác nghi ngờ, Từ Bắc chỉ đành bỏ bao hai cân đem đi.

Bên bờ sông gió lớn, thêm mặt sông cũng đã đóng băng, gió lướt qua mặt băng lại thổi tới đây, cóng đến chân Từ Bắc nhảy dựng. Trước đây đêm ba mươi hắn một mình ra ngoài bắn pháo, cũng không tìm chỗ ngồi hành xác như vậy, dẫn theo Lang Cửu, hắn không dám đến chỗ đông người.

Từ Bắc vừa nhảy vừa xếp một hàng pháo hoa trên đất, Lang Cửu ngồi xổm bên cạnh nhìn. Lúc bày đến bên cạnh cậu, cậu đột nhiên vươn tay sờ lên mặt Từ Bắc: “Bố lạnh.”

Từ Bắc khẩy ngòi nổ pháo hoa, bị Lang Cửu sờ một cái, suýt nữa ngắt đứt ngòi nổ: “Mẹ nó mày làm gì vậy, bây giờ mày giở trò lưu manh cũng không khách khí, đưa tay ra là tới à!”

“Tôi không có.” Lang Cửu nhíu nhíu này, biểu cảm rất nghiêm túc.

“Được được, mày không có,” Từ Bắc vân vê tay cậu, giống như ấp lò sưởi, đúng là cầm đến có hơi không muốn buông ra, “Bố không lạnh, mày đừng cứ đột ngột tập kích, bố không quen… có người chạm mình.”

Đến 0 giờ, xa xa truyền đến tiếng pháo nổ dày đặc.

Từ Bắc không thích tiếng pháo nổ mừng năm mới cho lắm, ồn ồn ào ào nghe lại luôn có chút thương cảm. Lang Cửu xích lại xích gần hắn, dường như cũng không thích ứng thứ âm thanh này lắm.

“Nào, xem kìa.” Từ Bắc móc cái ZIPPO chạy bước nhỏ đến đầu kia của hàng ngũ pháo hoa, lần lượt châm tới đây.

Pháo hoa Từ Bắc mua chỉ có một loại, gọi là cây lửa hoa bạc, hai mươi đầu cùng nhau bắn ra hoa chỉ có màu bạc. Theo bước chân Từ Bắc, pháo hoa sau lưng từng cái bắn ra hoa lửa lóa mắt.

Lang Cửu dùng tay che che mắt, Từ Bắc đến đứng cạnh cậu, vỗ vỗ vai cậu: “Đẹp không, bố mày từ nhỏ cũng chỉ xem vừa mắt thứ này.”

“Đẹp.” Lang Cửu vừa nói vừa lùi về sau một bước.

Từ Bắc quay đầu lại ngắm cậu một cái: “Sợ lửa?”

“Ừm.”

“Vậy đứng xa ra chút,” Từ Bắc cũng lui lại một bước, gió lạnh phất qua, hắn lại nhảy tại chỗ mấy cái, mắng một câu, “Đệt!”

“Ôm.” Lang Cửu đứng sau lưng hắn nói.

“Ôm? Không phải chứ, mới mấy cây pháo hoa đã dọa mày sợ phải ôm?”

“Tôi ôm, bố lạnh,” Lang Cửu kéo khóa kéo áo lông, kéo Từ Bắc vào lòng, “Vậy sẽ không lạnh.”

Từ Bắc theo thói quen định giãy, nhưng hơi thở ấm áp từ trên người Lang Cửu truyền tới nhanh chóng vây quanh hắn, hắn chợt nghĩ tới, ngày đó lúc đời Kiều Khiêm đến cứu mạng, hình như mình cũng khóa sói con trong áo như vậy.

“Được rồi, thế này không lạnh,” Từ Bắc thở một hơi, tựa vào người Lang Cửu, nhìn pháo hoa đầy mắt, “Con trai, ngày mai theo bố về nhà một chuyến, xông đất.”

Chú thích:

(1) Hồ 糊 nghĩa là cháo.