Ngày hôm sau, lúc Diêu San đến đây cũng nghe nhân viên công tác thảo luận, nói cái gì mà tổng giám đốc Húc Tinh thật sự đẹp trai quá mức. Trong lòng cô ấy như nhảy dựng lộp bộp, nhanh chóng chạy đi tìm Nam Chi.
“Thật sự không có bị phát hiện.” Nam Chi lập tức giơ hai tay giải thích: “Anh ấy tới một chút rồi lại đi mất rồi. Tổng cộng tụi em chưa nói được mấy câu nữa.”
Việc hôn an ủi anh ấy đã bị Nam Chi tự động loại bỏ trong đầu.
Diêu San thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Làm chị sợ muốn chết. Gần đây vì mấy người mà chị muốn rụng tóc nữa rồi.”
Nam Chi cười cười: “Yên tâm đi, tụi em có chừng mực.”
Diêu San hừ một tiếng: “Nếu có chừng mực thì không nên gặp mặt rồi.”
Nam Chi sờ sờ mũi mình, cô không có mặt mũi để tiếp tục trả lời nữa rồi.
Đúng lúc này Trang Khả Khả ở bên cạnh thay đổi đề tài: “Chị Diêu, quần áo cho hoạt động tuyên truyền của chị Nam Chi đã chuẩn bị xong rồi.”
Diêu San cầm lấy máy tính bảng, bỏ qua chuyện khi nãy.
“Quần áo của B&W này thực sự không tồi, phong cách Trung Quốc này rất thích hợp với chủ đề điện ảnh của chúng ta đấy.” Diêu San chỉ vào chiếc váy màu xanh sẫm nói: “Cái này rất thích hợp Nam Chi.”
Trang Khả Khả thò đầu tới rồi nhìn thoáng qua: “Chị Nam Chi cũng cảm thấy cái này thích hợp.”
“Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến như vậy thì cứ chọn bộ này đi. ” Nam Chi cũng mở miệng nói.
Diêu San đặt chiếc máy tính bảng xuống, nhìn về phía Nam Chi: “Buổi tuyên truyền phim điện ảnh vào ngày mốt đó, chị đã nói chuyện với đạo diễn. Bộ phim điện ảnh này chuẩn bị công chiếu vào lễ Quốc Khánh. Chờ em quay xong bộ này sẽ có hàng loạt lịch trình quảng bá dày đặc. Nếu thành tích phim điện ảnh tốt thì chị cũng không ngăn cản hai người gặp mặt.”
“Thật sao?” Đôi mắt Nam Chi trong nháy mắt sáng lên: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Thấy thế, Diêu San trêu ghẹo cô: “Xem ra em rất có lòng tin với bộ phim điện ảnh này.”
“Lòng tin thì phải có chứ.” Nam Chi cười nói: “Danh tiếng của đạo diễn Từ không thể bị hủy trong tay em được.” Lúc ấy cô đã rất chuyên tâm vì bộ phim này.
Vào ngày diễn ra hoạt động tuyên truyền phim điện ảnh, Nam Chi xuất hiện với một bộ váy dài cổ điển màu xanh sẫm. Tại hiện trường không chỉ có phóng viên mà những fans biết rõ lịch trình của cô cũng đến không ít.
Cô vừa xuất hiện, đèn flash tại hiện trường liên tục nháy, khỏi bàn đến tiếng hét của fans chói tai như thế nào.
Lúc Từ Chính Hòa ngồi xuống cũng cười ha hả mà nói: “Nam Chi xinh đẹp thật. Trong bộ điện ảnh này còn xinh đẹp hơn, đến lúc đó nhớ xem đấy.”
MC nhân tiện trêu chọc Từ Chính Hòa vì ông ấy tuyên truyền theo bản năng như vậy: “Đây là lần đầu tiên đạo diễn Từ tuyên truyền phim đấy. Xem ra diễn xuất của Nam Chi trong bộ phim điện ảnh này khiến ông rất hài lòng rồi.”
“Nam Chi là người duy nhất biết cách lột tả vẻ đẹp của sườn xám mà tôi từng thấy, cô ấy rất phù hợp.” Từ Chính Hòa không ngớt lời khen ngợi.
“Cảm ơn đạo diễn Từ.” Nam Chi được khen nên có chút ngượng ngùng.
Cố Thừa Viễn cũng ở bên cạnh trêu chọc một câu: “Tôi giống như bị làm lơ vậy. Lúc ở phim trường, đạo diễn Từ cứ luôn hỏi Nam Chi có lạnh hay không, đó giờ cũng chẳng hỏi tôi một câu đấy chứ.”
“Một người đàn ông cứng rắn như cậu sao có thể lạnh được, Nam Chi mặc sườn xám mới thấy lạnh.” Từ Chính Hòa lập tức trả lời một câu, ngay sau đó cười nói: “Nam Chi không lớn hơn con của tôi bao nhiêu, vậy nên ít nhiều cũng có tâm lý như đang chăm sóc một đứa con gái.”
Đương nhiên còn có một nguyên nhân mà Từ Chính Hòa chưa nói. Ông ấy vẫn luôn xem Chu Tự Bắc là con trai mình. Bây giờ hai người ở bên nhau thì ông ấy còn vui vẻ hơn so với bất kỳ ai ấy chứ.
…
Sau khi kết thúc hoạt động tuyên truyền phim điện ảnh, Nam Chi lên Weibo sau một hồi lâu rồi tự mình đăng bài lên.
Bình thường cô chỉ chia sẻ bài đăng trên Weibo thôi. Nhiều người hâm mộ cũng biết Nam Chi rất lười nhưng hôm nay cô đăng ảnh tự chụp, có thể xem như là tiến bộ lớn của cô.
Trong hai tháng đóng phim, Nam Chi không để ý đến Weibo của mình. Lúc này vừa đăng bài được vài phút đã hơn cả vạn khiến cô vô cùng kinh ngạc.
“Thế mà bình luận lại hơn cả vạn rồi, Khả Khả em mua thủy quân cho chị à?” Ban đầu cô có hơi hoài nghi.
Trang Khả Khả ghét bỏ nhìn Nam Chi: “Chả trách fans đều bảo chị rất lười, fans của chị đã sớm hơn ngàn vạn rồi. Ngoại trừ lúc em giúp chị chia sẻ Weibo để tuyên truyền thì chị có chủ động đăng bài chắc?”
Nam Chi cứ như có lý chẳng sợ, cho cô ấy xem điện thoại di động: “Không phải bây giờ chị phát hiện ra rồi sao.”
Fans hâm mộ cũng gào khóc ở phía dưới. Idol nhà mình đột nhiên thay đổi như vậy khiến ai nấy cũng vui mừng.
[Suýt chút nữa tôi cho rằng đây là robot làm rồi, nhưng may là blogger đã giải đáp cho tôi. [Mỉm cười]]
[Cương thi vạn năm cuối cùng cũng chịu đăng bài rồi, cảm động quá đi mất.]
[Chi Chi còn nhớ rõ mật khẩu Weibo luôn, lợi hại thật nha.]
[Thấy chị up ảnh tự selfie như vậy nên tạm tha thứ cho chị vì lâu như vậy không đăng gì. Lần sau nhớ đăng nhiều chút nha chị ơi!]
[Hôm nay là cuối năm rồi, chị nhà đăng hình tự chụp, còn là ảnh chụp hoạt động mới nhất sao!!]
[Tiểu Chi xinh đẹp, quá hot luôn.]
[A a a đẹp!! Tha thứ cho chị!!]
Lúc Nam Chi lướt xem bình luận cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hóa ra cô thật sự không thể nào không đăng bài Weibo được.
“Sau này đăng nhiều ảnh chụp của chị chút được không?” Nam Chi nhìn Trang Khả Khả hỏi.
Trang Khả Khả hừ hừ: “Có lẽ fans của chị sẽ nổ pháo chúc mừng luôn đó.”
…
“Đốt cháy hoa hồng” đã đi đến những phân cảnh cuối cùng, cũng vì sắp được gặp Chu Tự Bắc mà Nam Chi vui mừng nhảy nhót.
Nhưng bên này Diêu San lại báo cho cô một tin tức đau lòng đó chính là sau khi đóng máy, Chu Tự Bắc không thể tự mình tới đón cô vì công ty có quá nhiều việc bận.
Nam Chi thông cảm cho anh, nghĩ rằng anh không tự mình đến đón cô nhưng cô có thể tự đi đến nhà anh mà, cũng không khác lắm.
Tại lễ đóng máy lúc bốn giờ chiều, lúc này Nam Chi thấy hơi chán nản.
Cô biết rõ mình không thể uống rượu nhưng vẫn lén uống một chút ở bữa tiệc đóng máy. Chỉ là mới uống một nửa đã bị Trang Khả Khả phát hiện, sau đó cô ấy đã giành lại ly rượu của Nam Chi.
Lúc tiệc đóng máy kết thúc đã là 8 giờ tối, Trang Khả Khả và Diêu San một người bên trái một người bên phải dìu Nam Chi rời đi. Hai người sợ cô sẽ làm gì đó khiến người khác kinh ngạc ở tiệc đóng máy.
Xe rời đi, Trang Khả Khả thở phào nhẹ nhõm: “Có vẻ như tửu lượng của Nam Chi tăng lên một chút rồi, may là không xảy ra chuyện gì.”
Diêu San thở dài: “Bây giờ chị đưa cô ấy về nhà.”
“Không về nhà.” Đột nhiên Nam Chi mở mắt ra, con ngươi còn đọng chút nước ngơ ngác nhìn về phía trước nói: “Em muốn đi tìm Chu Tự Bắc.”
“Bây giờ Chu tổng còn tăng ca ở công ty, ngày mai chúng ta đi tìm anh ấy, thế nào?” Trang Khả Khả nhanh chóng tới dỗ cô.
Nam Chi lắc lắc đầu, sau đó nói năng không rõ câu: “Không được, chị phải đi đến nhà anh ấy, phải gặp anh ấy.”
Trang Khả Khả định tiếp tục khuyên nhưng Nam Chi lại nói đi nói lại một câu: “Chị muốn gặp Chu Tự Bắc, Chị muốn gặp Chu Tự Bắc…”
“Chị Diêu, chị xem?” Trang Khả Khả nghe cô lẩm bẩm đến mức đau đầu, nhanh chóng dò hỏi ý của Diêu San.
Diêu San đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, thở dài rồi nói: “Vậy đồng ý cho cô ấy đi. Bây giờ chị đưa cô ấy tới nhà Chu tổng.”
Thấy thế, Trang Khả Khả cầm lấy di động chuẩn bị gọi báo cho Chu Tự Bắc một tiếng: “Bây giờ em gọi điện thoại báo cho Chu tổng.”
Ai ngờ Nam Chị giật lấy điện thoại của Trang Khả Khả, nhíu mày rồi nói: “Không được nói cho anh ấy, chị phải cho anh ấy bất ngờ.”
“Được được được, không nói không nói.” Trang Khả Khả lập tức đồng ý.
Sau khi hai người đưa Nam Chi đến nhà Chu Tự Bắc, Trang Khả Khả nhìn tình trạng nửa tỉnh nửa say của cô nên có hơi lo lắng. Vậy nên cô ấy len lén gọi điện thoại cho Chu Tự Bắc.
Cô ấy cảm thấy mình là người trợ lý tri kỷ tốt nhất trên trần đời này rồi, tự mình cảm động muốn khóc luôn.
…
Lúc nhận được điện thoại của Trang Khả Khả, Chu Tự Bắc vẫn đang họp. Anh nhìn dãy số này, trực giác mách bảo Nam Chi đang có chuyện gì nên tạm dừng cuộc họp để ra ngoài nghe điện thoại.
Nghe thấy Trang Khả Khả bảo cô uống say rồi khăng khăng đòi đến nhà anh, anh cong môi cười.
Cuộc họp ban đầu dự tính là một tiếng nhưng Chu Tự Bắc nhanh chóng hoàn thành trong 20 phút. Sau đó Tề Tín thấy anh nhanh chóng về văn phòng, cầm lấy chìa khóa rồi chạy đi.
“Tổng giám đốc, không phải tiếp theo anh còn muốn thảo luận…”
Anh ấy còn chưa nói xong thì Chu Tự Bắc đã cắt ngang: “Các cậu tiếp tục thảo luận, báo cáo kết quả cho tôi là được. Bây giờ tôi có việc gấp phải về nhà một chuyến.”
Tề Tín ngây người ra: “Việc gấp gì cơ?”
Chu Tự Bắc cong môi cười nói: “Có một bông hoa trong nhà đang chờ tôi trở về chăm sóc.”
Vẻ mặt Tề Tín đầy dấu chấm hỏi, sao anh ấy không biết Chu tổng còn có sở thích chăm sóc hoa vậy???
…
Chu Tự Bắc lái xe, nóng lòng muốn về nhà.
Lúc tới cửa, anh nhìn thấy phòng khách đã sáng đèn nên nhanh chóng mở cửa. Khi đứng chỗ mắt mèo thay giày, Chu Tự Bắc nhìn thấy Nam Chi cuộn tròn người trên sofa nên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Anh rón rén đi đến, dịu dàng dò hỏi: “Sao em không vào phòng ngủ?”
Nam Chi cố gắng mở mắt, đưa tay nói với Chu Tự Bắc: “Anh về rồi, em rất nhớ anh.”
Chu Tự Bắc lập tức ôm lấy cô, nhìn đôi má đỏ ửng của cô cũng đoán được sơ sơ: “Em uống rượu?”
“Chỉ uống một ly nhỏ.” Nam Chi cọ cọ trong lòng anh nói: “Không có uống nhiều, em rất tỉnh, không có say chút nào.”
Anh biết khi cô uống say sẽ có thói quen ôm người khác. Chu Tự Bắc ôm chặt cô không buông rồi nâng cằm cô lên nhìn một hồi: “Em gầy đi rồi.”
Nam Chi đẩy tay của anh ra, bất mãn mở miệng: “Trong lúc em không ở đây, anh lại lén chăm sóc hoa sơn chi khác!”
Chu Tự Bắc nhìn về phía chậu hoa sơn chi, cười nói: “Ý em là Tiểu Chi sao?”
“Anh còn dám đặt tên cho cô ta!” Bỗng Nam Chi nổi cơn ghen tuông: “Vậy em đây tính là cái gì?”
“Em quên rồi sao, sinh nhật trong tháng sáu lúc ở đoàn phim ấy anh không qua được.” Chu Tự Bắc nhẹ giọng giải thích: “Vậy nên em mua Tiểu Chi bồi thường cho anh.”
“Sinh nhật em thì không phải anh nên mua quà tặng em sao? Sao lại mua cho chính mình?”
Thấy logic của cô rõ ràng như vậy, Chu Tự Bắc thấp giọng nở nụ cười: “Chúng ta xa nhau mấy tháng, lúc nhớ em anh sẽ nhìn nó sẽ cảm giác như em đang ở bên cạnh anh. Em biết không, người đàn ông phòng không gối chiếc như anh rất đáng thương.”
Nam Chi khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ em đã trở về, anh vứt bỏ nó đi.”
Chu Tự Bắc đỡ trán của Nam Chi, khẽ cười hỏi: “Này mà em cũng ghen?”
“Không phải anh cứ thích ghen hoài sao, sao em ghen một lần cũng không được hả?” Nam Chi đẩy mặt anh ra, tỏ vẻ không vui nói.
Chu Tự Bắc cắn môi dưới của cô, cười nói: “Anh đây tặng quà cho em hơi trễ, hy vọng em nguôi giận.”
Nam Chi lập tức nổi cơn tò mò: “Quà gì cơ?”
Chu Tự Bắc đứng dậy bế cô lên rồi đi về hướng phòng ngủ: “Anh.”
Đột nhiên Nam Chi bị bế lên như vậy, còn nghe thấy lời nói của anh nên đầu óc mơ màng vì uống rượu của cô bắt đầu hoạt động: “Anh đang hiến thân sao?”
Vừa mới vào phòng ngủ, Chu Tự Bắc đóng sầm cửa lại, sau đó áp cô vào cửa rồi bắt đầu hôn cô.
Nam Chi được hôn đến mức đầu óc choáng váng, Chu Tự Bắc nhẹ nhàng cắn nơi vành tai của cô, hỏi: “Muốn không?”