"Ở đâu?" Hắn giương mắt nhìn về phía sư tôn cao cao tại thượng đang ngồi nghiêm chỉnh, trong mắt hiện lên bối rối, bàn tay vô thức nắm chặt: "Ngươi sẽ không... Lại..."
Vân Trì nín thở nhìn hắn, thấy đồ nhi hai mắt phiếm hồng, hắn dường như đang cắn chặt hàm răng mà nói chuyện.
"Đuổi nó đi..."
"Không có!" Vân Trì không chút do dự phủ nhận.
Dường như đã khơi dậy hồi ức không mấy tốt đẹp giữa hai người, trong tẩm điện nhất thời an tĩnh.
Vân Trì hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc, "Ở sau núi. Ta từng ôm nó, nên trên người còn vương mùi."
Vẫn phải nói dối hắn, Vân Trì cụp mắt, không dám nhìn hắn nữa.
"Ngươi đi tìm đi."
"Được." Tống Thời Việt xoay người đi ra ngoài, thời điểm tới cửa lại ngập ngừng, sau đó mới rảo bước ra bên ngoài.
Tìm kiếm sau núi một lần vẫn không thấy, hắn hơi sốt ruột, đang muốn trở về chất vấn Vân Trì, lúc quay lại lại phát hiện mèo con của hắn ở dưới tàng cây tử kinh.
Nhìn thấy hắn đi tới, mèo trắng nhỏ lười nhác đứng lên, hướng về phía hắn "meo ~" một tiếng.
Bị hắn ôm vào trong ngực, Vân Trì thích ý dụi dụi, đôi mắt còn lưu luyến không rời nhìn tẩm điện của mình.
Nhìn theo ánh mắt mèo con, Tống Thời Việt đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh ở suối nước lạnh ngày ấy, hắn muốn hỏi đến tột cùng có phải...
Hắn xoa đầu mèo con, nhấc chân bước vào tẩm điện.
Sư tôn đã không còn ở đây.
Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, mèo con trong ngực dường như phát hiện ra cái gì, giãy giụa muốn trèo lên bàn.
Tống Thời Việt tập trung nhìn lại, trên bàn có tờ giấy sư tôn để lại cho hắn.
Phía trên viết hai chữ "Thời Việt".
Là chữ của sư tôn.
Vành tai nóng lên, Tống Thời Việt nhịn không được xoa xoa tai mèo, một lát sau mới cầm lên nhìn kỹ.
Hắn hơi chau mày, phía trên chỉ dặn dò hắn đúng hạn phải niệm thanh tâm chú, còn nói để lại một cuốn bí tịch cho hắn, muốn hắn học pháp thuật hệ hỏa gì đó.
Chẳng lẽ không có lời gì khác muốn nói sao?
Tống Thời Việt tức giận vo tờ giấy thành một cục.
Mèo con hoảng sợ nhìn hắn, y nghĩ thầm thư mình viết khẩn thiết như thế, sao lại chọc hắn rồi?
Vân Trì có chút mệt tim.
Sau đó, Tống Thời Việt lại mở tờ giấy dúm dó ra, vuốt phẳng, đọc lại mấy lần, cuối cùng gấp ngay ngắn cẩn thận bỏ vào vạt áo.
Mèo con sửng sốt.
Trái tim Ma Tôn bao la như biển Thái Bình dạt dào!
Cuối cùng, hắn một tay ôm mèo con, tay kia cầm cuốn bí tịch màu đỏ đi ra ngoài.
Tai mèo con giật giật, nhiệm vụ hoàn thành!
Ma cung, Tống Thời Việt đặt cuốn bí tịch hệ hỏa kia sang một bên, sắc mặt khó chịu, sư tôn lại lấy một cuốn bí tịch đưa hắn lấy lệ!
Vân Trì dẫm lên bí tịch, dùng móng vuốt cào cào, muốn gây sự chú ý.
Tống Thời Việt quả nhiên chú ý tới y, chân sau mèo bị người nhéo một cái, kéo qua.
"Mèo con?"
Tống Thời Việt đối mặt với mèo, biểu tình nghiêm túc: "Sao em lại lén chạy ra ngoài? Ta nói với em cái gì em đều quên hết rồi?"
Vân Trì nghe lời này mà muốn to đầu.
Đồ nhi của bản tôn đối với người một bộ lạnh như cục băng, sao lại lảm nhảm lảm nhảm với một con mèo như thế hả.
Không nghe không nghe!
Mèo con quay mặt đi, không muốn đối diện.
Tống Thời Việt duỗi tay chạm vào cằm mèo con.
Mèo con đánh bay tay hắn, vung vẩy hai móng vuốt, tốc độ nhanh đến kinh người, sau đó xoay người, không để ý tới hắn.
Bản tôn cứ nháo thế đấy, xem ngươi còn dám hỏi không.
Tống Thời Việt sửng sốt, giống như bừng tỉnh đại ngộ, nhìn bộ dáng tức giận của y từ sau lưng: "Giận rồi?"
Vừa nghe lời này, Vân Trì có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không quay đầu, chân đạp lên bí tịch, lại lật một tờ.
Bản tôn có hứng thú với bí tịch này như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn chút sao?
Mèo con ra sức lật bí tịch, phát ra thanh âm sột soạt.
"Ta không phải đi ra ngoài chơi, cho nên không thể mang theo em."
"..." Mạch não đồ nhi này của bản tôn...
"Vì sao lại chạy đến chỗ sư tôn?"
"..."
"Thôi vậy."
Cái gì thôi?
Phía sau yên tĩnh, Vân Trì còn đang lẳng lặng đợi đồ nhi nói chuyện, nhưng lại vẫn không có thanh âm vang lên.
Có chút tò mò, mèo con xoay người, choáng váng!
Người đâu rồi? Đồ nhi của bản tôn to đùng như vậy biến đâu rồi?
Đi rồi à?
Cũng may Tống Thời Việt lập tức trở lại, trong tay còn cầm một đĩa cá khô nhỏ thơm ngào ngạt.
Vân Trì ngây ra, nhìn chằm chằm cá khô nhỏ.
Thấy bộ dạng nước miếng sắp chảy ròng ròng của y, Tống Thời Việt cúi đầu cười, xem ra dùng đúng phương pháp rồi.
Tống Thời Việt gắp một con cá khô nhỏ, dỗ dành: "Mèo con có đói bụng không, hôm nay có muốn ăn cá khô nhỏ không?"
Không ổn! Suýt chút nữa đã bị cá khô nhỏ mê hoặc!
Đệm thịt phấn nộn bộp một cái đập lên cuốn bí tịch hệ hỏa kia, mèo con nghiêm túc: "Meo!"
Bản tôn quậy vì muốn ăn cá khô nhỏ ư? Bản tôn muốn ngươi tập pháp nhập chính đạo!
Pháp thuật hệ hỏa có thể điều hòa linh lực trong thân thể hắn, muốn phá giải phệ hồn sát phải ngâm trong nước tẩy hồn, nước tẩy hồn kia còn lạnh lẽo gấp suối nước lạnh mấy lần, Vân Trì sợ hắn lúc đó khó có thể thừa nhận, mà hỏa hệ vừa hay có thể trung hòa.
Ánh mắt Tống Thời Việt rốt cuộc cũng nhìn về phía cuốn bí tịch kia, hắn vốn dĩ cho rằng mèo con chỉ tò mò lật chơi, kề sát vào mới thấy, đệm thịt đang dẫm lên một bức họa ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra mèo con muốn ăn cá nướng!
Tống Thời Việt sâu sắc liếc mắt nhìn mèo con một cái, gật đầu: "Hiểu rồi."
Hắn ôm mèo con, cầm bí tịch đi ra ngoài.
Vân Trì rạo rực, đây là bắt đầu luyện công rồi?
Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy!
Chỉ chốc lát sau, Vân Trì bị ôm tới bên một dòng suối.
Đây là nơi thanh tịnh hiếm có ở Ma cung, ma khí dường như bị thứ gì đó ngăn cản, suối nước vô cùng thanh khiết, bên trong còn có cá.
Tống Thời Việt đặt mèo con sang một bên, thi pháp, con cá từ đáy nước nhảy lên rơi xuống phiến đá, quẫy đuôi không ngừng.
Vân Trì chớp chớp mắt, không hiểu.
Tống Thời Việt nhìn mèo con nằm khoanh chân ngoan ngoãn một cái, mở bí tịch ra xem.
Thấy hắn quả nhiên bắt đầu học tập, Vân Trì không nghi ngờ gì nữa, đang muốn thừa dịp hắn luyện công thì đánh một giấc, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm lừng.
Y mở to mắt, Tống Thời Việt khép bí tịch lại, con cá khi nãy đã bị nướng chín.
Vân Trì ngơ ngác nhìn một nữ nô bưng đĩa cá tới, lại mang chén ngọc và đũa đặt trước mặt Vân Trì.
Tống Thời Việt: "Em muốn cá nướng, ăn đi."
Vân Trì: "Meo? Meo? Meo?"
Ta muốn... Cá nướng? Ta... Ta không phải... Ta không có...
Mèo con hóa đá.
Thấy mèo con không ăn, Tống Thời Việt nghi hoặc ngồi xuống cạnh y, dùng chiếc đũa lọc miếng thịt cá không có xương, đưa đến bên miệng y: "Nếm thử xem?"
Haiz.
Vân Trì sống không còn gì luyến tiếc hé miệng, cố ra vẻ nếm một miếng.
Ta chỉ là bất đắc... Hai mắt mèo con sáng rực, miễn cưỡng cái gì? Cá nướng thơm tuyệt vời!!!
Y đẩy chiếc đũa của Tống Thời Việt ra, cúi đầu ngấu nghiến ăn cá nướng.
Không tồi, vừa giúp đồ nhi luyện công lại có thể ăn cá mỹ vị đến thế, đúng là một công đôi việc!
Vân Trì rất nhanh ăn hết một con cá nhỏ, no căng bụng.
Chỉ là không thể quên chính sự, bàn chân lại đạp lên bí tịch, mèo con vừa ăn no cực kỳ có tinh thần, cũng có vẻ vô cùng nhiệt huyết.
Lần này có thể hiểu ám chỉ của bản tôn rồi chứ?
Học như thế vẫn chưa đủ, tiếp tục học cho bản tôn!
Tống Thời Việt lại vô tội nhìn y: "Còn muốn ăn nữa?"
"..." Mèo con héo rũ, móng vuốt phấn nộn lại chụp xuống bí tịch.
"Một lần không thể ăn quá nhiều."
"Meo meo!" Không phải! Bản tôn là loại mèo chỉ một lòng nghĩ đến ăn sao?!
Tống Thời Việt cứng rắn: "Làm nũng cũng vô dụng."
"..." Bản tôn ổn...
Con sen nghe không hiểu tiếng mèo, mèo con thở dài.
Nhưng chính sự khóc lóc cũng phải hoàn thành.
Y cúi đầu cắn bí tịch, không chê phiền mà lật từng trang một, vừa lật vừa ngẩng đầu nhìn Tống Thời Việt.
Bản tôn đã nỗ lực đến vậy, ngươi rốt cuộc có hiểu không?!
Sắc mặt Tống Thời Việt phức tạp, thử hỏi: "Em muốn ta học cả mặt sau?"
"Meo~" Rốt cuộc cũng nghe hiểu, bản tôn công đức viên mãn.
"Khi nãy nướng không ngon sao? Ta sẽ học tiếp, lần sau đổi phương thức nướng cho em."
"..." Không thoát khỏi cá nướng đúng không.
Vân Trì "meo" một tiếng, chịu học là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ma Tôn chân trước mới ra khỏi Ma cung, mèo con trên giường lập tức bò dậy, từ sau núi trở lại điện Từ Hoàng. Lại làm như không có việc gì hóa thành người nghị sự cùng Mạnh Dục Khanh.
Một thời gian sau đó đều là như thế, có một lần khi trở về Ma cung thì Tống Thời Việt đã ở bên trong, nhưng hắn dường như không hề hoài nghi, không khác gì mọi ngày.
Mạnh Dục Khanh đã nhiều ngày nói với y chuyện hoài nghi Thanh Hư Bắc cảnh có lẫn người Ma giới, vì thế số lần đi tìm y vô cùng thường xuyên, dẫn tới thời gian Vân Trì trở về Ma cung càng ngày càng muộn, mà thời điểm ra ngoài mỗi lúc một sớm.
Hôm nay y ở Thanh Hư Bắc cảnh nghị sự cùng Mạnh Dục Khanh cả ngày, nghĩ ra một loạt kế hoạch muốn bắt gọn nội quỷ, khi trở về Ma cũng đã cực kỳ mỏi mệt.
Dưới ánh nến, mèo con dường như rất mệt, cằm đặt trên bàn tay Tống Thời Việt, khép hờ mắt nhìn hắn.
Tống Thời Việt như đang suy tư điều gì, "Mèo con?"
"Meo?" Vân Trì mơ màng sắp ngủ.
"Ngày ấy em ở Thanh Hư Bắc cảnh, sư tôn đã ôm em phải không?"
"Ưm ~" Mèo con nức nở một tiếng, dụi dụi trên bàn tay hắn.
Bản tôn buồn ngủ, không muốn trả lời đâu.
Tống Thời Việt nhìn y không chớp mắt, thấp giọng than, "Sư tôn chưa từng ôm ta."
Mèo con không đáp lại, Tống Thời Việt lại bám riết không tha, thay đổi vấn đề tiếp tục hỏi: "Mèo con, em thích ta không?"
Vân Trì mơ mơ màng màng xuôi tai tới vấn đề này, không kịp tự hỏi hắn nhảy số kiểu gì từ chuyện sư tôn ôm mèo quá độ đến việc có thích hắn hay không, chỉ tùy ý: "... Meo."
Rất lâu không đáp, lâu đến mức Vân Trì cho rằng hắn cuối cùng cũng chịu ngừng, đang định yên tâm chìm vào giấc ngủ lại đột nhiên cảm thấy tai bị nắm nắm.
Tống Thời Việt xoa tai mèo mềm mại: "Vậy em cảm thấy... Sư tôn sẽ thích ta chứ?"
Vân Trì mở to mắt, nghi hoặc nhìn hắn: "... Meo?"
Tống Thời Việt cũng nhìn y, trong ánh mắt dường như có ánh sáng, như thể thực sự chờ mong đáp án của y.
Vân Trì không đoán được ý của hắn, lại lần nữa chậm rãi nhắm mắt, lăn vài vòng dán lên vách tường, làm bộ nghe không hiểu.
Hồi lâu sau, cảm nhận được ánh mắt dừng trên người y dời đi, Tống Thời Việt thổi tắt nến, cuối cùng cũng nằm xuống bên cạnh y, duỗi tay cẩn thận kéo mèo con đến bên cổ, cằm dựa lên đầu mèo con.
Vân Trì cảm nhận được làn da dưới cổ Tống Thời Việt có thứ gì đó nảy lên truyền tới người y, trái tim hắn cũng nhanh chóng đập không ngừng.
Y không biết điều này nghĩa là gì, lại hoàn toàn không ngủ được.
Híp mắt giả bộ ngủ thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, mèo con rón ra rón rén rời khỏi người Tống Thời Việt.
Mạnh Dục Khanh sáng sớm đã tới tìm y.
Mèo con chạy vội tới biên giới sau núi, lại không phát hiện con sen ngay khi y vừa động cũng đã tỉnh.
Tống Thời Việt đi theo mèo con ra cửa, cách rất xa có thể phát hiện y đang đi về hướng sau núi.
Dừng bước chân, Tống Thời Việt không tiếp tục đuổi theo, hắn ý vị không rõ nhìn mèo con đi xa, mãi cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt hắn.