Vân Trì như suy tư điều gì: "Chặt đứt chạc cây cũng được, mà trực tiếp cưa đổ thân cây có lẽ cũng đúng, hơn nữa lại càng triệt để."
"Có ý tứ gì? Cái gì thân cây chạc cây?" Sở Kha không theo kịp tiết tấu, có phần mờ mịt.
Sở Tấu vuốt cằm: "Nói cách khác, nhóm người đầu tiên không nhất định phải chết, bỏ qua bọn họ, giết chết ngọn nguồn thật sự cũng có thể?"
Hạ Sinh do dự gật đầu: "Có lẽ. Nhưng chúng ta vẫn không có cách xác định ngọn nguồn thật sự rốt cuộc ở đâu."
"Ting! Chúc mừng ký chủ thành công tìm được biện pháp phá giải Ma Linh Dẫn!" 404 yên lặng nhiều ngày rốt cuộc cũng xuất hiện.
"Ma Linh Dẫn?" Vân Trì vô thức nói ra.
"Ngươi nói đây chính là Ma Linh Dẫn thất truyền đã lâu của Ma giới?" Nghe thấy Ma Linh Dẫn, Giang Uẩn Tranh cũng có chút kích động.
"Ừm." Vân Trì nhìn về phía Giang Uẩn Tranh, "Ta cảm thấy biểu hiện phù hợp với Ma Linh Dẫn."
Hạ Sinh bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đã từng nghe tới Ma Linh Dẫn! Nhưng Ma Linh Dẫn cần ma lực hiến tế, cho nên nhóm người kia nhất định không phải ngọn nguồn."
Giang Uẩn Tranh gật đầu: "Nhưng người hiến tế cần phải có ma lực cao thâm, nếu không sẽ bị phản phệ." Hắn nói, có ý ám chỉ nhìn về phía Vân Trì: "Ai sẽ có năng lực như vậy đây?"
Vân Trì nhíu mày, trầm mặc.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một người, chỉ là thân phận người kia quá phức tạp.
Sở Kha rốt cuộc cũng minh bạch, giữa sự yên tĩnh vỗ đùi cái đét: "Ta biết rồi! Người lợi hại như vậy nhất định là Ma Tôn!"
Hạ Sinh liếc cậu một cái, cười chua xót, ngài đây cũng thật là... Quá thông minh.
Trầm mặc... Không chỉ có Vân Trì không nói lời nào, ngay cả Sở Tấu và Giang Uẩn Tranh sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
"Không đúng sao?" Sở Kha rụt rè nói, cẩn thận nhìn Sở Tấu, người sau lắc lắc đầu, ý bảo cậu chớ nhiều lời.
Sở Kha đành phải câm miệng.
"Cũng không nhất định." Hạ Sinh khô khốc nói, "Cũng có khả năng không phải..."
Chỉ là Ma Tôn quả thật là người có khả năng nhất cũng thích hợp nhất, ngay cả Hạ Sinh cũng không tìm thấy lý do gì để phản bác giùm hắn.
Nếu là thời điểm thanh tỉnh, Vân Trì tin tưởng hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng khi phệ hồn sát vừa phát tác, hắn căn bản không có ý thức, cũng mất đi nhân tính, cho nên Vân Trì không dám xác định.
"Việc này trước khó định đoạt, cần bàn bạc kỹ hơn." Vân Trì đứng lên, nhìn về phía mấy người, "Chúng ta trở về trước đã, lưu tâm quan sát, giữ liên hệ."
Mọi người đi ra ngoài, Giang Uẩn Tranh tiễn bọn họ, Hạ Sinh và Sở Tấu cố tình càng đi càng xa, chờ Sở Kha phản ứng lại đã bị bọn họ kéo sang một bên.
Mà Vân Trì cùng Giang Uẩn Tranh ở bên kia.
Phát hiện Vân Trì không theo kịp, Sở Kha lập tức muốn gọi y, "Lăng Thu... ưm ưm."
Hạ Sinh bịt kín miệng cậu, Sở Tấu lạnh mắt nhìn, cũng ngầm đồng ý hành động của Hạ Sinh.
Sở Kha từ xa trừng mắt nhìn hai thân ảnh cực kỳ tương tự, thân hình giống nhau, cùng mặc áo bào trắng, thấy thế nào cũng giống. Cậu có chút bất mãn nhíu mày.
"Ngươi cái đồ nhóc con có mắt như mù." Hạ Sinh che miệng cậu.
"Ưm ưm!" Sở Kha lại không phục, nhưng bị hắn lôi kéo không có cách nào khác, chỉ có thể giương mắt nhìn hướng bên kia.
Nơi kia, Giang Uẩn Tranh nhìn gương mặt Vân Trì, luyến tiếc dời mắt đi.
"Linh lực của ngươi dao động, là do lần trước bị thương chưa khỏi hẳn sao? Có cần ta..."
"Không cần, không có gì đáng ngại." Vân Trì lắc đầu.
Giang Uẩn Tranh vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này lại không biết mở miệng thế nào, chỉ tham luyến nhìn Vân Trì, tinh tế miêu tả gương mặt y, không muốn rời mắt.
Trầm mặc sinh ra vài phần xấu hổ, Vân Trì hơi quay mặt đi, "Vậy ta đi trước."
"Chờ một chút!" Giang Uẩn Tranh quýnh lên, bắt được cổ tay y, thời điểm Vân Trì nhìn qua lại thêm một tia thẹn thùng, "Ta... Ta không yên tâm, để ta bắt mạch, được không?"
"Chỉ là linh lực bị hao tổn, ít ngày nữa sẽ khôi phục.
Bàn tay Giang Uẩn Tranh chậm chạp không muốn buông ra.
Vân Trì biết Giang Uẩn Tranh tinh thông y thuật, huống hồ tay còn bị người ta nắm, không cho hắn bắt mạch có lẽ không dứt ra được, nhiều năm quen biết Vân Trì cũng hiểu tính tình hắn, không hề bối rối, thoải mái hào phóng duỗi tay.
Giang Uẩn Tranh kéo tay y, một tay khác còn chưa kịp đặt lên đã đột ngột bị kéo ra, hắn bị một sức mạnh đẩy văng, lui về sau hai bước.
Vân Trì mờ mịt nhìn người gần gang tấc trong nháy mắt.
Tống Thời Việt đột nhiên xuất hiện, kéo tay y, cúi đầu nhìn cổ tay Vân Trì khi nãy vì lôi kéo mà hằn một vết đỏ, ngón tay hắn bao trùm lên, dùng vài phần sức lực xoa nắn, giống như muốn lau đi thứ gì.
Một lát sau, hắn đột nhiên nhìn vào mắt Vân Trì: "Chia ly khó khăn vậy sao?"
Vừa rồi không có cảm giác, hiện giờ bị Tống Thời Việt chà qua chà lại mới cảm thấy cổ tay nóng rát, Vân Trì không thoải mái nhíu mày, không để ý đến hắn nói: "Buông tay."
Nhìn Vân Trì cau mày, có vẻ như thực sự chán ghét, Tống Thời Việt gần như muốn nổi điên: "Hắn có thể, ta thì không được sao?"
"Tống Thời Việt! Làm càn, ngươi sao có thể làm vậy, y là sư tôn ngươi."
"Thì có quan hệ gì với ngươi?" Tống Thời Việt nhìn Giang Uẩn Tranh, ánh mắt lạnh băng, "Quan hệ giữa ta và sư tôn không đến lượt ngươi xen vào."
Ý tứ này Vân Trì không phát hiện, nhưng Giang Uẩn Tranh lại hiểu rõ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được địch ý của Tống Thời Việt với hắn, hơi nữa loại trực giác này khiến hắn vô cùng bất an.
"Đủ rồi." Hiện tại linh lực của Vân Trì không đến mức bị người vần vò không thể phản kháng, y tránh thoát.
Cùng lúc đó, Sở Kha cũng xông ra từ hai người đang xem kịch: "Các ngươi mới có mắt như mù ý! Còn tẩu tẩu của Lăng Thu ca ca thì sao, các ngươi sao có thể mặc kệ?"
Trước mắt có tận hai người, tẩu tẩu thì không biết ở nơi nào, cậu không thể để Lăng Thu ca ca làm ra chuyện sai trái.
Sở Kha chạy như bay đến bên người Vân Trì, chặn ngang giữa Vân Trì và Giang Uẩn Tranh, lại kéo y về phía mình, cách Tống Thời Việt xa chút: "Các ngươi đừng có mà mơ ước Tiên Tôn, y là hoa đã có... Không phải, y đã có người trong lòng."
Giống như sét đánh giữa trời quang, Giang Uẩn Tranh sững sờ tại chỗ, Tống Thời Việt không nói một lời nhìn Vân Trì.
Cậu còn nhớ rõ sự tình lúc trước ở Đông Luỹ Bích. Vân Trì đè huyệt thái dương, có chút đau đầu, "Sau này giải thích với ngươi."
Sở Tấu và Hạ Sinh rốt cuộc cũng lại đây.
Vân Trì giao Sở Kha cho Sở Tấu, dưới ánh mắt lên án của cậu lắc đầu, "Các ngươi về trước đi, có bất luận động tĩnh gì cũng liên hệ với ta, Hạ Sinh cũng vậy."
Đuổi ba người đi rồi, Vân Trì mới thở dài, có chút bất đắc dĩ, y liếc nhìn gương mắt giận dỗi của Tống Thời Việt một cái, kéo hắn đến sau lưng mình: "Ngươi cũng đừng nháo."
Tống Thời Việt ở sau lưng kéo ngón tay y, ảo não nhìn vệt đỏ trên cổ tay y, bàn tay phủ lên, rót một luồng nhiệt.
Tay Vân Trì bị kéo ở sau lưng, nói chuyện với Giang Uẩn Tranh, lại không nhắc tới chuyện không thoải mái vừa rồi: "Ngươi tính toán tiếp tục ở lại nơi này sao?"
Chú ý thấy Tống Thời Việt sau lưng y đã an tĩnh lại, Giang Uẩn Tranh nhíu mày, vẫn quật cường nhìn y: "Ngươi hy vọng ta trở về đảo Đồ Nam sao?"
Tống Thời Việt nghịch ngợm kéo tay y, lúc này niết ngón tay y muốn y chú ý.
Đầu ngón tay ấm áp, thân thể Vân Trì cứng đờ, theo bản năng co ngón tay, nắm lấy ngón tay Tống Thời Việt, người phía sau rốt cuộc cũng dừng động tác.
"Ý nguyện của ta không quan trọng, chỉ là hiện giờ đảo Đồ Nam cũng có dị động, chỉ sợ..."
Nếu chưởng môn đảo Đồ Nam cũng có vấn đề, vậy chúng đệ tử môn phái khó mà đảm bảo an toàn.
"Được. Ta sẽ trở về."
Vân Trì gật đầu, đây là kết quả tốt nhất.
Đảo Đồ Nam có Hạo Giang Tiên Quân toạ trấn, y cũng có thể yên tâm.
"Sư tôn, phải đi rồi." Giúp y xử lý xong cổ tay, Tống Thời Việt không kiên nhẫn thúc giục.
"Ừm." Vân Trì cúi đầu nhìn, vết đỏ trên cổ tay đã biến mất.
"Cáo từ trước."
Giang Uẩn Tranh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò: "Chính ngươi vạn sự cẩn thận."
Vân Trì còn chưa kịp hỏi hắn nói lời này có ý gì đã bị Tống Thời Việt lôi kéo đi rồi.
Hắn đi rất nhanh, dường như một khắc cũng không muốn để Vân Trì ở nơi đó. Chỉ chốc lát sau đã đến bên một bờ sông, đi trên mặt đường đầy cát sỏi, Vân Trì ngừng lại, rút tay về, "Đủ rồi."
"Sao ngươi lại đến đây?"
Tống Thời Việt cũng ngừng lại, "Sư tôn không tìm ta, ta đành phải tới tìm sư tôn."
"..."
Thôi, vừa đúng lúc, đỡ phải đi tìm hắn.
Chỉ là, phải mở miệng thế nào đây?
Phong cảnh chốn ngoại ô rất đẹp, nước sông trong vắt thấy đáy, sóng gợn lấp lánh, Vân Trì khom lưng nhặt một viên đá nhỏ, ném vào mặt nước.
Đá nảy trên mặt nước vài cái, chìm vào đáy nước, cá con theo động tĩnh mà đến, uyển chuyển uốn lượn theo gợn nước.
Thấy Vân Trì vẫn luôn nhìn mặt sông, tâm tư Tống Thời Việt khẽ động, "Sư tôn, muốn ăn cá sao?"
Vân Trì đang suy tư làm thế nào để mở miệng hỏi hắn chuyện Ma Linh Dẫn, vất vả lắm mới chuẩn bị xong tinh thần mở miệng, thế mà bị đánh gãy, biểu tình nghiêm túc có chút suy sụp.
Hình tượng của bản tôn trong lòng đồ nhi chính là như vậy sao...
Vân Trì nuốt nước miếng, "A, được..."
Tống Thời Việt cúi đầu cười, rất nhanh đã chộp được hai con cá, gió lớn nổi lên, hai nhánh cây bị bẻ gãy, thẳng tắp xuyên qua miệng cá.
"Sư tôn, bí tịch người cho ta ta đều luyện tập chăm chỉ."
Thấy Tống Thời Việt dùng chiêu thức cuối cùng của bí tịch nướng cá, Vân Trì có chút vui mừng, "Vậy là tốt rồi, sau này..."
"Sư tôn, nướng chín rồi!"
Một con cá nướng vàng ruộm đặt ngang trước mặt y, Vân Trì có chút bất đắc dĩ.
Sau này... Chuyện sau này để sau này nói đi.
Học thì khá tốt, chỉ là hơi phí phạm của trời.
Vân Trì nhận cá nướng, chờ hắn nướng xong một con khác.
Thấy sư tôn chờ, Tống Thời Việt cũng không giống vừa rồi thi triển thành quả tu tập cho sư tôn xem, mà nhanh chóng nướng chín cá, ngồi xuống bên cạnh Vân Trì, "Sư tôn, người mau ăn đi, ta cầm một con khác giúp người."
"A, không cần, ngươi cũng ăn đi."
"Nhưng đây là nướng cho sư tôn, không sao, hiện tại sư tôn là người, có thể ăn nhiều một chút."
Bản tôn mới không phải con mèo ham ăn! Bản tôn muốn rửa sạch oan khuất, vì chính danh*!
Vì thế, ánh mắt Vân Trì nhìn chằm chằm hắn càng trở nên kỳ quái, cuối cùng hung tợn nói: "Ngươi phải ăn! Vi sư muốn ngươi ăn thì ngươi ăn đi!"
"Phụt..." Tống Thời Việt sửng sốt, lại bật cười, theo bản năng duỗi tay gãi cằm y.
Bị gãi cằm hai cái, Vân Trì mới phản ứng đây là lại bị coi như mèo con, y xoè móng vuốt... A phi, xoè tay đẩy bàn tay tội ác của đồ nhi ra.
Tống Thời Việt cũng không giận, trong mắt mang ý cười: "Sư tôn vẫn đáng yêu như thế."
*Chính danh: Thuyết Chính danh của Khổng Tử, ra đời trong thời loạn lạc, danh không phù hợp với thực, từ đó dẫn đến làm cho kỷ cương phép tắc đảo lộn. Đại khái thuyết chính danh chủ trương vua phải ra vua, tôi phải ra tôi, cha phải ra cha, con phải ra con,... Bạn nào học Triết học hoặc Chính trị học sẽ được giảng cụ thể nè, mình mới viết luận sml xong nên không muốn nhắc lại ký ức đau thương này T^T